Hiệu suất làm việc của Sầm Lý rất cao, sau khi xử lý xong Từ Như Nguyệt, anh đã lập tức đặt bàn ở một nhà hàng trên không ở khu trung tâm thương mại gần công ty nhất, cũng đặt luôn cả hoa.
Bởi vì Vu Ngang từng nói với anh chuyện kế hoạch cầu hôn Trì Thiến của anh ấy tất cả đều là ý tưởng của Trì Dữu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bao gồm lúc nào thì cầu hôn, thậm chí Trì Dữu còn cảm động hơn Trì Thiến - người được cầu hôn, chuyện này đối với Sầm Lý mà nói thì lãng mạn quá rồi.
Như thế thì chắc là cô thích nghi thức lãng mạn như vậy.
Vương Khải Ninh lại gần hỏi Sầm Lý thế nào, lúc này Sầm Lý đang ngồi tại chỗ, cúi đầu nhìn điện thoại di động, chờ đợi câu trả lời của Trì Dữu.
Vương Khải Ninh liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, thán phục: "Hay lắm, trước giờ tôi chưa từng thấy cậu nhắn một mạch nhiều tin nhắn như vậy, tin nhắn cả đời này cậu gửi chắc cũng chẳng nhiều bằng số tin nhắn cậu gửi cho Trì Dữu vào hôm nay."
Tất cả đều là khung thoại màu xanh, Trì Dữu không trả lời một tin nhắn nào.
Vương Khải Ninh gãi gãi đầu, đưa ra kiến nghị: "Hay là cậu gửi cho em ấy thêm một tin nhắn nữa đi?"
Sầm Lý ừ một tiếng, lại gửi cho Trì Dữu một tin nhắn.
Sau đó, anh nhận được thông báo gửi đi thất bại, khung trò chuyện hiện lên một dấu chấm than màu đỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàng chữ bên dưới nhắc nhở: Bạn không còn là bạn bè của đối phương.
Vương Khải Ninh không biết phải nên nói gì.
Cô em gái Trì Dữu này tưởng chừng như tính nết rất hiền lành, không ngờ đến lúc kiên quyết lại kiên quyết như thế, không trả lời tin nhắn nào, còn hủy kết bạn với Sầm Lý luôn.
Sầm Lý nhìn chằm chằm dấu chấm than màu đỏ đó một lúc lâu, chắc chắn mình không hoa mắt.
Khẽ cắn môi dưới, Sầm Lý cau mày, trong mắt hiện lên vẻ ủ rũ.
Rõ ràng đã bị hủy kết bạn nhưng anh vẫn chậm chạp không thoát ra khỏi màn hình trò chuyện với Trì Dữu.
Vương Khải Ninh an ủi: "Hay là chờ thêm một thời gian nữa, chờ đến khi cô ấy bớt giận có khi sẽ kết bạn lại với cậu?"
Sầm Lý lắc đầu, không muốn chờ cũng không thể chờ thêm nữa, xòe tay ra trước mặt Vương Khải Ninh.
"Cho tôi mượn điện thoại di động của cậu."
"À à."
Vương Khải Ninh vội vàng đưa di động cho anh mượn.
Sầm Lý mượn điện thoại di động của Vương Khải Ninh gọi điện cho Trì Dữu nhưng cũng không thể gọi được.
Sầm Lý đứng dậy: "Tôi xuống tầng dưới hỏi Mạnh Tuyền thêm một lần nữa."
"Cậu đừng đi, đi cũng vô ích thôi, Mạnh Tuyền cũng đang tức giận, chắc chắn sẽ không nói cho cậu biết đâu." Vương Khải Ninh nói: "Hình như tôi có kết bạn với tổ trưởng tổ mỹ thuật của bọn họ để tôi hỏi giúp cậu."
Vương Khải Ninh lục tìm trong danh sách bạn tốt, Sầm Lý rũ mắt, dùng điện thoại di động tìm những phương thức khác có thể liên hệ được với Trì Dữu.
Anh mở tài khoản họa sĩ của Trì Dữu ra, theo thói quen mở xem album ảnh của cô nhưng phát hiện cô đã xóa bức tranh mà cô vẽ hồi cấp ba kia rồi.
