Chỉ cần ánh trăng là đủ

 
Trì Dữu nghe hiểu những lời Trì Thiến nói.
 
Có thể nhận thấy rõ hiện nay chị gái cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để bước vào con đường hôn nhân, chị ấy do dự cũng lo lắng không yên.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“... Chị đã đồng ý lời cầu hôn của Vu Ngang rồi mà, vậy phải làm sao bây giờ?”
 
“Chị cũng không biết, chị cũng đang phiền nào chuyện này đây, cũng rất hối hận vì vừa nãy mình đã gật đầu đồng ý…”
 
Trì Dữu lập tức tỏ vẻ không thể tin nổi nói: “Thế thật ra chị định từ chối sao?”
 
Trì Thiến day day trán mình, vẻ mặt buồn rầu nói: “Lúc ấy suy nghĩ trong tiềm thức của chị đúng là muốn từ chối anh ấy. Nhưng vấn đề là rơi vào tình huống như vậy thì sao mà từ chối cho được? Anh ấy đã chuẩn bị nhiều như thể để cầu hôn chị, hơn nữa lúc đó cả đám bọn em còn đứng bên cạnh cổ vũ, nói khó nghe thì cảm giác của chị lúc đó không khác gì bị kề dao vào cổ. Nếu như từ chối thì anh ấy sẽ bị mất mặt, đám bọn em với tất cả những người có mặt ở đó đều thấy ngại, ngay chính chị cũng sẽ áy náy suốt cả đời.”
 
Hơn nữa cô ấy cũng không đành lòng từ chối thật, cũng không muốn chứng kiến dáng vẻ đau khổ của Vu Ngang.
 
“...”
 
So với những nỗi lo lắng cân nhắc của Trì Thiến, hiển nhiên Trì Dữu đã suy nghĩ chuyện cầu hôn này quá đơn giản. Cô cho rằng tình cảm giữa chị gái và Vu Ngang tốt đẹp như vậy, buổi cầu hôn hôm nay chị ấy sẽ chỉ cảm động và vui vẻ, song cô lại không hề nghĩ rằng nó sẽ khiến chị ấy thấy khó xử.
 
Cô vẫn luôn cho rằng được tỏ tình, được cầu hôn là một chuyện vô cùng lãng mạn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tuy nhiên hôm nay, nghe được những cảm xúc trong lòng Sầm Lý khi được tỏ tình ở công ty lúc trước, và cả suy nghĩ của Trì Thiến sau khi được cầu hôn thì cô mới hiểu được. Hóa ra ở trong mắt rất nhiều người, chuyện tỏ tình công khai đầy lãng mạn này bất kể người tỏ tình có phải người mình yêu hay không thì đều là một chuyện ép buộc về mặt đạo đức đối với người trong cuộc.
 
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Giọng điệu Trì Dữu đầy do dự: “Chị muốn nói với anh Vu Ngang à?”
 
Trì Thiến cau mày đáp: “Chị cũng định làm vậy, chỉ có điều chị không biết nên mở lời với anh ấy thế nào.”
 
Sau khi im lặng một lúc lâu, hai người đều cảm thấy chuyện này có phần khó giải quyết.
 
“Thôi được rồi, đi vào trước đã.” Trì Thiến nói: “Nếu không em phải bỏ lỡ món điểm tâm ngọt mất.”
 
Sau khi quay lại bàn ăn, lúc này nhân viên phục vụ đang chuẩn bị thu dọn chén đĩa, sắp sửa mang món tiếp theo lên.
 
Sau khi ngồi trở lại chỗ ngồi, Trì Dữu có chút bất an nhìn Vu Ngang.
 
Vẻ mặt Vu Ngang vẫn bình tĩnh như thường, đôi mắt dưới cặp kính trong veo, khi món điểm tâm ngọt được mang lên, anh ấy còn ân cần nhắc nhở Trì Dữu: “Anh cố ý gọi cho em món kem ly, nếu em mà không ăn thì sắp chảy luôn rồi đó.”
 
“À dạ.”
 
Trì Dữu cắn thìa bạc nghĩ thầm, đến quan thanh liêm còn khó quản việc nhà, chả có nhà ai là không gặp rắc rối cả. Đến chuyện tình cảm của mình cô cũng chưa suy nghĩ thấu đáo nữa cơ mà, vẫn nên đừng nhúng tay vào chuyện giữa chị gái và Vu Ngang thì hơn.
 
