Trì Dữu vẫn chưa hiểu tại sao anh lại ở đây.
“Anh ăn xong rồi à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sầm Lý: “Ăn gì cơ?”
“Không phải hôm nay anh có buổi tụ họp nhỏ với các bạn đại học sao?”
“Anh không đi.” Sầm Lý nói.
Trì Dữu trợn mắt: “Anh không đi?”
“Ừ.”
“Vậy anh đứng cùng bọn họ ở trước cửa công ty...”
“Trùng hợp gặp nhau nên nói chuyện với bọn họ mấy câu.” Sầm Lý giải thích: “Hôm nay anh đến bộ phận mỹ thuật tìm em nhưng em không có ở đó, Mạnh Tuyền nói em đi qua bên tổ thiết kế rồi, bởi vì chuyện dựng lại mô hình nên rất bận, anh nghĩ có thể lúc tan làm gặp được em trước cửa công ty.”
Cho nên thật ra là anh đang đợi cô sao? Rõ ràng hôm nay anh không cần phải tăng ca nhưng vẫn ở lại chờ cô đến cho tận bây giờ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi lên xe Sầm Lý, người luôn luôn phụ trách nói chuyện rôm rả lại đột nhiên im bặt, hiệu quả giảm tiếng ồn, cách âm trên xe Sầm Lý lại tốt, vì thế không khí trong xe lại càng thêm yên ắng.
Trì Dữu không cảm thấy có vấn đề gì, cô cũng không phải người có thể nói chuyện nhiều đến mức cả ngày hai mươi tư tiếng nói không ngừng nghỉ, thỉnh thoảng cô cũng sẽ có lúc muốn yên tĩnh.
Ba Trì sắp phải làm phẫu thuật rồi, trong lòng cô vẫn còn hơi lo lắng.
Nhưng người đã quen làm thính giả của cô - Sầm Lý cũng không quá dễ chịu, yên tĩnh không nói gì lại làm anh cảm thấy hơi không quen.
Anh vô thức siết chặt tay lái, mím môi, chủ động mở lời: “Hai ngày nay sao em cứ không để ý đến anh?”
Trì Dữu thừa nhận: “Xin lỗi anh, là do em hơi bận.”
Sầm Lý: “Anh nhắn tin cho em cũng không thấy trả lời.”
Trì Dữu: “Em có trả lời mà.”
Sầm Lý: “Nhưng mà không trò chuyện được mấy câu thì em đã nói có việc bận.”
“…”
Trì Dữu không nói nên lời, không phải đã giải thích rồi sao, cô bận rộn mà.
Hôm nay nam thần cứ kỳ lạ khó hiểu thế nào ấy.
“Vậy anh muốn em phải làm sao đây?” Trì Dữu phồng miệng, cố tình hỏi: “Vậy không đi làm nữa, chỉ nói chuyện với anh cả ngày thôi à?”
Sầm Lý thấp giọng: “Anh không có ý này.”
“Vậy thì anh có ý gì?”
Giọng cô mang theo sự khó hiểu, Sầm Lý đang lái xe, nghiêng đầu nhìn qua cô một cái.
Im lặng trong chốc, anh từ bỏ chủ đề này.
“Chuyện liên quan đến Từ Như Nguyệt, anh vẫn muốn giải thích với em một chút.”
Trì Dữu mờ mịt.
Chuyển chủ đề nhanh thật đấy.
Nhưng rất nhanh sau đó cô đã hiểu ra, chắc là anh muốn giải thích với cô rằng Từ Như Nguyệt là bạn cùng lớp đại học kiêm bạn gái cũ, hơn nữa còn là bạn học chung thời cấp ba.
Ai bảo hai người cao quý ở lớp xuất sắc các người quên nhiều chuyện như vậy, còn quên luôn cả đứa học lớp phổ thông là em, thực ra chuyện gì em cũng biết đấy.
Chuyện đã biết rồi nên cũng không cần phải nghe giải thích, Trì Dữu ngắt lời anh, chủ động nói: “Em biết chuyện cô ta là bạn gái cũ của anh rồi.”
Sầm Lý hơi giật mình, nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, định nói tiếp: “Không phải, thật ra là…”
“Em cũng có bạn trai cũ mà.” Trì Dữu lại cắt ngang lần nữa, thản nhiên nói: “Chính là cái người mà lần trước em uống say đã vô tình nhận nhầm anh thành anh ta đấy.”
Lần trước rõ ràng cô vẫn còn rất chột dạ nhưng lần này lại thoải mái nói ra.
Cái này gọi là sự thẳng thắn thành khẩn giữa người yêu với nhau.
Chiếc xe vẫn đang chạy êm ru trên đường như cũ, còn Sầm Lý lại đang chìm trong yên lặng.
Một lúc lâu sau, anh mới kìm nén cảm xúc trong lòng, giọng trầm thấp nói: “Lần sau không được nhận nhầm người như vậy nữa.”
Trì Dữu thè lưỡi: “Em sẽ không như vậy nữa đâu.”
Lần sau cô nhất định sẽ chú ý tửu lượng, tuyệt đối không được uống say, như vậy sẽ không nhận nhầm người lần nữa.
Sầm Lý không nói lời nào, khóe môi anh mím lại, góc nghiêng gương mặt thoạt nhìn có chút không vui.
Trì Dữu cũng đoán được nguyên nhân là do mình đột nhiên nhắc đến chuyện bạn trai cũ, cho nên cô chủ động mở miệng: “Đúng rồi, Vạn Trình nghỉ việc rồi, anh có biết không?”
“Anh biết.”
“… Là anh làm hả?” Trì Dữu do dự hỏi.
Thật sự có một vị tổng giám đốc bá đạo như vậy sao? Chỉ vì anh mà Vạn Trình bị đuổi việc?
Sầm Lý nói: “Cũng gần giống như vậy.”
Wow, tổng giám đốc bá đạo sống.
Nhưng đây cũng không phải là tiểu thuyết về tổng giám đốc bá đạo, cho nên Trì Dữu vẫn thử thăm dò hỏi một câu: “Không đến mức như vậy đúng không? Thật ra nói đến vấn đề về dựng mô thì thảo luận xong xuôi với nhau là không thành vấn đề rồi, dù sao trước đó anh ta đã làm nhiều nhân vật đồ tể như vậy rồi.”
“Vấn đề không hoàn toàn nằm ở việc này.” Sầm Lý giải thích “Bởi vì ngày đó em có nói với anh thái độ làm việc qua loa cho có của Vạn Trình, lúc đầu anh ta còn không đồng ý nói chuyện với em, thế nên anh đã bảo bộ phận an ninh mạng điều tra thử thì phát hiện Vạn Trình có liên hệ với công ty cạnh tranh với chúng ta.”
Trì Dữu trợn mắt, cô cho rằng Vạn Trình làm cho có lệ là bởi vì anh ta không thích cô, không ngờ trong đó còn có nguyên nhân này.
Còn cho rằng anh ta là đang “phẫn nộ vì hồng nhan”, thì ra là do cô suy nghĩ nhiều rồi.
“Em còn nghĩ rằng…” Trì Dữu nói: “Chỉ vì em với anh ta cãi nhau một trận ở căng tin mà anh đã đuổi anh ta đi, nếu là có nguyên nhân khác thì tốt rồi.”
Sầm Lý nói: “Một phần cũng vì việc này.”
Trì Dữu: “Hả?”
“Tuy rằng lời hẹn phỏng vấn của phòng nhân sự công ty được gửi qua tin nhắn riêng cho em nhưng đúng là em đã nghiêm túc vượt qua ba lần phỏng vấn mới được nhận vào. Vạn Trình bôi nhọ em ngay trước mặt nhiều người như vậy sẽ gây ra ảnh hưởng xấu đến công ty và chính bản thân em nữa.”
Trì Dữu gật đầu, vô cùng đồng tình với lời nói của Sầm Lý.
Không đúng.