Sầm Lý biết từ trước tới giờ cô không phải là một cô gái không có chính kiến.
Anh không tránh khỏi nhói lòng, anh hỏi Vương Khải Ninh: "Cậu tìm được chưa?"
Vương Khải Ninh không lên tiếng, biểu cảm khi nhìn về phía anh hơi phức tạp, có chút do dự.
Anh ấy vốn định tìm phương thức liên lạc với cấp trên của Trì Dữu, kết quả lại phát hiện dòng trạng thái mới nhất trong vòng bạn bè có ảnh đại diện của Trì Dữu.
Vương Khải Ninh chạm vào, quả nhiên Trì Dữu đã đăng lên vòng bạn bè, nội dung rất đơn giản.
"Trong nhà có việc đột xuất phải về quê, bạn bè có ai cần tìm thì hãy gọi điện thẳng cho mình nhé."
Hành động nhanh thế, như này là về quê rồi sao?
Vương Khải Ninh thật sự không biết nên nói gì.
Trước giờ anh ấy chưa từng thấy cô gái nào bình thản như vậy, chân trước mới đá bạn trai, chân sau đã đi về quê.
Vương Khải Ninh đưa bài đăng trên vòng bạn bè của Trì Dữu cho Sầm Lý nhìn.
Sầm Lý nhìn thấy, chân mày nhíu chặt vào nhau, cuối cùng thở dài.
Thôi, ít nhất cũng biết cô đã đi đâu.
Anh không nói gì nhưng lại mở phần mềm mua vé đi lại trên điện thoại di động của mình ra.
Vương Khải Ninh cũng đoán được anh muốn làm gì.
Tên bạn chó này điên rồi à, bình thường lạnh lùng khủng khiếp, thế mà yêu vào rồi lại đáng sợ như vậy?! Chỉ cần bạn gái không cần công việc?!
"Không phải chứ, ngày mai giải đấu mới khởi động rồi, cậu lại quyết định đi vào lúc này sao?"
...
Trì Dữu chống cằm, nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, ngồi ngây người trên máy bay hơn một tiếng, cuối cùng máy bay cũng đáp xuống Đồng Châu.
Trì Thiến cũng không ngủ, lo lắng cho tình trạng của ba Trì, vừa xuống máy bay, hai chị em đã nhanh chóng kéo vali chạy như điên ra khỏi sân bay, leo thẳng lên taxi, báo tên bệnh viện, chạy qua phía bên kia.
Đến bệnh viện, mẹ Trì cảm động trước tốc độ của hai chị em bọn họ, bảo bọn họ yên tâm.
Khi ấy, bác sĩ từ trong phòng phẫu thuật đi ra, vẻ mặt nghiêm túc nói với mẹ Trì là tình hình phẫu thuật không tốt lắm, có lẽ sẽ phải kéo dài thời gian phẫu thuật, mẹ Trì còn tưởng làm sao, sợ gặp chuyện bất trắc gì, lập tức gọi điện cho Trì Thiến.
Nhưng khi nãy, ba Trì đã được đẩy ra ngoài, bây giờ đã không còn chuyện gì đáng lo ngại nữa rồi, chỉ là khi ba Trì tỉnh lại sau gây mê cần phải kiểm tra xác nhận lại một lần nữa.
Vẻ mặt căng thẳng của hai chị em lập tức thả lỏng.
"Mẹ, mẹ hù chết con rồi." Trì Thiết cạn kiệt sức lực, dựa vào tường nói: "Còn còn tưởng ba bị làm sao."
Mẹ Trì áy náy nói: "Chủ yếu là vì lúc ấy biểu cảm của bác sĩ nghiêm túc quá, mẹ cứ nghĩ ba con không xong rồi..."
"Chạy về nhanh như vậy chắc hẳn các con cực khổ lắm."
Mẹ Trì đưa tay lên vuốt ve mái tóc rối của Trì Thiến, lại nhìn sang Trì Dữu ở bên cạnh.
Sắc mặt Trì Dữu còn kém hơn cả Trì Thiến.
"Con sao thế? Sắc mặt kém như vậy?" Mẹ Trì hỏi: "Sao mắt con cũng đỏ bừng lên thế này."