-
 

Ăn cùng nhau xong một bữa cơm, vốn dĩ Trì Dữu muốn cùng Trì Thiến đi đến khách sạn họ tổ chức cầu hôn trước để lấy xe, sau đó sẽ cùng nhau về nhà. Nhưng Trì Thiến đột ngột đổi ý, nói với cô: “Để Sầm Lý đưa em về nhà đi, hôm nay chị ngủ qua đêm ở nhà Vu Ngang.”
 
Trì Dữu vội vàng hỏi: “Chị có cách đối phó rồi sao?”
 
Trì Thiến không yên lòng ừ một tiếng rồi nói: “Trước mắt biện pháp của chị là kéo dài thời gian trước đã.”
 
Trì Dữu: “Như này có được không?”
 
“Sao lại không được hả? Dù sao cũng không thể hôm nay mới cầu hôn mà ngay mai bọn chị đi lấy giấy chứng nhận kết hôn luôn được.”
 
Trì Thiến nói cũng có lý.
 
Suy cho cùng thì kết hôn cũng không phải chuyện đơn giản.
 
Nếu Trì Thiến đã có biện pháp đối phó, Trì Dữu cũng yên tâm hơn. Cô yên lòng ngồi lên xe Sầm Lý rồi rời đi.
 
Trì Thiến dõi mắt nhìn theo xe Sầm Lý rời khỏi đây, sau đó ngồi lên xe Vu Ngang, cô ấy đang định nói gì đó thì Vu Ngang đã cười mở miệng nói trước: “Cậu bạn trai này của em gái em cũng xuất sắc, còn trẻ như thế mà đã lái AMG rồi, chắc điều kiện nhà cậu ta rất tốt nhỉ?”
 
“Hả? À, có lẽ điều kiện nhà cậu ta khá tốt đấy, mẹ làm bác sĩ nhưng còn ba cậu ta cụ thể làm gì thì không nói, nghe bảo ba cậu ta là công chức nhà nước. Còn chuyện cậu ta lái con xe tốt như vậy chắc hẳn không liên quan gì đến nhà cậu ta đâu.” Trì Thiến giải thích nói: “Cậu ta là sinh viên tuổi trẻ tài cao, tốt nghiệp đại học Thanh Hoa, lúc còn học đại học đã độc lập phát triển trò chơi rồi, anh đã từng nghe nói đến game nào tên Day Break chưa?”
 
Vu Ngang không chơi game, anh ấy suy nghĩ một lát rồi nói: “Lúc trước cậu Bành đã từng nhắc đến một án kiện của một công ty trò chơi kiện vi phạm bản quyền, anh nhớ mang máng hình như bị xâm phạm bản quyền chính là trò chơi này thì phải, có vẻ trò này có rất nhiều người chơi?”
 
“Ừm, trò này rất nổi tiếng.” Trì Thiến nói: “Trò chơi này do công ty của nhóm Sầm Lý sản xuất ra.”
 
Vu Ngang ngẩn người, gật đầu: “Vậy quả thực cậu ta rất xuất sắc.”
 
Trì Thiến phụ họa: “Đúng đấy, vận may của em gái em khá thật đấy.”
 
Trì Dữu yêu cậu ta không phải vì thành tựu hiện tại của Sầm Lý cao như thế nào, cũng không phải vì chiếc xe cậu ta lái là xe xịn bao nhiêu. Mà chỉ vì Sầm Lý là người mà em gái cô ấy đã từng yêu thầm thời còn học cấp ba.
 
Vận may phải tốt như thế nào thì mới làm việc cùng một công ty với người mình đã từng yêu thầm chứ, hơn nữa còn có thể hẹn hò với người ấy.
 
Vu Ngang hỏi: “Vận may của em gái em tốt, thế thì em cảm thấy vận may của em thế nào?”
 
“Ừm? Dĩ nhiên vận may của em cũng tốt rồi.” Trì Thiến nịnh bợ nói: “Luật sư tài giỏi của chúng ta không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai, hơn nữa còn tài giỏi, điều kiện gia đình cũng tốt, quả thực chính là chàng trai vừa đẹp trai lại lắm của điển hình trong sách mà.”
 
