Trì Thiến lại nói rất nhiều ví dụ về việc lừa gạt.
Trì Dữu cười gượng: "Chắc là không phải như vậy đâu, khách sạn lớn như thế này cơ mà."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ai mà biết được tập đoàn lừa đảo nào đứng sau mở khách sạn này chứ?" Trì Thiến hừ nhẹ: "Còn cái gì mà vị khách hàng thứ một trăm nghìn nữa chứ, quê mùa chết đi được, đã là thời đại nào rồi mà còn chơi cái trò bịp bợm này? Hơn nữa ban nãy người ta nói tặng chị một phòng đấy em không thấy à? Thậm chí người ta còn không yêu cầu chị cung cấp chứng minh thư nữa chứ, lỡ như chị là một tội phạm bỏ trốn thì sao? Quá giả dối, lần này bọn họ lên kế hoạch đi lừa đảo qua loa quá đi mất, có đứa ngốc mới tin mấy chuyện này."
Biểu cảm trên khuôn mặt Trì Dữu trở nên vô cùng phức tạp.
Chị ấy cũng đâu cần phải ghét bỏ như vậy chứ, cứ làm như quân sư là cô chẳng có tí thông minh nào hết.
May mà Vu Ngang không có ở đây, nếu không chắc chắn anh ấy sẽ buông lời oán trách cô.
Trì Dữu thật sự không còn cách nào cả nên đành lấy điện thoại lặng lẽ liên hệ với Vu Ngang, bảo anh ấy rằng đợi tới tối nay rồi hẵng đến.
Làm sao để đưa Trì Thiến đến phòng dưới tình huống chị ấy đang nghi ngờ như thế này được cơ chứ?
Nếu như không thể đưa ra bất cứ lý do gì mà muốn kéo Trì Thiến đi thì chắc chắn chị ấy sẽ nghi ngờ.
Nếu cứ để Vu Ngang hoặc đồng nghiệp của anh ấy đến để giúp đỡ diễn kịch thì chắc chắn Trì Thiến sẽ đoán ra được những chuyện sắp xảy ra sau đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Em đang nghĩ cái gì sao cứ cắn nĩa mà không ăn thế?" Trì Thiến hỏi.
"Không có gì đâu ạ."
Trong đầu vẫn cứ nghĩ về chuyện đó cho nên Trì Dữu ăn thôi cũng cảm thấy bứt rứt không yên, đúng lúc này điện thoại của cô lại hiện lên một tin nhắn.
Là Sầm Lý.
Cô vội vàng đứng dậy nói muốn vào nhà vệ sinh một chuyến, ngay lập tức cô bị Trì Thiến chê.
"Nhanh lên đấy, nếu không đợi chị ăn hết mấy món này mới về thì em đừng có ăn vạ chị."
Trì Dữu tốt tính nói: "Không sao đâu, chị có ăn hết cũng được."
Trì Thiến kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn cô em gái.
Kỳ lạ thật đấy, đang yên đang lành tự dưng mời mình đi ăn cơm, lại còn chọn một nhà hàng đắt tiền, coi như bình thường Trì Dữu hay mê ăn mê uống đi thì sao nay lại hào phóng bất ngờ đến vậy.
Chờ Trì Dữu đi khỏi đó rồi, Trì Thiến mới đưa mắt nhìn đóa hoa hồng ở bên cạnh.
Thật sự không có âm mưu gì trong chuyện này chứ?
-
Trì Dữu lấy cớ đi ra ngoài sau đó gọi lại cho Sầm Lý một cuộc điện thoại.
"Anh đã đến chưa?"
"Anh đến rồi, đang tìm chỗ đỗ xe." Sầm Lý hỏi: "Bắt đầu cầu hôn rồi à?"
Giọng của người đàn ông vẫn từ tốn như mọi khi, nhưng lọt vào trong tai Trì Dữu lại không giống như lúc trước nữa.
Có thể là do cô đã từng nghe thấy chất giọng khàn khàn lúc không được đứng đắn của anh, cho dù giọng điệu bây giờ của anh nghiêm túc đến đâu thì cô vẫn sẽ không nén được mà tư tưởng tượng đến những thứ khác.
Bình tĩnh lại nào! Kế hoạch cầu hôn quan trọng hơn!
Trì Dữu cố gắng kìm nén những cảm xúc đang xao động trong lòng, sau đó cô nói bằng giọng điệu nghiêm túc: "Vẫn chưa nữa, bây giờ em sẽ gửi số phòng cho anh trước sau đó anh hãy đến gặp anh rể của em đi."
Sầm Lý: "Vậy còn em thì sao?"
"Em vẫn đang ăn cơm cùng chị gái ở dưới tầng, em sẽ qua đó sau."
Người ở đầu dây bên kia im lặng vài giây sau đó nói nhỏ: "Anh đến nhà hàng tìm em trước nhé rồi chúng ta sẽ cùng qua đó."
Anh muốn đến đó tìm cô, còn chắc chắn rằng Trì Dữu sẽ không từ chối.
"Như thế cũng được nhưng mà bên chỗ em đang gặp phải chút rắc rối."
"Rắc rối gì?"
Trì Dữu kể dăm ba câu về chuyện chị gái cô hiểu lầm và cho rằng lần cầu hôn này là một kế hoạch lừa đảo.
"Thật sự quê mùa lắm hả?" Trì Dữu không phục, nói tiếp: "Em cảm thấy rất lãng mạn mà."
Sầm Lý từ chối cho đánh giá về chuyện này chỉ hỏi lại: "Cho nên bây giờ em không biết nên dùng cách gì để lừa chị của em đến căn phòng đó đúng không?"
"Vâng ạ."
Sầm Lý nói: "Để anh nghĩ cách thử xem, anh đang lên thang máy rồi, em đừng về chỗ vội, để anh đi tìm chị gái của em nói chuyện trước."
Trì Dữu hơi tò mò: "Anh đã nghĩ ra cách gì vậy?"
Tín hiệu trong thang máy không tốt nên giọng của anh cũng bị ngắt quãng, song vẫn có thể nghe thấy người ở đầu dây bên kia khẽ cười.
"Anh sẽ bảo với chị của em rằng hôm nay anh muốn cầu hôn em, chắc chắn chị ấy sẽ vui lòng tham gia cuộc vui này."
Trì Dữu bất chợt nghe thấy điều đó thì vô cùng ngạc nhiên.
Cô yên lặng một lúc lâu, sau khi xác định được bản thân không nghe nhầm thì mới lắp bắp bảo: "Vậy chuyện này, chuyện này có thể làm vậy sao? Anh nói anh muốn cầu hôn thì chị gái của em cũng sẽ nghi ngờ mà, hai người chúng ta... tiến triển nhanh quá rồi."
Từ lúc hai người họ yêu nhau đến bây giờ mới được bao lâu cơ chứ.
Cho dù có tính từ lúc cô mới vào công ty thì cũng chỉ được mấy tháng thôi.
"Đúng là có hơi nhanh." Sầm Lý dừng lại một chút sau đó hỏi tiếp: "Nhưng nếu anh biết em rất lâu rồi thì sao?"
Trái tim của Trì Dữu như ngừng đập, giọng điệu của cô cũng trở nên bất ổn: "Cái gì?"
Giọng điệu của Sầm Lý vẫn vô cùng bình tĩnh: "Anh sẽ nói với chị gái của em rằng trước khi em vào công ty thì anh cũng đã biết em rất lâu rồi, như vậy thì chị ấy mới hiểu được sự sốt ruột của anh."
"Anh đến nơi rồi, đợi lát nữa em hãy về, đừng quên là phải phối hợp với anh đấy."
Sau khi cúp điện thoại, Trì Dữu ngơ ngác đứng bên ngoài bức tường trước cửa phòng rửa tay.
Vì để Trì Thiến được cầu hôn thuận lợi mà ban nãy anh đã bịa ra một lời nói dối thiện ý trong điện thoại, những ký ức trong quá khứ chợt ùa về khiến cho con tim cô rộn ràng.
Thật ra trong mối quan hệ này người cần phải sốt ruột là cô.
Cho nên cô mới cố gắng xem nhẹ, không muốn để ý tới lý do mà bọn họ yêu nhau là gì, hay cuối cùng Sầm Lý có thích cô hay không? Cho dù anh có thích cô một chút vậy thì anh có ấn tượng tốt với cô từ lúc nào.
Lúc cô học lớp 11, Sầm Lý có nhớ một người như cô hay không thì cũng chẳng còn là chuyện quá quan trọng nữa rồi.
Cô chỉ cần biết một điều, cơ hội yêu đương cùng với Sầm Lý đang bày trước mắt, cô sẽ không cố gắng tìm hiểu xem nó bắt đầu như thế nào hoặc quan tâm đến chuyện này sẽ kết thúc sớm hay muộn, cô chỉ nghĩ đến việc nắm chắc lấy cơ hội được bên anh mà thôi.