Cô lại nghi ngờ nhìn anh: “Không phải anh ở bên bộ phận kỹ thuật sao? Sao anh biết em vào công ty bằng cách nào ? Anh cũng quản luôn bên nhân sự à?”
Sầm Lý sững người, đột nhiên điện thoại di động trong túi xách của Trì Dữu vang lên.
“Chờ chút, em nhận điện thoại đã.”
Liếc nhìn cuộc gọi đến, Trì Dữu bấm nhận: “Tiểu Tuyền Tử?”
“Dữu Tử.” giọng nói Mạnh Tuyền rất phức tạp: “Tớ không gọi được tài xế nào, cậu có thể đến đón đây chị cậu không?”
Trong chốc lát Trì Dữu không hiểu Mạnh Tuyền đang nói cái gì, cô mờ mịt hỏi: “Ý cậu là sao?”
Trong điện thoại, Mạnh Tuyền dùng hai ba câu kể lại hết toàn bộ chuyện đã xảy ra ở chỗ của cô ấy đêm nay.
Hôm nay cô ấy đi xem mắt, kết quả là khi đến nơi xem mắt, còn không đợi ba mẹ mở miệng mắng phong cách ăn mặc và lớp trang điểm kỳ cục của mình, thì cô ấy lại nhìn thấy anh rể của Trì Dữu trên bàn ăn.
“Anh, anh rể, Trì Dữu?”
Sau khi Vu Ngang nhìn thấy Mạnh Tuyền cũng sửng sốt, lại nhìn cách trang điểm của cô ấy, suýt nữa anh ấy đã nghĩ mình nhận lầm người rồi.
“… Cô Mạnh?”
Lúc này Mạnh Tuyền mới chợt hiểu ra, thì ra hôm nay đúng là không phải một buổi xem mắt, thật sự chỉ là gặp mặt ăn cơm cùng bạn cũ. Sau đó cô ấy thức thời đi rửa mặt, thay lại quần áo cũ, cả quá trình ngồi trên bàn ăn cảm thấy xấu hổ muốn chết, cứ cúi gằm mặt không dám ngẩng đầu lên.
Còn mấy người lớn cũng không vạch trần cô ấy, Vu Ngang cũng bị con quạ đen này quậy đến dở khóc dở cười nên không nói gì nhiều.
Sau khi ăn cơm xong, ba mẹ hai bên còn chưa ôn chuyện xong thì lại đề nghị đi tăng hai, Vu Ngang và Mạnh Tuyền ngoan ngoãn đi theo sau lưng ba mẹ mình, nghĩ thầm nên tìm cớ gì để chạy trốn đây.
Hai nhà vừa nói vừa cười mà đi ra khỏi phòng bao, vừa mới ra ngoài lại gặp phải một người.
Lúc ấy Mạnh Tuyền cảm thấy rằng, có khi nào cô ấy đã gặp phải tất cả chuyện máu chó của cả đời này trong ngày hôm nay không…
Cô ấy cứ ngỡ hôm nay là buổi xem mắt, kết quả lại phát hiện ra là đi ăn cơm cùng với anh rể của Trì Dữu, khó khăn lắm mới hóa giải được hiểu lầm, giờ lại trước mặt lại gặp phải chị gái của Trì Dữu.
Vốn dĩ mọi chuyện đều là hiểu lầm, mọi người cùng nhau giải thích rõ ràng là được rồi.
Ba mẹ Vu Ngang là người đầu tiên kinh ngạc, Ngang Tử nói hôm nay con có công việc bắt buộc phải hoàn thành nên không tới được, sao lại gặp con ở đây rồi.
Sắc mặt Trì Thiến hơi trầm xuống, nhìn hai gia đình hoà thuận vui vẻ, con cái của bên mình đều đứng đằng sau, tình cảnh này nhìn như thế nào cũng giống như thông gia gặp nhau.
Mạnh Tuyền vừa thấy biểu cảm này của chị Trì Dữu bèn cảm thấy không đúng, cô ấy vội vàng giải thích thay Vu Ngang rằng ba mẹ hai bên đều quen biết nên cùng nhau đi ăn bữa cơm, hơn nữa không phải anh ấy đã cầu hôn với chị rồi sao.