Trì Dữu lắc đầu, mượn cớ nói: "Không sao đâu ạ, do con thức đêm thôi."
Đứng ở cửa phòng bệnh chờ một lúc, ba Trì cũng không thể nào tỉnh nhanh như vậy nên mẹ Trì bảo hai chị em về nhà cất hành lý trước, sẵn tiện nghỉ ngơi một lát, chờ ba Trì tỉnh, bà sẽ gọi điện thoại cho hai chị em.
Kinh hồn bạt vía lâu như vậy, vội vàng lên máy bay xuống máy bay, suốt mấy tiếng đồng hồ bận cứ như đang đánh giặc, bây giờ cuối cùng cũng được thả lỏng, hai chị em trở về nhà, tùy tiện vứt vali hành lý vào một góc, ngã xuống giường ngủ luôn.
Chợp mắt một cái cũng đến gần tối, mẹ Trì gọi điện thoại nói ba Trì tỉnh rồi.
Trước khi cúp máy, mẹ Trì nói thêm mấy câu: "Trước đó mẹ gọi cho bé con mà làm thế nào cũng không gọi được."
Trì Thiến đứng trước gương chải đầu, thuận tiện chuyển lời cho Trì Dữu: "Mẹ nói không gọi được cho em."
Trì Dữu đang dùng sữa rửa mặt rửa mặt, nghe vậy khẽ hé mắt ra.
"Không thể nào, em mới nạp tiền điện thoại mà."
Trì Thiến cũng không muốn nói nhảm với, bèn cầm điện thoại di động của cô lên, sau đó ngán ngẩm mà nói một câu: "Em bị ngốc à, em còn chưa tắt chế độ máy bay đấy."
Trì Dữu sửng sốt, chợt nhớ ra.
Sau khi xuống máy bay mình đi theo Trì Thiến, chẳng quan tâm đến chuyện gì, cũng không thèm để ý xem đã tắt chế độ máy bay trên điện thoại di động hay chưa.
Trì Thiến cũng kinh ngạc: "Em bận rộn thế, chỉ một buổi chiều mà nhiều tin nhắn và cuộc gọi như vậy? Còn nhiều hơn cả chị."
Cô nhìn thử, thật ra cũng không có ai gọi điện thoại cho cô, ngoài Mạnh Tuyền và Sầm Lý ra còn có Vương Khải Ninh và một số lạ.
Tại sao Vương Khải Ninh lại gọi điện cho cô, không cần nghĩ cũng biết, thế là cô bỏ qua một bên.
Còn dãy số lạ này, cô cảm thấy nếu gọi nhầm chắc là sẽ không gọi lại liên tục như vậy.
Nếu là điện thoại của bọn lừa đảo có lẽ đã bị hệ thống chặn lại.
Chỉ sợ là điện thoại liên quan gì đến công việc, nếu bỏ lỡ thì không hay.
Đồng Châu không ấm áp như thành phố Thâm Quyến, trời tối khá nhanh, trong khu phố nhỏ nhà nhà đã lên đèn, Trì Dữu khoác áo khoác, đi tới ban công, suy nghĩ một hồi vẫn quyết định gọi lại.
Điện thoại được kết nối, Trì Dữu lễ phép mở miệng: "A lô. Chào bạn."
Cô còn chưa kịp hỏi người ta là ai, người ở đầu kia điện thoại đã cười, âm cuối hơi cao, cà lơ phất phơ nói: "Sao lại khách khí với tôi thế chứ!"
Trì Dữu sửng sốt một lúc, nghe giọng nói này khiến cô suy tư hồi lâu.
Cuối cùng trong lòng cô có một câu trả lời nhưng cô lại cảm thấy rất hoang đường, vì vậy cẩn thận không mở miệng.
Người ở đầu bên kia thấy cô yên lặng cũng đoán ra được chuyện gì, cố ý hỏi: "Đã lâu vậy rồi mà em vẫn còn nhớ giọng tôi à?"
Trì Dữu xác định được rồi.
Hay lắm, kéo số của anh ta vào danh sách đen rồi, anh ta vẫn còn có thể liên lạc với cô.
"Trần Hướng Bắc." Cô hỏi: "Sao anh biết số điện thoại di động của tôi?"
"Em chưa từng nghe câu chỉ cần thông qua sáu người là có thể quen biết với tất cả mọi người trên thế giới này hay sao?"
Dừng một lát, Trần Hướng Bắc nói: "Huống hồ em còn là bạn gái cũ của tôi, cũng không cần phải hỏi đến sáu người."
"Anh gọi cho tôi làm gì? Nhà anh phá sản muốn vay tiền à?" Giọng Trì Dữu đầy cảnh giác: "Tôi nói trước tôi không có tiền."
Trần Hướng Bắc nghiến răng nói: "Em nguyền rủa ai đó? Nhà tôi vẫn đang ăn nên làm ra."
"Vậy anh gọi cho tôi làm gì?" Trì Dữu hỏi.
"Có phải em trở về Đồng Châu rồi không?"
Trì Dữu kinh ngạc: "Anh còn xem vòng bạn bè của tôi nữa hả?!"
"..." Trần Hướng Bắc yên lặng mấy giây, không để ý đến lời cô nói: "Ở trường cho nghỉ tết, tôi về nước, mấy ngày nay cũng đang ở Đồng Châu."
Trì Dữu à một tiếng: "Anh tới Đồng Châu du lịch à?"
"Cũng tựa tựa kiểu vậy, em..."
"Tôi có việc, không rảnh làm hướng dẫn viên du lịch cho anh."
"... Con mẹ nó, mạch suy nghĩ của em vẫn kỳ lạ như vậy." Trần Hướng Bắc thở dài nhưng mạch suy nghĩ của anh ta cũng kỳ lạ không kém, thuận theo lời nói của cô mà trả lời: "Được rồi, coi như tôi tìm hướng dẫn viên du lịch đi, có lương, em có làm không?"
"Không làm, tôi đã nói là tôi có việc rồi mà." Trì Dữu nói: "Anh muốn tìm hướng dẫn viên du lịch thì tìm tôi làm gì? Dù sao anh cũng có nhiều tiền như vậy, vung tiền lên mời một đoàn hướng dẫn viên du lịch đi cùng anh thì cũng không có vấn đề gì."
Giọng Trần Hướng Bắc vô cùng buồn bực: "Tôi không muốn tìm người không quen biết đi làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi."
Trì Dữu: "Anh lên nhóm trường mình ới một tiếng, chẳng phải chỉ có mỗi mình tôi là người Đồng Châu đâu, tôi thật sự rất bận, không có thời gian."
Im lặng một lúc lâu, Trần Hướng Bắc thỏa hiệp nói: "Được rồi, em có việc. Em cũng không thể nào một ngày mươi bốn giờ đều bận rộn được đúng không, đi ăn một bữa cơm chắc là có thời gian chứ?"
Trì Dữu: "Có, nhưng mà."
"Nhưng mà cái gì?"
"Người yêu cũ đúng tiêu chuẩn là phải như đã chết hiểu không?" Trì Dữu nói: "Cho nên bữa cơm này tôi không ăn đâu, chúc anh ở Đồng Châu chơi vui vẻ, bái bai."
Nói xong Trì Dữu lập tức cúp điện thoại.
Cô về đến nhà, lúc này Trì Thiến đang chuẩn bị đi ra ngoài, thuận miệng hỏi cô: "Gọi điện thoại với ai thế? Còn tránh mặt chị, là Sầm Lý à?"
Trì Dữu có chuyện gì cũng nói với Trì Thiến, cô nói thẳng: "Bạn trai cũ."
Trì Thiến hơi sửng sốt, suy nghĩ còn chưa kịp chuyển từ Sầm Lý thành bạn trai cũ, kinh ngạc nói: "Em chia tay với Sầm Lý rồi?! Cậu ta biến thành bạn trai cũ của em rồi hả?"
Trì Dữu cũng sững sờ, sau đó nghĩ lại, đúng rồi, bây giờ Sầm Lý cũng được coi là bạn trai cũ của cô rồi nhưng mà là bạn trai cũ thứ hai "vinh hạnh quen được".
Còn là nam thần cô đã từng yêu thầm, đời này của cô viên mãn rồi.
Trì Dữu hất cằm kiêu ngạo nói: "Không sai, anh ấy đã trở thành bạn trai cũ của em rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...