Cho dù cơ hội này có sai hay từ đầu đến cuối chỉ có tình cảm đơn phương của cô thì cô cũng chịu.
Trì Dữu lắc đầu.
Đừng suy nghĩ nữa, bây giờ điều quan trọng nhất không phải là bản thân cô mà là Trì Thiến.
Những lời của Sầm Lý có thể lừa Trì Thiến đến căn phòng kia.
Nhưng vấn đề ở đây là chị của cô có thể tin điều này ư?
Chị của cô biết rõ chuyện năm lớp 11 cô yêu thầm Sầm Lý và cũng biết Sầm Lý không hề nhớ đến chuyện bọn họ từng là bạn học cấp ba.
Bây giờ bỗng nhiên Sầm Lý lại nói quen biết cô từ lâu thì cũng qúa mâu thuẫn.
...
Bất kể là Trì Thiến có tin hay không thì bây giờ Trì Dữu cũng chẳng có cách nào tốt hơn nữa cả. Vì vậy, cô chỉ đành làm theo những gì Sầm Lý nói, đầu tiên giao chuyện viện cớ này cho anh, còn cô chờ thêm một lát mới về chỗ ngồi.
Sầm Lý đến nơi, nhìn qua thì có vẻ như anh đang nói chuyện với Trì Thiến.
Vẻ nghi ngờ trên khuôn mặt Trì Thiến đã biến mất không thấy đâu nữa, thay vào đó là một nụ cười đầy ẩn ý.
Khóe miệng Trì Dữu khẽ giật giật.
Nhìn vẻ mặt này của Trì Thiến là cô biết chị ấy đã tin rồi.
Không hổ là nam thần, anh lấy cái cớ vớ vẩn như vậy mà vẫn lừa được chị gái của cô.
Lúc này trên khuôn mặt của Sầm Lý cũng đang nở nụ cười.
Trì Dữu thở dài, cô biết rõ khi Trì Thiến cười như vậy là có ý gì nhưng vẫn phải làm ra vẻ như không hề hay biết để diễn cùng bọn họ.
Ba người đi thang máy lên tầng trên, bây giờ Trì Thiến đã lơ là cảnh giác, hơn nữa còn lộ vẻ mong đợi nhìn chằm chằm vào chữ số đang nhảy liên tục trên màn hình điện tử.
Trong khoảng thời gian này thỉnh thoảng cô ấy có nắm lấy tay áo của Trì Dữu, vẻ mặt của như thể đợi để được xem kịch vui, còn nhìn em gái bằng ánh mắt chứa đầy ý tứ nữa.
Trì Dữu không kìm được trợn trắng mắt, cứ chờ đấy, đợi màn kịch bắt đầu là biết ngay ai mới là nhân vật chính của ngày hôm nay.
Cô nghiêng đầu liếc Sầm Lý đứng bên cạnh, ánh mắt cô như đang ngấm ngầm cà khịa chị gái vậy.
Sầm Lý chỉ cười mà không nói.
Ba người họ đều có ý định riêng nên sau khi đến cửa phòng, Trì Thiến lấy thẻ phòng ra rồi quay qua hỏi Trì Dữu: "Em chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Trì Dữu suýt chút nữa thì cười phá lên, cô thành thật nghiêm túc gật đầu: "Vâng, quẹt thẻ đi chị."
Trì Thiến ôm tâm trạng hào hứng mở cửa phòng.
Vừa đẩy cửa phòng cô ấy đã nhìn lướt qua tình trạng bên trong, hừm, quả nhiên là có hoa tươi và bóng bay, ngoài ra còn có đèn sao đầy lãng mạn nữa.
Sau đó cô ấy nhìn về phía Trì Dữu giang hay tay ra như đang tung hứng, miệng hét lên: "Tèn ten! Ngạc nhiên chưa!"
Cuối cùng Trì Dữu nhưng không nhịn được nữa mà cười thành tiếng.
Sầm Lý cũng không nhịn được mà nhếch miệng.
Trì Thiến thấy hai người đều cười thì khó hiểu hỏi: "Hai người đang cười cái gì thế hả?"
Nhất là Trì Dữu, bây giờ Trì Dữu phải cảm động đến phát khóc mới đúng chứ.
Trì Dữu vỗ vai Trì Thiến, bây giờ cô mới làm ra vẻ như có ý định sâu xa: "Chị, chị nhìn kỹ một chút xem rốt cuộc đây là bất ngờ của ai nè."
Trì Thiến ngơ ngác nhìn vào trong.