Vu Ngang khen ngợi: “Chiêu nịnh bợ của cô Trì đây đúng là càng ngày càng tiến bộ.”
 
Trì Thiến phản bác: “Không phải nịnh bợ đâu, mỗi một câu em nói đều là thật đấy.”
 
Vu Ngang bị chọc cười, hầu kết cũng chuyển động, cắn môi dưới cười phong độ.
 
Thấy tâm trạng anh ấy đang vui, Trì Thiến lại càng không biết nên mở miệng nói như thế nào.
 

Vào lúc cô ấy đang do dự, Vu Ngang lại hỏi: “Vậy em gả cho anh, tiếp tục kéo dài vận may này, em có đồng ý không?”
 
Trì Thiến giật mình, khó hiểu nói: “Không phải anh đã cầu hôn em ở khách sạn rồi sao? Sao bây giờ lại cầu hôn nữa thế?”
 
“Anh muốn có được một lời bảo đảm nữa, không được sao?” Vu Ngang hỏi lại.
 
Trì Thiến cảm thấy hành động này của anh ấy có chút ngây thơ, cô ấy cười trêu ghẹo nói: “Cho dù em có mở miệng đồng ý nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể đổi ý. Dù em có bảo đảm như thế nào đi chăng nữa thì cũng không có hiệu lực pháp lý, một luật sư như anh còn không biết điều này hay sao?”
 
Sau khi cô trêu ghẹo, một giây sau Vu Ngang cũng cười từ tốn nói: “Lời đồng ý đầu môi không có hiệu lực pháp lý, cho nên nếu như em đổi ý thì anh cũng không có cách nào cả.”
 
“...”
 
Trái tim Trì Thiến như bị thắt lại, trong nháy mắt cô không biết nên nói gì nữa.
 
Anh ấy đang nói đùa hay là?
 
Thấy cô không nói gì nữa, Vu Ngang không kìm được nắm chặt tay lái, sau một lúc im lặng, anh ấy lại dịu dàng hỏi: “Lần trước em đã nói với anh rằng kết hôn không phải chuyện nhỏ, nên báo trước với ba mẹ một tiếng. Cho nên lần này chuyện anh cầu hôn em, anh đã nói cho ba mẹ anh biết rồi, bọn họ rất vui, dự định tuần sau sẽ về nước, đến lúc đó chúng ta ăn với họ một bữa cơm nhé, em thấy sao?”
 
“...” Trì Thiến bất an sờ vào chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của mình, miệng nở nụ cười xấu hổ: “Hả? Nhanh như vậy sao?”
 
Vu Ngang mím môi, song vẫn quan tâm đến cảm xúc của bạn gái: “Nếu như em vẫn chưa sẵn sàng thì chờ lần sau cũng được.”
 
“Nhưng mà ba mẹ anh đã cố ý về nước, nếu nói không gặp thì cũng không hay cho lắm?”
 
Vu Ngang an ủi: “Không sao đâu, lần này họ về nước cũng không phải cố ý vì chúng ta, bọn họ còn có việc khác phải làm nữa. Hai năm nay, họ bay khắp nơi trên thế giới nên đã lâu không gặp mấy người bạn già. Lần này về vừa khéo có thể hẹn bạn bè ăn cơm ôn lại chuyện cũ gì đó nữa.”
 
Lúc này Trì Thiến mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Hai người đổi chủ đề, lại nói sang chuyện khác. Sai khi về đến nhà Vu Ngang, Trì Thiến hít sâu một hơi, nghĩ thầm cứ kéo dài thời gian mãi như này cũng không phải cách tốt, vẫn nên nghĩ cách nói với Vu Ngang mới được.
 
Nếu như Vu Ngang thấy không vui, vậy cô sẽ dốc hết sức dỗ dành anh. Dù sao thì giữa người yêu với nhau, không có chuyện gì mà ngủ một đêm lại không giải quyết được.
 
Tuy nhiên, có vẻ Vu Ngang vẫn có việc phải làm nên chưa quay lại phòng ngủ, anh tính đến phòng sách.
 
Trì Thiến bối rối nói: “Anh không ngủ sao?”
 
