Trì Dữu sững sờ hỏi anh: “Anh cảm ơn cái gì?”
Sầm Lý chỉ cười cười, không nói gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trì Dữu cũng không có thời gian để suy nghĩ xem nụ cười này của nam thần là có ý gì.
Ngoài cửa thực sự không có bất cứ động tĩnh nào, Trì Dữu lặng lẽ mở he hé cửa, phòng khách tối đen như mực. Trì Thiến đã tắt đèn.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Điều quan trọng nhất bây giờ là nghĩ xem đêm nay phải làm sao. Rốt cuộc là nên giữ nam thần ở lại hay là mời anh về đây?
Nhưng mà cũng phải tôn trọng ý kiến của anh nữa. Trì Dữu do dự một lúc lâu, nói nhỏ: “Chị của em về phòng chị ấy rồi.”
Sầm Lý: “Ừm.”
“Vậy anh có muốn...”
Nhân lúc này đi về nhanh lên?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nửa câu sau của cô còn chưa nói ra. Bởi vì Sầm Lý đã thay cô nói hết rồi.
“Em muốn đuổi anh đi sao?”
Trì Dữu vội vàng phủ nhận: “Em không có ý đó.”
“Nếu như em không đuổi anh đi...” Sầm Lý lại cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, dựa vào người cô nhẹ nhàng hỏi: “Nói như vậy có nghĩa là em muốn anh ở lại đây qua đêm?”
“…”
Trái tim của Trì Dữu đập điên cuồng.
Hơi thở dễ chịu của Sầm Lý gần trong gang tấc.
Nụ hôn trêu chọc của anh khiến cô cảm thấy ngứa ngáy. Trì Dữu mím môi, giao tất cả quyền lựa chọn cho anh.
“... Tùy anh.”
Hiển nhiên trong trường hợp này, phụ nữ thường sẽ trao quyền lựa chọn cho đàn ông, có ý gì thì không cần nói cũng biết.
Sầm Lý cười cười, cũng không nói là muốn ở lại hay rời đi mà dò hỏi cô: “Anh muốn ở nhờ đây thêm một chút rồi lát nữa đi có được không?”
Trì Dữu không khỏi cắn môi.
Trì Dữu cũng không mấy ngạc nhiên khi anh nói anh không ở lại đây qua đêm.
Sự giáo dục và phép tắc khắc sâu trong cốt cách của anh đã làm cho cô cảm thấy mình được tôn trọng hoàn toàn.
Nhưng anh lại nói muốn ở nhờ trong phòng cô thêm một lúc nữa.
Chữ ‘nhờ’ này thật sự rất thần kỳ.
Điều này có phải chứng tỏ là, thật ra anh ấy cũng không nỡ rời đi?
Anh cũng thích cảm giác được ở bên cạnh cô?
Trái tim cô sôi sục, ậm ừ.
Trì Dữu ngủ trong phòng ngủ phụ của ngôi nhà này, nó không lớn bằng phòng ngủ chính của Trì Thiến. Hơn nữa cô còn thích trang trí nhà cửa nên căn phòng ngủ nhỏ chưa đầy chục mét vuông được cô chứa rất nhiều đồ đạc.
Hai chị em cô đều có không gian riêng của mỗi người. Cô thường ở một mình trong phòng này, nó không lớn nhưng vừa đủ cho sự ấm áp và thoải mái.
Bây giờ lại có thêm một người đàn ông ở trong phòng, không gian vốn vừa vặn ban đầu giờ đây lại dường như trở nên chật chội hơn.
Sự lạnh nhạt như chỉ có ba màu đen trắng xám toát ra từ người đàn ông có hơi không ăn nhập với căn phòng ngủ nho nhỏ này, mà vừa lúc chính sự tương phản gấp đôi, bao gồm cả thị giác lẫn cảm giác này mới khiến Trì Dữu cảm thấy vui sướng.
Rõ ràng là không hợp lý chút nào. Nhưng mà anh thật sự đang ở trong phòng cô.