Trong căn phòng rộng lớn này không bật đèn, chỉ có ánh sáng mờ mờ của nến điện tử và đèn ngôi sao nhưng ánh sáng đó đủ để cô ấy nhìn rõ đồ trang trí.
Cả phòng ngập hoa tươi và bóng bay, có một bóng dáng lờ mờ đang đứng ở giữa.
Bóng dáng này có vẻ quen quen.
Trì Thiến không nhịn được nữa mà nhấc chân đi từ từ vào bên trong.
"Bùm..."
"Bùm..."
"Bùm..."
Tiếng pháo giấy đột ngột vang lên làm Trì Thiến sợ đến mức giật bắn, sau đó những sợi ruy băng nhỏ nhỏ bay ra từ trong ống pháo cũng rơi xuống đầu cô ấy.
Đèn trong phòng được bật lên, tiếp đó cô ấy thấy rõ bóng dáng mơ hồ khi nãy.
Đó là khuôn mặt đang cười rạng rỡ của Vu Ngang, anh ấy đang đứng giữa trái tim được xếp bằng nến và hoa hồng rực rỡ đang ôm trên tay.
Hôm nay Vu Ngang ăn mặc vô cùng chỉnh tề, anh ấy khoác lên mình bộ âu phục mới vừa như in, siêu tôn vóc dáng cao dong dỏng.
Trì Thiến giật mình đứng yên tại chỗ, không ngờ sẽ có màn "bất ngờ" này ập xuống đầu nên chưa kịp chuẩn bị trước. Cả người cô ấy cứ như bị điện giật, tóc gáy dựng đứng sau đó rơi vào trạng thái ngốc nghếch mờ mịt.
Ban đầu cô ấy chỉ có ý định sang đây xem kịch hay thôi, trước khi nhìn rõ tình hình thì cô ấy vẫn chỉ là một trong số người đi hóng hớt.
Tự nhiên hôm nay lại chạy tới tận khách sạn này để ăn tối, tự dưng Trì Dữu lại mời mình đi ăn, rồi chẳng biết tại sao nhân viên nhà hàng lại dùng cái cớ ngu xuẩn đó để nhét một bó hoa và thẻ phòng cho mình, cho dù là ai khi thấy cảnh đó cũng sẽ cảm thấy kỳ lạ.
Ban đầu Trì Thiến đã nghi ngờ rồi, hơn nữa trước đó cô ấy hiểu lầm Vu Ngang ngoại tình nên đã đến khách sạn này một lần, còn cả căn phòng này nữa, cũng chính là căn phòng mà lúc trước mình đến để "bắt quả tang".
Nhiều manh mối rõ ràng như vậy mà Sầm Lý chỉ nói mấy câu thôi khiến mình lập tức hết ngờ vực, hoàn toàn tin đây chỉ là một sự trùng hợp. Cô ấy cứ đinh ninh rằng hôm nay mình chỉ là người xem, đến đây để chứng kiến Sầm Lý tặng cho em gái Trì Dữu của mình một niềm hạnh phúc bất ngờ.
Chắc chắn em gái sẽ có vui lắm, có khi còn mừng phát khóc ấy chứ.
Đây là một câu chuyện tình đơn phương của thiếu nữ đã trở thành sự thật.
Trì Thiến cứ nghĩ là như vậy.
Nhưng mà chỉ trong một giây ngắn ngủi, chỉ là một giây ngắn như vậy thôi mà một người đi theo hóng hớt như cô ấy đã biến thành nhân vật chính.
Chiêu này của Sầm Lý đúng là không đỡ được, khiến cô ấy mất cảnh giác trở tay không kịp.
Trước đó cô ấy đã nghe thấy Trì Dữu than thở rằng dường như tính cách của nam thần có vẻ xấu bụng hơn lúc còn học cấp ba.
Lúc đó Trì Thiến vẫn không cho là đúng, không phải có câu đàn ông không hư đàn bà không thương à.
Và kết quả cô ấy đã bị Sầm Lý lừa một vố rồi đúng không?
"..."
Người chịu trách nhiệm bắn pháo giấy là mấy đồng nghiệp trong công ty luật của Vu Ngang, sau cú sốc ban nãy thì Trì Thiến cũng đã sực tỉnh và hiểu ra đây là niềm vui bất ngờ mà Vu Ngang chuẩn bị cho mình.
Cô ấy bước đến và nhận lấy bó hoa hồng trong tay Vu Ngang.
Sau khi hai tay không còn gì nữa, Vu Ngang lấy một chiếc hộp đựng nhẫn bằng nhung trong túi ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...