Cô thật đúng là không có giới hạn gì hết.
Đáng lẽ ra bị trêu chọc như vậy thì cô phải nổi giận mới đúng, thế nhưng giờ phút này trái tim cô lại cứ đập loạn xạ hết lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trì Dữu cúi đầu, hơi thở không ổn định.
“… Làm gì vậy? Anh nghĩ nhiều rồi.”
“Em phải đi tìm máy chơi game, anh tránh ra đi.”
Cô muốn đẩy anh ra nhưng ai ngờ chẳng những cô không đẩy được mà còn bị chàng trai túm lấy cổ tay.
Sầm Lý bước tới gần làm cô không thể không lùi lại. Cô nhanh chóng bị đẩy sát vào chiếc tủ sau lưng.
Mẹ nó.
Trì Dữu vô thức chửi tục trong lòng.
Cô mở to mắt, nhìn Sầm Lý đang cúi đầu ghé sát vào mình, cô vô thức ngừng thở.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh cúi đầu xuống, hơi thở phả lên mặt cô nhưng sau đó anh lại không làm gì nữa.
Anh bất động, yên lặng duy trì trạng thái này.
Trì Dữu sắp không nín thở nổi nữa, ánh mắt cô lóe lên vẻ căng thẳng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
… Rốt cuộc anh có hôn không đây.
Giữa hai người gần như không có khoảng cách, trong ánh mắt của chàng trai dần lộ rõ sự vui vẻ, chậm rãi nói: “Em đang chờ mong anh làm chút gì đó với em đúng không?”
Anh như đọc được suy nghĩ trong lòng cô vậy, Trì Dữu cảm thấy xấu hổ đến mức muốn nổ tung.
Cô lại duỗi tay muốn đẩy anh ra nhưng tiếc là cổ tay cô vẫn đang bị anh nắm, cô không những không đẩy được mà ngược lại còn bị Sầm Lý nắm chặt hơn.
Sầm Lý không trêu cô nữa, anh cúi đầu xuống hôn cô.
“Dám mời anh lên tầng mà lá gan lại có chút xíu như vậy thôi hả?” Môi kề môi, anh thở dài với Trì Dữu: “Cứ để anh chủ động đi.”
-
Đúng là máy chơi game ở trong phòng của Trì Thiến.
Trì Dữu thành công tìm thấy máy chơi game đã phủ bụi trong phòng Trì Thiến.
Cô cầm máy chơi game ra khỏi phòng. Sầm Lý đang ngồi trên ghế sofa, thấy cô thật sự tìm ra được máy chơi game thì có chút kinh ngạc.
“Có thật kìa.”
“… Em đã nói là có rồi mà.”
Trì Dữu đi tới bên cạnh TV, chuẩn bị kết nối máy chơi game với màn hình TV nhưng vì lâu rồi không chơi nên mân mê mãi vẫn không được, cô đành phải đọc hướng dẫn trên điện thoại.
“Để anh làm cho.”
Sầm Lý đi qua cầm lấy đồ trong tay cô, chỉ với vài thao tác anh đã kết nối được máy chơi game.
Anh để Trì Dữu chọn game. Bây giờ Trì Dữu chỉ muốn mau chóng chơi game để phân tán sự chú ý thôi, tốt nhất là chơi mấy cái loại game ồn ào gây kích thích ấy, như vậy mới có thể xua tan bầu không khí còn sót lại giữa hai người.
Chỉ mới hơn mười phút trước, bọn họ vẫn còn ở trong phòng của cô.
Từ khi bước vào nhà, cô vẫn luôn mong đợi một điều gì đó, đồng thời cũng cảm thấy rối bời làm ngực cô như bị chiếc lông ngỗng lướt qua vậy. Cuối cùng, vào khoảnh khắc Sầm Lý hôn cô, trái tim đang treo lơ lửng tưởng như sắp ngừng đập cuối cùng cũng rơi xuống, bắt đầu đập nhanh dần, vừa dồn dập lại vừa an tâm.
So với lần ở trong xe thì rõ ràng ở trong phòng sẽ làm cho con người ta yên tâm hơn khi thân mật với nhau.
Hôn xong, trong bầu không khí yên tĩnh bắt đầu xuất hiện những tiếng thở gấp khe khẽ. Sầm Lý ngồi trên giường của Trì Dữu, hơi dạng chân ra, còn cô thì quỳ trong khoảng trống giữa hai chân anh. Sầm Lý ôm cô, cánh tay cô vòng qua cổ anh. Cô cao hơn anh nửa cái đầu, đón nhận nụ hôn anh dành cho cô cùng với đầu lưỡi đang thăm dò tiến vào.
Lưỡi hai người cuốn lấy nhau, Trì Dữu vô thức siết chặt cánh tay, đáy lòng chộn rộn rục rịch chỉ muốn thân mật với anh hơn một chút.