Giống như một giấc mơ vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ của anh khi đang ngồi trên tấm ga trải giường có hoạ tiết hoa nhí của mình, Trì Dữu rất muốn cười nhưng lại sợ anh nhìn ra tâm tư nên cô đành phải cố nhịn.
Cô không có thứ gì đặc biệt để lấy ra cho anh xem, mà chỉ có đôi tay giỏi vẽ tranh này thôi.
Bởi vì cô còn nhớ rất rõ anh đã từng nói với mình rằng những người học nghệ thuật đều rất lợi hại. Thế nên Trì Dữu quyết định cho anh xem một số tác phẩm luyện tập mà thường ngày cô tiện tay vẽ ra.
Mặc dù chỉ là bức vẽ để luyện tập nhưng Sầm Lý cũng không phải là dân chuyên nghiệp, mắt nhìn của những người ngoài ngành cũng sẽ không quá tỉ mỉ. Hội họa mà, đẹp mắt là được.
Trì Dữu cầm máy tính bảng ra, đương nhiên là cô chỉ cho anh xem một số tranh phác thảo bối cảnh chứ không cho anh xem các phác thảo nhân vật mà cô dựa theo nguyên mẫu của anh để vẽ.
“Đây là công viên Hải Loan lần trước chúng ta đã đến nè. Anh có nhận ra không?”
Sầm Lý ậm ừ: “Em vẽ rất đẹp.”
Hihi.
Trì Dữu lại đem thêm một vài bức tranh khác cho anh xem, Sầm Lý nói: “Có vẻ như em rất thích vẽ hoàng hôn.”
“Bởi vì em cảm thấy hoàng hôn là màu sắc rực rỡ và phong phú nhất trên bầu trời, có vẽ như thế nào thì cũng đẹp hết.” Trì Dữu đưa ra một ví dụ: “Chẳng hạn như màu đỏ cam, màu cúc đỏ, màu vàng cam, màu vàng tươi và một chút sắc tím.”
Sầm Lý hỏi cô: “Vậy thì chẳng phải rất khó tô màu sao?”
“Không khó đâu. Vẽ bằng bảng vẽ điện tử rất tiện, muốn tô màu gì thì chỉ cần nhấp vào màn hình một cái để chọn là được.”
Nói đến đây, Trì Dữu nhìn anh, dường như có chút lơ đãng nói: “Có điều, trước đây khi em còn học trung học phổ thông thì không dễ dàng, thuận tiện như vậy. Việc pha màu thật sự có thể khiến cho người ta suy sụp.”
“Hiện tại em chỉ vẽ trên bảng vẽ điện tử thôi à?”
“Cũng không hẳn, bảng vẽ điện tử chủ yếu là để dùng trong công việc.”
Trì Dữu chỉ vào những ống đựng bút lớn nhỏ trên bàn làm việc của mình: “Thỉnh thoảng em cũng luyện vẽ mấy cái kiểu như màu nước và phác thảo.”
“Em có thể cho anh xem không?” Sầm Lý hỏi cô.
“Đương nhiên là có thể rồi.”
Trì Dữu đứng dậy tìm cuốn sổ vẽ của mình cho anh, vừa tìm vừa nói: “Trước đây em còn học qua một chút về công bút. Bởi vì bố mẹ em cho rằng, nếu như muốn học hội họa thì học vẽ thể loại tranh truyền thống của nước ta là tốt nhất. Thậm chí họ còn mua cho em một bộ tranh của bậc thầy về hội họa truyền thống của Trung Quốc Từ Thời Mậu nữa. Ờm, anh đã từng nghe nói về ông ấy chưa?”
*Công bút: là những bức tranh được vẽ tỉ mỉ, công phu và chi tiết, chú trọng vào kỹ thuật.
Trì Dữu hỏi như thế là có mục đích.
Người ngoài ngành như anh e là sẽ không biết đến. Như thế thì cô có thể ở trước mặt anh phổ cập kiến thức cho anh, giả làm một...