Lúc này đồng nghiệp của Trì Thiến kêu lên: “Trì Thiến à, chuyện lớn như được bạn trai cầu hôn sao cô không nói cho chúng tôi biết? Cô không nói sớm, tôi còn phải tranh thủ để chuẩn bị tiền mừng nữa.”
Dù sao chuyện này rất rối rắm lại khó giải thích, người lớn hai bên còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Vu Ngang bèn mời ba mẹ hai bên rời đi trước, để bọn họ tự nói chuyện với nhau.
Ban đầu Mạnh Tuyền muốn chạy theo ba mẹ mình, kết quả lại bị ba mẹ bắt ép, nói con ở lại đi, chịu trách nhiệm giúp đỡ con trai bác Vu giải thích với bạn gái cho rõ ràng, đừng để người ta hiểu lầm.
Không còn cách nào khác, Mạnh Tuyền chỉ có thể ở lại.
Trì Dữu nghe điện thoại mà đầu óc rối bời nhưng cô cũng đã hiểu được hai điều, đó chính là Mạnh Tuyền thực sự đã hiểu lầm về bữa cơm hôm nay.
Hơn nữa điều “máu chó” chính là, đối tượng “xem mắt” mà cô ấy nghĩ ra ấy chính là anh rể của Trì Dữu.
Trì Dữu cau mày hỏi: “Vậy anh rể tớ đâu? Sao cậu lại ở cùng chỗ với chị tớ?”
“Chị cậu với anh rể cậu cãi nhau một trận, mà cũng không phải là cãi nhau, nó giống như một cuộc tranh tài biện luận ấy, anh rể cậu nói mỗi người cần yên lặng bình tĩnh một chút, sau đó anh ấy không tiện đưa tớ về nhà nên đã ném tớ cho chị cậu, rồi chị cậu chạy được nửa đường thì nói muốn đi uống rượu, muốn tớ uống cùng chị ấy… Cuối cùng là giờ chúng tớ đang ở bên lề đường đây. Tớ không gọi được cho tài xế, không biết phải làm sao bây giờ, thế nên đành gọi điện thoại cho cậu.”
Trì Dữu vò đầu bứt tai, chỉ có thể nói: “Cậu gửi định vị cho tớ đi, tớ qua đó đón cậu.”
Sau khi cúp điện thoại, Trì Dữu tóm tắt tình huống đại khái cho Sầm Lý. Sầm Lý nghe sơ qua hiểu được thì cũng bị “chậu máu chó” này làm cho câm nín. Anh chau mày sửa lại điểm đến trên bảng chỉ đường, sau đó lái xe qua phía bên kia.
Lăn lộn một hồi lâu, cho đến khi tới nơi đã là hơn một tiếng sau, Sầm Lý phụ trách đưa Mạnh Tuyền về nhà, Trì Dữu thì chịu trách nhiệm lái xe của Trì Thiến đưa cô ấy về nhà.
Trì Thiến uống say bí tỉ, Trì Dữu tạm thời không cũng không có lòng dạ nào để suy nghĩ về chuyện của Từ Như Nguyệt, tạm thời cũng không rảnh quan tâm đến Sầm Lý, sau khi vội vàng tạm biệt anh, cô mới ngồi vào ghế lái xe.
Dường như Sầm Lý muốn nói gì đó với cô những cũng bị cô ngắt ngang, mọi chuyện đợi đến ngày mai rồi nói sau.
Anh rũ mắt, nhíu mày đồng ý, còn dặn dò cô lái xe cẩn thận.
Kỹ thuật lái xe của Trì Dữu ở mức bình thường, cũng may bây giờ đã muộn rồi, trên đường không có nhiều xe, cô lái xe cẩn thận hơn thì cũng không có chuyện gì xảy ra hết.
Lái xe về nhà chắc phải mất khoảng một tiếng nữa, Trì Dữu thật sự không thể hiểu nổi, muốn uống rượu sao lại phải chạy đến chỗ xa như này, lại còn sang một khu khác nữa.