Sầm Lý nhận ra đầu lưỡi cô đang đáp lại mình, cơ thể căng thẳng cũng cảm nhận được hai thứ mềm mại của cô đang ép lên người mình.
Cổ họng anh khô rát, cuối cùng vẫn quyết định dừng lại.
“Nếu em không tìm được máy chơi game.” Anh thả đầu lưỡi cô ra, nhíu mày, khàn giọng: “Thì tối nay thực sự không thể chơi được rồi.”
…
Trì Dữu chọn game đánh zombie.
Một tựa game đẫm máu và cũng rất bạo lực, chắc chắn nó có thể làm tan đi bầu không khí nóng bỏng khi nãy.
Trong game này, cuối cùng Sầm Lý cũng không phải là đao phủ đuổi giết cô nữa, hiện tại bọn họ là đồng đội kề vai sát cánh đánh xác sống.
Tuy đang chơi game nhưng Sầm Lý cũng không quên hỏi cô hôm nay đã xảy ra chuyện gì. Cũng chính vì đang chơi game nên Trì Dữu mới bị phân tán lực chú ý, cô không còn rảnh để buồn rầu chuyện hôm nay mình phát sinh mâu thuẫn với Vạn Trình ở công ty nữa, bình tĩnh kể lại chuyện ngày hôm nay cho anh nghe.
Cuối cùng cô tổng kết lại: “Em biết rõ mô hình sẽ không giống với bản mẫu, anh ta có kinh nghiệm hơn em nhưng rõ ràng trước đó em đã hỏi ý kiến anh ta rất nhiều lần, là do anh ta qua loa lấy lệ với em, bây giờ nhân vật trông không giống như mong đợi thì em tìm phải anh ta nói chuyện thôi. Em không sai mà đúng không?”
Sầm Lý cau mày, giọng nói rất bình tĩnh: “Ừ, em không sai.”
Sau đó anh nói: “Để thứ hai tuần sau anh sắp xếp thời gian nói chuyện với anh ta.”
“Không có gì đâu, không cần phiền đến anh, chuyện này là mâu thuẫn giữa bên dựng khối với bên diễn hoạt của bọn em, không liên quan gì đến bên kỹ thuật của các anh hết. Đằng nào da mặt em cũng dày, chỉ cần có thể hoàn thành nhân vật, anh ta muốn nói em thế nào thì cứ kệ cho anh ta nói, dù sao thì em cũng chẳng mất miếng thịt nào.” Giọng của Trì Dữu rất lạc quan: “Đến thứ hai em sẽ tự mình nói chuyện với anh ta.”
Sầm Lý không nói gì, chẳng qua thao tác giết zombie rõ ràng đã hung ác hơn một chút.
Trì Dữu tự biết trình độ chơi game của mình không tốt lắm, rất sáng suốt chọn làm kẻ ăn bám. Sầm Lý điều khiển nhân vật vọt lên trước giết xác sống còn cô thì ở phía sau nhặt trang bị với tiền vàng.
Cảm giác dựa hồn dựa cốt rất thoải mái, Trì Dữu vô cùng thích thú.
Màn này còn chưa qua, Sâm Lý bỗng dưng nói một câu: “Sao ngay cả trong game mà em cũng đi theo sau anh thế?”
Trì Dữu cho rằng anh không vừa lòng chuyện cô cứ vô dụng mãi, ồ lên rồi tiến lên hai bước.
Nhưng tiếc là trình độ của cô không tốt, vừa mới chạy lên đã kéo thù hận của xác sống rồi bị chúng giết chết.
Trì Dữu cầm cần điều khiển: “Ôi, chết rồi.”
“Đợi hồi sinh.” Sầm Lý nói.
Trong khoảng thời gian đợi hồi sinh, cô chỉ có thể nhìn anh chơi một mình trên màn hình.
Trong màn hình, nhân vật nam chính đã mất đi đồng đội vô cùng dũng mãnh, một thân một mình chiến đấu trong đám zombie. Trì Dữu chống cằm, nhìn Sầm Lý điều nhiên nhân vật trong game.
Anh rất bình tĩnh, rõ ràng trong game giết xác sống vui vẻ như vậy nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào màn hình, ngón tay linh hoạt thao tác trên cần điều khiển, khống chế nhân vật trong game di chuyển và ra chiêu.
Rõ ràng Sầm Lý đang chơi game nhưng dường như Trì Dữu lại thấy được anh hồi học cấp ba.
Trước đây cô chỉ cảm thấy anh học rất giỏi, lại không ngờ rằng anh chơi game cũng siêu như vậy.
Nam thần có khuyết điểm gì không?
Hình như là không có.
Đẹp trai, chỉ số IQ cao, học giỏi, biết kiếm tiền còn biết chơi game.
Nếu cứ nhất định phải bới lông tìm vết ra thì khuyết điểm duy nhất của anh chính là rất giỏi khoản tự kiềm chế.
Trì Dữu đang suy nghĩ miên man trong lòng thì Sầm Lý đột nhiên nói: “Em được hồi sinh rồi.”
Cô vội vàng hoàn hồn, lại cầm cần điều khiển lên.
Vừa nãy nhìn thấy thao tác đỉnh như vậy, Trì Dữu bị sự đẹp trai đó thu hút nên không đi theo sau anh ôm đùi nữa mà đi lên kề vai sát cánh giết địch với anh.
Cuối cùng càng giết càng hăng, Trì Dữu thậm chí còn chạy lên trước Sầm Lý.
Sầm Lý thật sự không hiểu cô nhóc lười này không biết lấy đâu ra nhiệt huyết nữa. Anh quay sang nhìn cô, lại thấy cô đang vô cùng chăm chú chơi game. Rõ ràng là nhân vật trong game đang dốc sức liều mạng nhưng dường như chính bản thân cô cũng đang trải nghiệm cảm giác đó. Cô cắn môi tập trung, ánh mắt sáng ngời.
“Em vừa mới được pentakill kìa, anh thấy chưa!” Trì Dữu đột nhiên hô lên.
Sầm Lý sực tỉnh, lúc này anh mới chú ý tới game.
Trì Dữu lại hỏi: “Anh thấy không? Có phải em rất ngầu không?”
Cô cảm thấy thao tác vừa nãy của mình không hề thua kém gì nam thần hết.
Bởi vì thao tác tuyệt vời vừa nãy, cô nóng lòng muốn được anh công nhận, giống như đứa trẻ thi được một trăm điểm nóng lòng muốn được thưởng kẹo vậy, giọng nói trong trẻo lại nôn nóng.
Sầm Lý khẽ mỉm cười, nói dối: “Ừ, có thấy, siêu ngầu luôn.”
Được khen, Trì Dữu càng có thêm động lực đánh zombie.
Nhưng chơi game chỉ dựa vào mỗi sự hăng hái thôi là không đủ, vẫn cần phải có thao tác. Trì Dữu hơi gấp gáp, gần qua được màn rồi thì cô lại chết trong lúc đánh boss nhỏ của màn này.
Trì Dữu hơi cáu, quăng cần điều khiển đi, tức giận nói: “Sao con boss này khó đánh thế chứ?”
Sầm Lý không nói gì, tiếp tục đánh với boss.
Vài phút sau khi cô chết, trải qua sự cố gắng của Sầm Lý, cuối cùng boss nhỏ cũng ầm ầm ngã xuống.
Sầm Lý không vội qua màn tiếp mà đứng cạnh thi thể của boss nhỏ, tay cầm vũ khí tiếp tục đánh.
Trì Dữu nhắc nhở: “Nó chết rồi.”
“Anh biết.” Sầm Lý nghiêm túc lại thản nhiên nói: “Quất xác nó trút giận cho em.”
Trì Dữu sửng sốt, mấy giây sau, đột nhiên cười ra tiếng.
Cô cười đến mức bả vai run lên, đôi mắt cười cong cong như trăng lưỡi liềm.
Sầm Lý nhìn nụ cười bừng sáng trên mặt cô, nhướng mày, cũng khẽ cười theo: “Hả giận rồi?”
Nhưng Trì Dữu cười không phải vì hả giận.
Mà là cô cảm thấy anh rất đáng yêu.
Sau đó hai người lại đánh qua vài ván nữa, càng về sau mức độ càng khó, Trì Dữu chết chờ hồi sinh, trong thời gian đợi hồi sinh, cô nhìn Sầm Lý chơi.
Trì Dữu cũng không ngờ rằng rõ ràng cô đã rất thích con người trước mặt này rồi nhưng lại còn có thể càng thích anh hơn nữa sau khi phát hiện ra thêm nhiều mặt khác của anh.
Ánh mắt cô khi nhìn Sầm Lý cũng sáng lên trong vô thức.
Sau đó bất tri bất giác biến thành fan cuồng, hết lời khen ngợi Sầm Lý.
“Wow, giỏi quá.”
“Thao tác của anh nhanh quá đi mất.”
“Đỉnh đỉnh.”
Ban đầu vẻ mặt của Sầm Lý vẫn còn rất bình tĩnh nhưng cô cứ líu ríu khen anh, mà còn khen không lặp từ nào làm anh không khỏi nhìn cô, muốn biết tại sao cô gái này lại giỏi ăn nói như thế.
Kết quả anh bắt gặp phải ánh mắt sáng ngời của cô, mà trong đôi mắt ấy lại không hề che giấu sự sùng bái, ngưỡng mộ đối với anh.
Bên trên cái miệng rất biết cách ăn nói kia còn lưu lại vết son môi bị lem.
Vừa nãy chạy từ phòng ngủ ra cô liền cuống quýt đi tìm máy chơi game, chắc là quên dặm lại son.
Với bản tính trời sinh, không có thằng đàn ông nào cam lòng từ chối cô gái nhìn mình bằng ánh mắt sùng bái như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...