Kết quả lại nghe Sầm Lý nói: “Anh có nghe qua. Ông ấy được mời làm giảng viên thỉnh giảng ở Học viện Nghệ thuật của trường anh. Anh đã gặp ông ấy vài lần ở trường học.”
Trì Dữu đột nhiên không biết phải nói cái gì.
Học giỏi đúng là tốt thật, kể cả nghệ thuật gia nổi tiếng xuất hiện trong sách giáo khoa như thế này mà họ có thể tùy ý nhìn thấy ở trường học.
Được rồi, Học viện Nghệ Thuật của Đại học Thanh Hoa không hổ danh là một trong những học viện tốt nhất trong tâm trí của tất cả các sinh viên nghệ thuật.
Đáng tiếc là cô không thi đỗ.
Nhưng mà cô cũng biết một số thứ gì đó mà Sầm Lý chắc chắn không biết.
“Vậy anh có theo dõi mấy cái hotsearch của ông ấy không?” Trì Dữu hỏi anh.
“Ông ấy không những là bậc thầy về hội họa truyền thống của Trung Quốc, mà còn là ba của một nữ minh tinh mà em rất thích đó.”
Cuối cùng thì cũng có thứ mà Sầm Lý không biết: “Anh không.”
Chà. Mặc dù anh học giỏi thật nhưng luận về những chuyện tầm phào thì cô vẫn biết nhiều hơn anh.
Cuối cùng thì trong lòng Trì Dữu cũng lấy lại được một chút cân bằng.
Không thể để chủ đề đi quá xa, cô nói tiếp lời lúc nãy: “Lúc đó em xem bộ tranh của ông ấy và cảm thấy. Oa! Em sợ là cả đời này của em cũng không thể vẽ ra được những bức tranh đẹp như thế.”
Cô quay lưng lại với anh tìm sổ vẽ. Vì muốn tái hiện lại cảm giác kinh ngạc và thán phục lúc đó, khi nói đến chữ ‘wow’ cô còn cố ý phóng đại giọng điệu của mình lên. Nghe thấy cô như vậy, môi của Sầm Lý bất giác nhếch lên.
“Em tìm thấy rồi.”
Trì Dữu đem sổ vẽ cho Sầm Lý xem. Hầu hết mọi người đều có thói quen kí tên của mình lên tranh sau khi vẽ xong và Trì Dữu cũng không ngoại lệ. Sầm Lý lật xem vài tấm, phát hiện chúng đều được vẽ trong mấy năm gần đây.
Dùng ngón tay chạm vào những bức tranh màu nước tinh xảo tuyệt đẹp này, Sầm Lý khẽ hỏi: “Em nói rằng em bắt đầu học vẽ tranh từ khi còn học cấp ba. Vậy cuốn sổ vẽ hồi cấp ba em không giữ lại à?”
Trì Dữu ngây người.
Lúc học cấp ba cô thật sự đã vẽ rất nhiều.
Khi đó, đối với cô, vẽ tranh không phải là nghề nghiệp mà là một loại thú vui. Thế nên cô vô cùng nhiệt tình. Trong giờ giải lao, giờ nghỉ trưa, giờ tự học hay thậm chí là sau giờ học, chỉ cần trong đầu cô nảy ra ý tưởng là cô sẽ lập tức cầm bút lên để vẽ.
Khoảng thời gian đó, cô rất thích vẽ hoàng hôn. Miệt mài luyện tập ngày qua ngày, cuối cùng thì cô cũng đã giành được giải thưởng trong một cuộc thi mỹ thuật.
Cô đặt tên cho bức tranh vẽ hoàng hôn đó là ‘Bí mật’.
Bức tranh ấy đã được nhà trường lấy đi và dán lên bảng thông báo danh dự của trường. Trước khi nộp cho nhà trường, cô đã chụp lại bức tranh bằng điện thoại di động và lưu trữ nó vào kho ảnh của chiếc điện thoại để làm kỉ niệm.
Sau đó, khi cô lên đại học, mẹ bảo cô dọn dẹp phòng, thu dọn sách giáo khoa và những thứ linh tinh không cần thiết đem bán phế liệu, để không chiếm diện tích trong nhà.