Vu Ngang giải thích: “Anh vẫn còn án kiện phải làm, em cứ ngủ trước đi. À đúng rồi, bình nóng lạnh trong phòng tắm đang hỏng, anh còn chưa kịp gọi người tới sửa. Mấy cái đồ sữa rửa mặt các thứ của em anh đều chuyển sang phòng tắm nhỏ trong phòng ngủ chính rồi, em vào phòng ngủ chính mà tắm đi.”
 
“... Được.”
 
Trì Thiến có phần thất vọng đi vào phòng ngủ.
 

Vu Ngang day day mi tâm, đi về phía phòng sách.
 
Sau khi đóng cửa lại, anh ngồi xuống trước máy vi tính, thuần thục bật máy tính lên, sau đó bắt đầu ngây người nhìn chằm chằm mặt bàn, không biết nên làm chuyện gì để giết thời gian.
 
Cũng may lúc này có yêu cầu gọi video từ bên kia đại dương gọi tới.
 
Là cuộc gọi của ba mẹ đang đi nghỉ mát ở nước ngoài.
 
Vu Ngang ấn mở video.
 
Bên kia đại đương vẫn đang là ban ngày, bối cảnh lạ mắt. Ba Vu và mẹ Vu đang mặc áo sơ mi hoa theo phong cách nghỉ mát, trông hai người họ đang chơi rất vui.
 
Mẹ Vu cầm camera điện thoại cho con trai cho xem một chút phong cảnh gần đây trước, sau đó bà mới hỏi: “Ngang Tử à, hôm nay con cầu hôn thế nào rồi? Thành công đấy chứ, ba mẹ đã mua xong vé máy bay rồi nhé.”
 
Vu Ngang tiếc nuối cười cười: “Hôm nay tự nhiên con lại phải tăng ca nên chuyện cầu hôn bị hủy bỏ rồi ạ.”
 
Mẹ Vu lập tức “à” một tiếng.
 
Ba Vu xen vào nói: “Vậy ngày mai con cầu hôn đi.”
 
Vu Ngang: “Ngày mai con cũng có việc rồi ạ.”
 
“Công việc quan trong hay chuyện hôn nhân đại sự quan trọng hơn hả?” Mẹ Vu phàn nàn: “Hai đứa con đã yêu nhau hơn hai năm rồi, chẳng lẽ con còn muốn yêu đương đường dài bảy tám năm gì đó hay sao hả? Mẹ nói cho con biết, yêu nhau lâu không có gì tốt cho các con đâu, tuổi xuân của con gái rất ngắn, nếu như con không muốn kết hôn thì tuyệt đối đừng làm chậm trễ người ta.”
 
Ba Vu kinh ngạc thốt lên: “Cái gì cơ? Con còn định yêu đương bảy tám năm cơ à?! Hai năm thôi ba đã thấy lâu rồi, năm đó ba và mẹ con mới yêu nhau một tháng đã dẫn mẹ con đi gặp ông bà rồi đấy.”
 
Mẹ Vu phản bác: “Thời chúng nó bây giờ không giống thời chúng ta nữa rồi.”
 
“Đúng là không giống, chúng nó bây giờ chỉ muốn chơi thôi, cũng không muốn kết hôn lập gia đình.”
 
“Ngang Tử à, con không thể trở thành người như thế được nghe chưa? Kết hôn là chuyện quan trọng của cuộc đời, con cũng đến tuổi lấy vợ rồi, nhanh nhanh chóng chóng cầu hôn đi, không thể kéo dài được nữa đâu đấy.”
 
Đầu bên kia điện thoại, ba mẹ mỗi người một câu, Vu Ngang thở dài, cuối cùng vẫn viện cớ để cúp video call.
 
Anh ấy tháo kính mắt xuống, matxa mũi, trong đầu không ngừng nhớ lại cuộc trò chuyện giữa hai chị em ở trước cửa ra vào của nhà hàng.
 
Bạn gái anh ấy nói với em mình rằng cảm xúc khi được anh cầu hôn hệt như bị kề dao vào cổ.
 
Cô ấy không muốn đồng ý nhưng lại không thể không đồng ý.
 
Bởi vì cô ấy không muốn mình trở thành kẻ tội đồ.
 
Khi đó vẻ mặt cô ấy đầy bối rối, trong giọng đều thể hiện sự phản đối buổi cầu hôn hôm nay.
 