Sau nửa tiếng cẩn thận lái xe, Trì Thiến ngồi trên ghế phụ kế bên cũng từ từ tỉnh dậy.
Cô ấy mơ hồ nhìn xem mình đang ở nơi nào, sau đó nhìn sang Trì Dữu ở bên cạnh.
Trì Dữu đang lái xe?
Trì Thiến bị dọa đến mức lập tức tỉnh rượu: “Mẹ kiếp! Sao em lại lái xe! Không phải chị đã nhờ bạn em kêu tài xế rồi sao!”
Sau đó cô ấy tháo dây an toàn ra, bộ dạng như đang muốn nhảy xuống xe.
Trì Dữu: “…”
Kỹ thuật lái xe của cô cũng không kém cỏi vậy mà, thế nào mà dọa chị cô tỉnh cả rượu luôn?
Trì Dữu phớt lờ tiếng kêu sợ hãi của Trì Thiến, trực tiếp hỏi: “Chuyện xảy ra hôm nay Mạnh Tuyền đã kể cho em rồi, chị cãi nhau với anh Vu Ngang sao?”
Trì Thiến mím môi, đột nhiên buồn bực gãi gãi tóc, ngoài miệng mắng vài câu.
Trì Dữu nói: “Thật ra đây chỉ là hiểu lầm thôi, em lấy đầu bạn em và Vu Ngang ra đảm bảo rằng bọn họ tuyệt đối không phải là đi xem mắt.”
“Chị biết là hiểu lầm, nguyên nhân không phải chuyện này.” Trì Thiến nói.
“Vậy tại sao anh chị cãi nhau?”
Trì Thiến nhắm mắt, giọng nói chua chát: “Khó nói lắm.”
Thật ra hiểu lầm về chuyện xem mắt đã được giải thích rõ ràng ngay lập tức, tuy rằng lúc đó cô ấy không phản ứng lại ngay được, nhưng cô ấy có đầu óc, biết Vu Ngang và ba mẹ anh ấy không phải loại người như vậy, không thể nào trong tình huống con trai đã có bạn gái lại còn sắp xếp đi xem mắt.
Còn ba mẹ của Mạnh Tuyền sợ con gái mình khiến hai người hiểu lầm nên bắt con gái ở lại giải thích rõ ràng với họ.
Trì Thiến và Vu Ngang đều hiểu rõ tuy trong lòng mỗi người đều đang tức giận nhưng không liên quan gì đến Mạnh Tuyền, vì thế hai người ăn ý bảo cô ấy chờ ở trên xe trước, lúc nào bọn họ nói xong sẽ đưa cô ấy về nhà sau.
Trì Thiến hỏi Vu Ngang rằng vì sao không để cô gặp ba mẹ anh ấy.
“Không phải vì chuyện kết hôn của chúng ta nên ba mẹ anh mới về nước sao? Ngay cả gặp mặt một lần mà em cũng không được à?”
Vu Ngang bình tĩnh nói: “Em gặp ba mẹ anh, bọn họ sẽ hối thúc chúng ta mau chóng đi đăng ký kết hôn.”
Trì Thiến không hiểu: “Vậy thì có sao đâu? Anh cầu hôn em, ba mẹ hối thúc chúng ta đi đăng ký kết hôn không phải là điều rất bình thường hả?”
“Nhưng em không muốn kết hôn với anh mà, không phải sao?” Vu Ngang hỏi lại.
Trì Thiến khựng trong chốc lát, Vu Ngang lại hỏi: “Thật ra em không muốn đồng ý lời cầu hôn của anh nhưng lúc ấy tất cả mọi người đều có mặt ở đó bao gồm đồng nghiệp anh, còn có em gái của em nữa, em giống như bị người ta kề dao vào cổ ép buộc, vì e ngại mọi người và cả thể diện của anh nên em mới miễn cưỡng đồng ý lời cầu hôn của anh, đúng chứ?”
“… Không phải, bởi vì em…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...