Thấy hai cô gái đều kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời, tiền bối hài lòng gật đầu, cuối cùng cũng truyền thụ được bài học thực tế cho những tấm chiếu mới, nói cho những tấm chiếu chưa trải như họ xã hội này tàn khốc đến nhường nào.
"Người ta nói lập trình viên kiếm tiền bằng tuổi trẻ của mình, chờ đến khi thanh xuân qua đi, nếu còn chưa lên được chức quản lý thì kiếp sống làm thuê đời này cũng đi tới điểm cuối cùng. Không đổi nghề thì chỉ có thể cam chịu, nhưng chờ thanh xuân của Sầm Lý trôi qua, cậu ấy sẽ trở thành tổng giám đốc Sầm."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng tiền bối tổng kết: "Cố lên các cô gái, phấn đấu lên."
Giọng Mạnh Tuyền đầy phức tạp: "Không đâu, tôi cố gắng phấn đấu, phải phấn đấu đến năm tháng nào mới có thể trở thành tổng giám đốc Mạnh được đây."
Mặt Trì Dữu như bị táo bón.
Cô phải tiêu hoá một chút.
Vì vậy cô mượn cớ muốn đi vệ sinh, đứng dậy đi thẳng qua biệt thự.
Cô cầm khăn giấy trải lên trên bậc cầu thang được lát bằng đá cẩm thạch, đặt mông ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Trì Thiến.
Kề môi sát gần điện thoại, vẻ mặt Trì Dữu phức tạp gửi đi một tin nhắn thoại: "Chị biết không? Em ở dưới ngước lên anh ấy ba năm rồi, em tưởng mình vào Phong Thụ Lý thì cuối cùng cũng có thể ngồi ngang hàng làm đồng nghiệp của anh ấy, không ngờ em lại đang làm thuê cho nam thần!"
Hiển nhiên Trì Thiến cũng kinh ngạc, lập tức gọi tới nhưng trọng điểm hoàn toàn đặt nhầm chỗ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Thế em muốn về quê à? Còn không mau đu theo người ta?"
"..." Trì Dữu cạn lời: "Chị cũng nịnh hót quá cơ, muốn vứt hết liêm sỉ đi la liếm người ta thì chị đi mà làm, em không muốn thế đâu."
Trì Thiến: "Ai bảo em vứt hết liêm sỉ đi la liếm cậu ta, em nghĩ cách để cậu ta thích em là được mà."
Trì Dữu không nhịn được trợn mắt trắng dã: "Chị có muốn nghe thử xem mình đang nói gì không? Chuyện này mà làm được á?"
"Ngay cả thử em còn chưa thử, sao em biết là không thể?" Trì Thiến không hiểu: "Nam thần của em có cao quý đến đâu đi nữa thì cũng là con người, giữa hai người không có cách biệt về giống loài, nếu lúc học cấp ba em dũng cảm hơn một chút, chuyển yêu thầm thành theo đuổi công khai nói không chừng hai người đã ở bên nhau từ lâu rồi."
... Nói nghe đơn giản ghê.
Sau một hồi lâu, Trì Dữu vẫn kiên trì nhỏ nhẹ bảo: "Chị còn chưa yêu thầm ai, chị không hiểu được đâu."
"Hơn nữa em cũng không muốn ngửa mặt ngước nhìn anh ấy mãi như thế nữa, mỏi cổ lắm."
Người trong cuộc kháng cự như vậy, Trì Thiến cũng không có cách nào, chỉ coi như mình chưa nói gì.
"... Được rồi, tình cảm của em thì em tự quyết định, dù sao chỉ cần tương lai em không hối hận là được."
Trì Dữu: "Vâng."
"Không nói đến nam thần của em nữa, nói đến Vu Ngang đi." Trì Thiến đổi đề tài: "Gần đây anh ấy cứ có gì đó không đúng lắm, buổi tối chị muốn hẹn anh ấy đi xem phim, hôm đầu tiên anh ấy nói anh ấy phải tăng ca, ngày hôm sau anh ấy nói phải đi dự tiệc, hôm nay anh ấy lại nói đi làm quá mệt muốn nghỉ ngơi cho khỏe, em nói xem chuyện đó có bình thường không?"
"..."
Cái cớ mà Vu Ngang đưa ra dở tệ quá đi mất.