Trái tim anh ấy cảm thấy mất mát, rõ ràng anh ấy không hề bị cô ấy từ chối. Nhưng những lời Trì Thiến nói lại làm cho người đang đứng cách đó không xa là anh ấy cảm thấy còn khó chịu hơn cả bị từ chối,
 
Vu Ngang không khỏi cười khổ.
 
-
 
Lúc này Trì Dữu cũng đã về đến nhà.

 
Tuy xe đã dừng lại dưới lầu khu chung cư rất lâu nhưng dường như cô không hề nhận ra, vẫn ngồi ngẩn người trên ghế lái phụ.
 
Sầm Lý kiên nhẫn đợi một lát, sau đó thấy cô vẫn không có phản ứng gì, lúc này anh mới giơ tay bóp nhẹ vào mặt cô.
 
“Cô Trì à, em về đến nhà rồi.”
 
Đến lúc này Trì Dữu mới lấy lại tinh thần. Cô nhìn Sầm Lý rồi lại trông ra ngoài xe, vội vàng cởi dây an toàn ra, chuẩn bị xuống xe.
 
Lúc cô đang định xuống xe thì cánh tay bị bóp chặt, cô lại bị Sầm Lý kéo về.
 
Giọng điệu Sầm Lý vô cùng bình tĩnh: “Từ lúc lên xe đến giờ em vẫn luôn cau mày, em đang suy nghĩ chuyện gì thế?”
 
Trì Dữu nhớ kỹ lời nhắc nhở của Trì Thiến, những điều mà hai người nói với nhau không thể nói cho bất cứ ai biết, vậy nên cô không thể nói được.
 
Trì Dữu lắc đầu: “Không có chuyện gì đâu, em chỉ đang suy nghĩ vài chuyện liên quan đến chị em mà thôi.”
 
Sầm Lý thấy cô không muốn nói ra nên cũng không miễn cưỡng nữa mà chỉ bảo: “Chị em là người trưởng thành rồi, chị ấy đưa ra bất cứ quyết định gì cũng đều có tính toán riêng của mình cả, em không cần quá lo lắng làm gì.”
 
Trì Dữu ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.”
 
Khóe miệng Sầm Lý nhếch lên đầy vui vẻ, anh xoa đầu cô.
 
“Vậy thì cười một cái anh xem nào?”
 
Trì Dữu mím môi cười một cái, Sầm Lý nhướn mày, trong mắt có chút bất đắc dĩ nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Em cứ như thế này thì anh không thể để em ở nhà một mình được.”
 
Trì Dữu ngẩn người, vô thức hỏi: “Vậy anh muốn tới nhà ở bên em không?”
 
“...”
 
“...”
 
Lời vừa thốt, cả cô và anh đều có phần sửng sốt.
 
Bởi vì nhân vật chính của buổi cầu hôn hôm nay không phải bọn họ, hai người không có cơ hội ở riêng với nhau. Cho nên sự chú ý của bọn họ đều dồn vào Trì Thiến và Vu Ngang.
 
Bây giờ cô lại hỏi câu này đã thành công kéo chủ đề câu chuyện về giữa hai người họ.
 
Khác với hai người Trì Thiến và Vu Ngang, phải đến ngày hôm qua, chính xác mà nói thì phải là hai mươi tư giờ trước bọn họ mới có bước tiến triển mới. Đến bây giờ hai người vẫn chưa quen với sự thân mật này, cảm giác bất ngờ và mới mẻ vẫn chưa qua đi.
 
Dù sao ngày hôm qua bọn họ mới thẳng thắn nhìn thấy hết cơ thể của đối phương.
 
Không đúng, cô thẳng thắn nhưng Sầm Lý vẫn chưa thẳng thắn.
 
Cô mới chỉ nhìn thấy nửa người trên của anh mà thôi.
 
Theo cách nói của Trì Thiến thì chính là cô vẫn chưa hoàn toàn có được Sầm Lý.
 
Nhớ tới chuyện tối hôm qua mình đã bị nhìn thấy hết, cũng bị đụng chạm hết mọi chỗ, dù đã một ngày trôi qua nhưng lúc này Trì Dữu mới chợt muộn màng thấy xấu hổ.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui