Mạnh Tuyền: “...”
Không đến mức đó chứ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng lúc này, Sầm Lý lại tiếp tục gửi tin nhắn tới, tuy quý chữ như vàng nhưng lại lộ ra ý tứ thúc giục.
“Gửi địa chỉ cho tôi.”
Nhìn thấy ảnh đại diện của anh, Mạnh Tuyền cứ có cảm giác hơi sởn gai ốc.
Cô ấy vẫn không thể tưởng tượng nổi tại sao một người đàn ông nhìn có vẻ nhã nhặn lịch thiệp như Sầm Lý lại thích chơi nhân vật kiểu này, hơn nữa lại còn chọn ảnh đại diện kinh khủng như vậy.
Không đúng, hình như mô hình mẫu đầu tiên của toàn bộ trò chơi Day Break này đều là ý tưởng sáng tạo của anh.
....
Hình ảnh bị đao phủ đuổi giết ngày hôm đó thật sự vô cùng ám ảnh Mạnh Tuyền. Vì vậy, khi thấy Sầm Lý dùng hình đao phủ làm ảnh đại diện khiến cho Mạnh Tuyền cứ có cảm giác giống như đao phủ đang cầm cây đao vừa dài vừa to kề lên cổ cô ấy rồi nói chuyện vậy.
Mạnh Tuyền rùng mình một cái, tay run lẩy bẩy, lập tức chia sẻ định vị cho Sầm Lý.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó cô ấy đưa mắt nhìn Trì Dữu đang ngồi ở phía đối diện, cô vẫn không hề hay biết chuyện gì cả, đang ăn uống thoải mái ngon lành.
Vu Ngang thấy cô ăn ngon lành như thế thì cười thành tiếng: “Em ăn thế này vì sợ anh lỗ vốn hả?”
Bành Triết cũng cười hùa theo: “Cô em vợ này của cậu không tồi chút nào, còn biết giúp anh rể tiết kiệm tiền cơ đấy.” Sau đó, anh ấy lại quay sang hỏi Trì Dữu: “Em gái, hay là tôi lấy thêm thức ăn đến đây cho em nhé?”
Trì Dữu cũng cảm thấy hơi ngại nhưng cô vẫn cảm thấy thèm ăn.
“Cám ơn anh, không biết còn món tempura không nhỉ?”
“Còn đấy, tôi đi lấy giúp em.”
Vu Ngang cũng đứng dậy theo: “Theo anh thấy, nếu em chỉ ăn một phần thì vẫn không đã thèm đâu. Anh cũng đi lấy thêm giúp em, đỡ phải mất công xếp hàng hai lần.”
Ánh mắt của Trì Dữu sáng rực lên, đúng vậy, mỗi người xếp hàng một lần chỉ có thể lấy một phần tempura, đúng là lãng phí thời gian.
Vì thế cô cũng đứng dậy: “Vậy thì em cũng đi nữa, ba người cùng đi thì có thể lấy được ba phần.”
Cuối cùng chỉ còn Mạnh Tuyền ngồi lại để giữ chỗ, đề phòng nhân viên phục vụ đến thu dọn bát đĩa.
Mạnh Tuyền cũng không chắc chắn lắm.
Có phải là do cô ấy đang nghĩ nhiều hay không? Đoạn đối thoại giữa Bành Triết và Trì Dữu thật sự rất bình thường, hơn nữa người ta cũng chỉ gọi cô là em gái mà thôi, nói không chừng Bành Triết chỉ đơn thuần xem Trì Dữu như em gái thì sao?
Chắc là không đến nỗi nghiêm trọng như những gì Vương Khải Ninh đã nói đâu nhỉ?
Dù sao Trì Dữu cũng là một người tham ăn, chẳng qua lúc này bọn họ chỉ cùng nhau ăn bữa cơm mà thôi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Mạnh Tuyền vẫn muốn tìm cơ hội nói tình hình này cho Trì Dữu biết nhưng bây giờ ngoài các cô ra thì còn có mặt hai người đàn ông nữa. Dù sao cô ấy cũng không thể nói ngay trước mặt bọn họ nên đành phải lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trì Dữu.
Quỷ tha ma bắt là lúc này Trì Dữu đang ôm ba đĩa tempura to, ăn một cách vui vẻ, điện thoại di động để trong túi xách, còn túi xách lại đặt ở phía sau nên cô không hề phát hiện có tin nhắn được gửi đến.
Vì thế Mạnh Tuyền lại nói muốn vào nhà vệ sinh, bảo Trì Dữu đi cùng cô ấy.
“Tạm thời tớ vẫn chưa muốn đi nhà vệ sinh, cậu cứ đi trước đi.” Trì Dữu nói.
Mạnh Tuyền: “....”
Món tempura kia ngon đến mức đó sao? Không phải chỉ là tôm chiên thôi hả?
Không còn cách nào khác, Mạnh Tuyền chỉ có thể tự đi một mình.
Một lát sau, khi Mạnh Tuyền ra khỏi nhà vệ sinh, trên đường quay lại bàn thì cô ấy đụng phải anh rể của Trì Dữu đang đi tới.
Giọng nói của người đàn ông rất điềm đạm: “Cô Mạnh, tôi có vài câu muốn nói với em, không biết bây giờ em có tiện hay không?”
Quả nhiên Trì Dữu nói rất đúng, anh rể của cô thật sự là một người vô cùng nhã nhặn lịch thiệp.
Mạnh Tuyền đáp lại: “Tiện chứ ạ, anh cứ gọi thẳng tên em là được.”
“Chuyện là thế này.” Vu Ngang cũng không quanh co lòng vòng mà đi thẳng vào chủ đề chính: “Đồng nghiệp kia của tôi có ấn tượng rất tốt với Trì Dữu. Lát nữa nếu được tôi muốn nhờ em phối hợp với bọn tôi một chút, tôi sẽ đưa em về nhà, còn đồng nghiệp của tôi đưa Trì Dữu về nhà, có được không?”
Mạnh Tuyền: “....”
Xem đi!!! Cô biết ngay mà!!!
Cô đã nói trực giác của cô chắc chắn không sai, giác quan thứ sáu của phụ nữ quả nhiên đỉnh nhất.
Thấy Mạnh Tuyền mở to hai tròn mắt, Vu Ngang tiếp tục nói: “Bành Triết không những là đồng nghiệp của tôi mà còn có thể coi là người bạn thân nhất của tôi, nhân phẩm của cậu ấy tuyệt đối không có vấn đề gì cả, chuyện này thì em có thể yên tâm.”
“Không phải vậy đâu, không phải em có ý kiến gì đối với nhân phẩm của đồng nghiệp anh.” Mạnh Tuyền bày ra vẻ mặt phức tạp: “Nhưng mà anh rể của Trì Dữu ơi, anh có biết rằng Trì Dữu đã có bạn trai rồi không?”
....
Lần đầu tiên hai người gặp mặt, Trì Dữu cảm thấy mình và người đàn ông tên Bành Triết này trò chuyện rất hợp nhau, tính cách Bành Triết vô cùng hài hước hơn nữa anh ấy còn là đồng nghiệp kiêm bạn tốt của Vu Ngang.
Từ trước đến nay cô luôn có ấn tượng tốt với bạn bè của Vu Ngang, dù sao người xưa vẫn có câu gần mực thì đen gần đèn thì rạng, có thể trở thành bạn bè với Vu Ngang chứng tỏ nhân phẩm của Bành Triết chắc chắn không tệ.
Trước khi được Mạnh Tuyền nhắc nhở, thái độ của cô đối với Bành Triết vẫn luôn thoải mái, không bị gò bó nhưng dù sao đi nữa Mạnh Tuyền cũng đã dặn dò, cô chắc chắn sẽ không tự nhiên, phóng khoáng như trước nữa.
Mạnh Tuyền đã vào nhà vệ sinh rất lâu rồi mà chưa quay lại.
Vu Ngang cũng không biết đã đi đâu mất, bây giờ trên bàn ăn chỉ còn mỗi Trì Dữu và Bành Triết.
Trì Dữu đang vùi đầu ăn ngon lành, đột nhiên Bành Triết gọi cô một tiếng: “Em gái.”
“Dạ?”
“Tôi đã xem bộ anime mà lần trước em giới thiệu rồi.”
Trì Dữu ngẩng đầu ngay lập tức: “Anh xem rồi sao?”
“Ừ, cuối tuần trước tôi không làm gì cả, chỉ làm ổ trong nhà xem phim thôi, xem hết cả phần một rồi.” Bành Triết nói: “Phần một hay quá, không biết có còn sản xuất tiếp phần hai không nữa?”
Trì Dữu đã giới thiệu bộ anime kia cho rất nhiều người. Trước đây giới thiệu cho Trì Thiến xem nhưng bị Trì Thiến thẳng thừng từ chối, bảo là không xem anime. Sau đó cô lại giới thiệu cho Vu Ngang, Vu Ngang nể mặt cô nên miễn cưỡng xem hai tập nhưng sau lại bởi vì lý do công việc nên cũng không xem nữa.
Cô cũng không từ bỏ lại mà tiếp tục giới thiệu cho Mạnh Tuyền, mỗi lần như vậy Mạnh Tuyền đều luôn miệng đồng ý, nói rằng nhất định sẽ xem nhưng sau đó vài ngày hỏi cô hỏi cô ấy đã xem chưa thì cô ấy lại trả lời rằng chưa xem.
Cuối cùng cũng có người chấp nhận lời đề nghị chân thành của cô rồi.
Cảm động quá đi mất!
Cô đã nói rồi mà, người có thể trở thành bạn của Vu Ngang thì nhân phẩm nhất định rất tốt.
“Phần thứ hai sắp có rồi, tháng mười năm nay sẽ phát sóng đấy.” Hai mắt Trì Dữu tỏa sáng lấp lánh, giọng nói mang theo cảm giác kích động không thể kìm nén: “Tôi đã nói rất hay rồi mà, anh thấy có đúng không?”
Vì chuyện này mà cô đã quẳng lời nhắc nhở của Mạnh Tuyền ra sau đầu, sung sướng, vui vẻ tiếp tục tán gẫu với Bành Triết về nội dung bộ anime kia.
Cô tin rằng Bành Triết thật sự đã xem bởi vì anh ấy có thể cùng cô thảo luận mỗi một tình tiết đặc sắc mà cô nhắc đến trong bộ phim.
Trì Dữu không thể nào ngừng được, bắt đầu huyên thuyên đủ thứ, giọng nói đầy háo hức. Giọng nói của cô vốn trong trẻo, rõ ràng dễ nghe, mỗi khi nhắc đến điều mình thích thì cả ngũ quan đều trở nên sinh động.
Bành Triết lắng nghe cô nói chuyện, dù nghe như thế nào đi chăng nữa cũng cảm thấy rất thoải mái.
“Em gái.”
Trì Dữu tưởng rằng anh muốn nói gì, lúc này mới nhận ra rằng mình vẫn đang thao thao bất tuyệt nên nhanh chóng ngừng lại: “Vâng, anh nói đi.”
Bành Triết vừa muốn cất lời thì lại bị tiếng gõ bàn cắt ngang.
Hai người đồng thời nhìn về phía đó.
Người gõ bàn là một người đàn ông trẻ tuổi, vóc dáng rất cao, ngoại hình cũng cực kỳ khôi ngô tuấn tú.
Bành Triết không biết người đàn ông này là ai nhưng Trì Dữu thì ngược lại, cô ngơ ngác nhìn anh, nghi hoặc hỏi: “Trùng hợp vậy sao? Anh cũng đến nhà hàng này ăn buffet hả?”
Nghe Trì Dữu hỏi như vậy, Bành Triết cũng nghi ngờ nói: “Em gái, hai người quen nhau sao?”
Đâu chỉ đơn giản là quen biết thôi.
Trong thoáng chốc Trì Dữu thật sự không hiểu lý do vì sao Sầm Lý lại xuất hiện ở đây.
Lúc cô còn đang mơ mơ màng màng, chưa kịp trả lời câu hỏi của Bành Triết thì Sầm Lý đã hỏi một câu không đầu không đuôi.
“Lần trước là anh rể, lần này là anh trai, lần tới sẽ là ai nữa?”
...
“Mẹ nó chứ! Không phải cậu nói với tôi là em vợ cậu chưa có bạn trai hả?”
Bành Triết đen mặt, không muốn nhớ lại chuyện đã xảy ra hai mươi phút trước.
Nhưng vẫn còn may, trước mắt anh ấy mới chỉ dừng lại ở giai đoạn lôi kéo làm quen với em vợ của Vu Ngang thôi mà cô nàng Trì Dữu kia cũng không nhận ra điều đó cho nên cũng không đến nỗi quá xấu hổ.
“Chị gái con bé nói với tôi vậy mà.” Vu Ngang cũng không biết nên nói gì: “Tôi cũng không biết con bé có bạn trai từ lúc nào nữa.”
Mạnh Tuyền đúng bên cạnh nhìn hai người đàn ông, người thì xấu hổ, người thì bất đắc dĩ, đột nhiên cô ấy lại muốn cười.
Trong đầu hiện ra cảnh tượng lúc nãy cô ấy và Vu Ngang vội vã quay lại bàn ăn nhưng lại chậm mất một bước bởi vì Sầm Lý đã đến rồi.
Mấy sợi tóc trước trán người đàn ông hơi rối, dường như ở đuôi tóc vẫn còn hơi ướt, sắc mặt không được tốt lắm, khuôn mặt vốn tuấn tú nhã nhặn nay lại bao trùm vẻ u ám hiếm thấy.
Có điều không đến nỗi nghiêm trọng như Vương Khải Ninh nói, chưa đến mức phải báo cảnh sát, huống chi Mạnh Tuyền cũng không thể tưởng tượng được cảnh Sầm Lý ra tay đánh người.
Cô ấy không ngờ Sầm Lý đến nhanh như vậy, chắc là đã vội vàng chạy tới.
Mạnh Tuyền thật sự rất tò mò không biết Vương Khải Ninh đã chuyển lời của cô ấy cho Sầm Lý như thế nào nên đã gửi tin nhắn cho anh ấy để hỏi.
Vương Khải Ninh chụp màn hình tin nhắn với Sầm Lý rồi gửi qua cho Mạnh Tuyền xem.
Vương Khải Ninh: “Người anh em, có đó không?”
Vài phút trôi qua nhưng vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời, Vương Khải Ninh lại gửi tiếp một yêu cầu bằng gọi thoại qua nhưng lại bị ngắt mất.
Sầm Lý trả lời: “Đang tắm.”
Vương Khải Ninh: “Lúc này là lúc nào rồi mà cậu còn có thời gian tắm với chả rửa, bạn gái cậu đang bị người đàn ông khác dòm ngó đấy. Bây giờ em ấy đang ăn cơm với người đàn ông đó ở nhà hàng kìa. Nếu cậu mà còn chậm chân chút nữa thì thể nào tối nay trên đầu cậu cũng sẽ mọc thêm một cái sừng cho coi.”
Giọng điệu rõ ràng mang vẻ hóng hớt, chỉ tiếc chuyện chưa đủ lớn.
Mạnh Tuyền: “....”
Có phải tình huống này còn được gọi là “Tam nhân thành hổ*” không? Thêm mắm dặm muối cũng chỉ đến thế là cùng.
*Tam nhân thành hổ là một thành ngữ điển tích của người Trung Quốc chỉ về hiện tượng một việc, dù cho sai lầm hay tin thất thiệt nhưng nếu nhiều người cùng tin là như vậy thì cũng dễ khiến người ta tin tưởng, khi ba người nói là có cọp thì cả thiên hạ ai cũng đều tin là có cọp, tiếng đồn nếu cứ lặp đi lặp lại sẽ có thể khiến người ta tin là sự thật. Ý của câu thành ngữ này là chỉ lời đồn đại quá nhiều sẽ khiến người ta tin là có thực.
Nhưng cũng nhờ vậy mới có thể thấy được Sầm Lý là người đàn ông được dạy dỗ tốt như thế nào. Mặc dù trong lòng chồng chất hiểu lầm lớn nhưng sau khi chạy tới anh vẫn có thể duy trì sự bình tĩnh như cũ.
Thậm chí còn nhân tiện thanh toán luôn cả hóa đơn của mấy người bọn họ.
Bữa này vốn do Vu Ngang mời khách nhưng Sầm Lý lại nói lần này mình đến quá đột ngột, có chút thất lễ nên hy vọng Vu Ngang có thể tạo cơ hội cho anh chuộc lỗi.
Lời anh nói vô cùng hợp lí, không có chút sơ hở nào nên Vu Ngang cũng không tiện từ chối, chỉ nói lần sau sẽ mời anh và Trì Dữu cùng ăn một bữa bù lại.
Bành Triết cũng giải thích một cách gượng gạo rằng anh ấy không phải là anh trai của Trì Dữu mà chỉ học theo Vu Ngang gọi Trì Dữu một tiếng em gái mà thôi.
Tình cảnh này vốn đã vô cùng khôi hài, khó xử nhưng cuối cùng lại được mấy người đàn ông trưởng thành xử sự điềm tĩnh, chín chắn hóa giải một cách dễ dàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...