Trì Dữu kìm nén đến hốt hoảng nhưng cô đã hứa sẽ giữ bí mật cho Vu Ngang, vì vậy chỉ có thể hàm hồ đôi câu, sau đó vội vàng kết thúc cuộc gọi.
Bên này vừa mới kết thúc cuộc gọi của chị gái ruột, bên kia cô lập tức gọi điện thoại cho Vu Ngang.
Vu Ngang ở bên kia không biết làm thế nào: "Thì ngày nào cũng chỉ khi tan làm anh mới có thời gian rảnh rỗi đi bố trí, anh cũng không thể vừa bố trí địa điểm cầu hôn vừa dẫn chị em theo được."
Trì Dữu nhất thời nghẹn họng, Vu Ngang lại hỏi ngược lại cô: "Hơn nữa địa điểm cũng bố trí đại khái theo hình ảnh em gửi, khó khăn phức tạp như thế nào em còn không biết sao?"
"Em gái, không phải là em đang cố ý làm khó anh đấy chứ?"
"Em làm khó anh làm gì?" Trì Dữu không vui lắm, cảm thấy anh ấy hơi không biết điều: "Cầu hôn, yêu cầu cao một chút không phải rất bình thường hay sao?"
"Bình thường nhưng trong lòng anh vẫn không nắm chắc." Vu Ngang hỏi cô: "Em gái, nếu bạn trai em dốc lòng bố trí địa điểm cầu hôn cho em như vậy, em có đồng ý lấy anh ta không?"
"Lấy!" Trì Dữu không chút nghĩ ngợi, giọng cô sang sảng: "Hôm nay cầu hôn, ngày mai đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn luôn!"
Vu Ngang ở đầu kia điện thoại thành công bị cô chọc cười, cũng được thái độ tích cực của cô an ủi.
"Có những lời này của em thì anh yên tâm rồi, giữa chị em gái ruột chắc hẳn có sự ăn ý này."
Trì Dữu vỗ ngực, giọng đầy tự tin: "Anh rể, cứ tin em đi, em đảm bảo chị ấy sẽ ngân ngấn nước mắt đồng ý ở hiện trường hôn lễ cho mà xem."
Vu Ngang bật cười: "Được."
Cúp máy, Trì Dữu thở dài, nhếch môi: "Cầu hôn à..."
Nghĩ sớm quá, cô còn chưa có bạn trai.
Cũng không biết người sẽ cầu hôn cô trong tương lai bây giờ đang ở xó nào.
Cô cố làm ra vẻ tâm trạng ngước mắt lên trời, bóng dáng nhỏ gầy đứng dưới ánh trăng trong veo, đôi mắt trong trẻo hơi mất tiêu cự, thoáng hiện chút mông lung.
Thở dài thật sâu một hơi, Trì Dữu đi vào nhà.
Lúc này các đồng nghiệp đều đang ở sân sau ăn đồ nướng uống rượu, theo lý mà nói trong phòng khách chắc hẳn đang không có ai nhưng vừa mới tiến vào, cô đã nhìn thấy có người ngồi trên ghế sô pha.
Góc nghiêng gương mặt của người đàn ông tĩnh lặng, anh cúi đầu xem điện thoại, hàng mi dài lạnh lùng, chiếc áo len cổ tròn màu xám không che được hầu kết nhô ra của anh, hầu kết và đường viền quai hàm rõ ràng tạo thành một đường cong cực kỳ tuấn tú.
Người nọ đang dựa lưng vào ghế sô pha, ngồi ở đó, cả người tỏa ra khí thế người lạ chớ lại gần.
Sầm Lý?
Nếu đổi thành đồng nghiệp bình thường, Trì Dữu chắc chắn sẽ đi tới bắt chuyện.
Nhưng đây là Sầm Lý, cô chủ động bắt chuyện thì hơi kỳ.
... Hơn nữa bọn họ cũng không quen biết.
Trì Dữu rũ mắt, muốn giả vờ như không thấy, nhấc chân chuẩn bị đi ngang qua phòng khách.
Lúc này người đàn ông lại điềm đạm cất tiếng gọi cô lại: "Trì Dữu."
Cô dừng bước, đây là lần thứ hai cô nghe thấy tên mình được thốt lên một cách rõ ràng từ trong miệng anh.
"Hả?"