Khi đó, Trì Dữu đã phải bỏ đi rất nhiều thứ. Cô có rất nhiều sổ vẽ tranh. Những cuốn sổ ấy đã chứng kiến kĩ thuật vẽ của cô từ thô kém đến thuần thục. Thế nên cuốn nào cô cũng đều không nỡ vứt chúng đi. Nhưng chỉ có một cuốn duy nhất là cô quyết tâm thu dọn nó cùng với những cuốn sách giáo khoa cấp ba của mình.
Trong cuốn sổ vẽ đó chỉ vẽ duy nhất một người.
Sau khi học xong cấp ba, vở kịch độc diễn thầm yêu một người kéo dài ba năm cuối cùng cũng đã đến lúc hạ màn. Nếu đã chọn cách từ bỏ việc tiếp tục thích Sầm Lý, thì cô cũng phải làm có hành động gì đó để chứng minh.
Hành động đầu tiên chính là dù có không nỡ đến thế nào đi chăng nữa thì cũng phải thu dọn cuốn sổ kia đi.
Cô đã đổi sang một chiếc điện thoại di động mới. Nhưng bức tranh có tên ‘Bí mật’ trong album ảnh của điện thoại là hồi ức duy nhất của cô liên quan đến Sầm Lý.
Khi đó, từ phòng dụng cụ thể thao nhìn ra phía hoàng hôn, cảnh tượng ấy đẹp đến nao lòng.
Lúc đó, Trì Dữu có tạo một tài khoản họa sĩ để đu idol nên chỉ có lác đác vài fans hâm mộ, căn bản là cũng chẳng có mấy người để ý đến. Thế nên để có thể lưu giữ bức tranh cuối cùng này, cô đã đăng nó lên album ảnh trực tuyến của tài khoản đó.
Trong thời gian học đại học, tài khoản họa sĩ của cô dần dần phát triển hơn và có thêm rất nhiều fans hâm mộ. Thỉnh thoảng còn có fan nhắn tin riêng khen ngợi cô, nói rằng thì ra hồi học cấp ba ‘vợ’ đã vẽ đẹp đến mức này rồi. Bức tranh vẽ hoàng hôn đó đúng là đẹp tuyệt vời.
Nhưng mà lúc đó Trì Dữu đã thực sự buông bỏ hết tình cảm mà mình dành cho anh rồi. Cô chỉ muốn toàn tâm toàn ý cống hiến hết mình cho một cuộc sống mới ở đại học thôi.
Cứ tiếp tục để nó ở đó vậy. Dù sao thì chỉ là một đoạn hồi ức, cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cô.
Trì Dữu của thời điểm đó tuyệt đối không thể ngờ rằng, người mà cô nghĩ là cả đời này sẽ chỉ còn tồn tại trong hồi ức, sau này một lần nữa gặp lại cô ở hiện thực.
Và ngay bây giờ đây, anh đang ở trước mặt cô, hỏi cô những bức tranh mà cô đã vẽ thời cấp ba giờ ở đâu.
Làm sao Sầm Lý có thể biết được hồi đó cô đã vẽ bao nhiêu bức tranh về anh cơ chứ.
Anh không biết và cũng không nhớ nữa.
Mắt của Trì Dữu rủ xuống, cảm giác như đang có thứ gì đó nghẹn lại nơi cổ họng.
“Em có giữ lại chứ. Nhưng em không đem đến Thâm Quyến. Tất cả đều bỏ ở quê, mấy thứ còn lại thì em vứt rồi, nhiều lắm.”
Giọng điệu của Sầm Lý rất nhẹ nhàng, hình như có phần hơi hờ hững hỏi: “Vậy thì khi học cấp ba em đã vẽ những gì?”
“Nhân vật anime á, lúc đó em rất thích xem phim anime. Ngoài ra thì em còn vẽ mấy cái kiểu như phong cảnh lộn xộn tùm lum gì gì đó nữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...