Cô quay đầu, chỉ là người thì đối diện với anh nhưng mắt vẫn nhìn xuống dưới.
"Cậu nói chuyện điện thoại xong rồi?"
Trì Dữu ừ một tiếng theo bản năng trước rồi sau đó mới hít sâu một hơi.
Sao anh biết cô mới vừa nghe điện thoại?
Anh nghe thấy hả?
Vậy những lời cô nói với Trì Thiến liên quan đến anh, anh cũng đều nghe thấy rồi?
Tim cô chợt siết lại, không biết là sợ hay là xấu hổ, Trì Dữu muốn hỏi anh có nghe thấy gì không nhưng mở miệng ra cũng chỉ có thể lúng ta lúng túng hít sâu một hơi.
Cầu xin cậu nhất định đừng nghe thấy, đúng là mất mặt chết mất.
Một bên cô âm thầm cầu nguyện trong lòng, một bên cố gắng tỏ ra bình thản nói: "Ừ."
Im lặng hai giây, cô không chịu nổi bầu không khí giữa mình và nam thần nữa, lại cố gắng hỏi một câu: "Sao cậu không ở sân sau ăn đồ nướng?"
"Tôi đến tìm cậu, có lời muốn nói với cậu."
Trì Dữu bối rối một lúc nhưng nhanh chóng nhớ ra.
Những lời ban ngày anh nói với những người khác ở phòng bi-a, anh thật sự chọn cô làm đối tượng để thực hiện hình thức phạt của trò chơi sao?!
Dù cô biết rõ đây chỉ là phạt khi chơi thua, cũng không phải tỏ tình thật lòng mà là một trò đùa quái ác nhưng người trước mặt lại là người cô từng thầm thích suốt ba năm qua, cô không thể xem nhẹ sự chờ mong mơ hồ dâng lên từ sâu trong nội tâm mình được.
Bây giờ tâm trạng của cô thực sự trăm mối ngổn ngang, hoàn toàn không ý thức được giọng mình hơi run rẩy: "... Hả? Nói gì cơ?"
Cô vẫn không ngẩng đầu, Sầm Lý chỉ đành phải rũ mắt xuống.
Anh vẫn không nhìn thấy mặt cô, chỉ có thể nhìn búi tóc nổi bật trên đầu cô.
"Xin lỗi, nói ra lời này có lẽ hơi đường đột."
Câu dạo đầu này ngạt thở quá, cảm giác như giây tiếp theo sẽ ra chiêu lớn.
Trì Dữu cuối cùng cũng không nhịn được, dè dặt ngẩng đầu lên nhìn anh.
Trên mí mắt ửng màu như cánh hoa anh đào hiện lên cảm xúc như có như không, vành tai bị hơi rượu thấm vào hơi ửng hồng lên, thu hết cả người cô vào đáy mắt.
Anh như một bức tranh thuỷ mặc, quanh thân là màu xám trắng sạch sẽ, duy chỉ có vệt đỏ trên mí mắt và bên tai như một nét bút chấm phá vẽ mặt trời mọc, khiến anh mang theo sắc thái mê người rất riêng biệt.
Một nét đẹp anh tuấn quen thuộc mà xa lạ.
Lúc này Trì Dữu mới phát hiện hóa ra trước giờ mình chưa từng ngắm nhìn gương mặt Sầm Lý ở khoảng cách gần như vậy.
So với gương mặt anh, thứ cô quen thuộc hơn cả chính là bóng lưng và đôi giày của anh, còn có ánh mắt chưa bao giờ đặt trên người mình của anh.
Chỉ khi trong giấc mơ, hoặc là trong tưởng tượng anh mới trở nên rõ ràng.
Nhưng chính phần mơ hồ trong hiện thực này đã đủ chói mắt khiến cô yêu thích như vậy.
Mà nay cuối cùng ánh mắt của anh cũng đặt lên người cô, cuối cùng cô cũng chính thức thấy rõ gương mặt lạnh lùng và kiêu ngạo của anh.
Cô không biết là đôi mắt thích cười, luôn cong cong vô cùng sinh động của mình lúc này lại hiện lên vẻ ngơ ngác nhìn người trước mắt.
Sầm Lý khẽ cong môi, nhàn nhạt cất lời: "Tôi thật sự thích cậu."
Ầm...
Là tiếng não của Trì Dữu chết máy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...