Tim cô đập nhanh đến nỗi không thể nhanh hơn được nữa.
Trì Dữu rất quen với tần số tim đập như này bởi vì rất nhiều năm trước đây, trái tim cô cũng đã từng vì một người mà có nhịp đập như thế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô vẫn luôn cảm thấy nhiều năm trước, vì bản thân yêu quý và ngưỡng mộ Sầm Lý sâu sắc, thế nên khi gặp lại anh lần nữa, trong lòng cô vẫn sẽ nảy sinh một loại cảm xúc đặc biệt với anh.
Người cô mong mỏi mà không có được lại cộng thêm một đoạn tình cảm thầm kín không thể thành hiện thực, thế nên cô mới hoài niệm, mới nuối tiếc, cô hy vọng có thể làm tròn giấc mộng được ở bên anh.
Thực hiện được giấc mộng của Trì Dữu năm mười lăm tuổi, cũng như bù đắp cho tiếc nuối duy nhất của những năm tháng thiếu nữ đầy cay đắng ngọt bùi của cô.
Đây chính là sức sát thương của ánh trăng sáng, cô không hề phủ nhận điều này.
Mà trong suốt những năm tháng không có anh, cô vẫn sống rất tốt, cuộc sống phong phú đủ đầy, cô còn quen bạn trai mới, cô cũng có cảm giác rằng giờ đây Sầm Lý đã chỉ còn là một khoảng ký ức của cô mà thôi.
Cô bao bọc khoảng ký ức ấy ở tận sâu trong đáy lòng, thỉnh thoảng khi mệt mỏi hay buồn bã, cô mới lấy nó ra rồi hồi tưởng lại là tốt lắm rồi.
Từ trước đến nay, cô vẫn luôn cho rằng như vậy.
Sầm Lý không phải người đàn ông nhạt nhẽo, anh biết pha trò cười, biết cố ý trêu chọc cô nhưng luôn có thể dừng lại đúng lúc. Thế nhưng đến khi thực sự tiếp xúc, anh lại thể hiện khát vọng, xâm chiếm theo cách vô cùng có chừng mực và phù hợp, cũng không hề có ý xúc phạm chứ đừng nói đến việc tiến thêm một bước với cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô thích chàng thiếu niên Sầm Lý ưu tú, ít nói, lạnh lùng lại tỏa sáng đến lóa mắt.
Cô cũng rung động vì Sầm Lý của hiện tại, một Sầm Lý ga lăng, phong độ, chín chắn, điềm tĩnh và còn cả dục vọng chiếm hữu và sự chọc ghẹo của người đàn ông trưởng thành khi đối mặt với phụ nữ nữa
Trì Dữu năm mười lăm tuổi thích Sầm Lý năm mười lăm tuổi, ấy vậy mà Trì Dữu năm hai mươi lăm tuổi lại rung động với Sầm Lý năm hai mươi lăm tuổi thêm một lần nữa.
Hình như cô lại thích người mà trước đây cô từng thích.
Hai lần cô đều vấp ngã vì một người.
Dưới lầu, sau khi thấy Trì Dữu lên nhà, vài phút sau, Sầm Lý lại nhận được tin nhắn cô gửi đến.
[Em về đến nhà rồi.]
Lúc này Sầm Lý mới khởi động xe rồi đi ra khỏi chung cư cô đang sống.
Lái xe được một nửa đường, đột nhiên điện thoại nhận được một cuộc gọi video, anh liếc mắt qua, sau đó tắt máy rồi dành chút thời gian gửi lại tin nhắn thoại cho đối phương.
“Con đang lái xe, về đến nhà con sẽ gọi lại.”
Mấy phút sau Sầm Lý cũng về đến nhà.
Thuận tay đặt áo khoác gọn vào một bên trên sô pha, Sầm Lý ra ngoài ban công, lấy điện thoại gọi video lại cho người nọ.
Đầu dây bên kia bắt máy ngay, phía sau người ấy là một khoảng trắng, trên người người đó cũng là bộ quần áo màu trắng.
Sầm Lý: “Mẹ còn chưa tan làm ạ?”
“Hôm nay đến lượt mẹ trực ban, con thì sao? Muộn như vậy rồi mà vẫn còn ở bên ngoài, con lại phải tăng ca à?”
Chưa đợi Sầm Lý kịp nói gì, người trong điện thoại đã quan tâm: “Lúc đầu, khi con chọn chuyên ngành, mẹ không cho con chọn học ngành y còn không phải vì muốn sau này con đi làm sẽ không cần phải bận rộn giống mẹ sao. Bây giờ xem ra chi bằng hồi đó để con chọn học y cho rồi.”
Sầm Lý mỉm cười rồi nói: “Vậy con vẫn còn tốt hơn bác sĩ Khương một chút, ít ra phần lớn thời gian con còn được nghỉ hai ngày cuối tuần.”
“Con được nghỉ hai ngày cuối tuần? Thế hôm nay con làm gì? Còn không phải lại đi đến công ty tăng ca sao?”
“Không ạ.” Sầm Lý: “Con đi hẹn hò đó.”
Người trong điện thoại im lặng vài giây, đột nhiên giọng điệu cũng trở nên kinh ngạc: “Con trai, con có bạn gái rồi à?”
“Con có rồi.”
“Bạn gái con là người ở đâu? Là người gốc Thâm Quyến sao?”
Sầm Lý phủ nhận: “Không phải, là người Đồng Châu.”
Bác sĩ Khương bật cười: “Đồng Châu à? Vậy cũng tốt, là đồng hương của mẹ.”
“Vâng ạ.” Sầm Lý cũng cười: “Đến lúc gặp nhau, hai người ngồi cùng một chỗ nói tiếng địa phương, con sẽ chẳng biết nói gì cả.”
“Đã có ý định dắt về giới thiệu với mẹ rồi sao? Con trai mẹ được lắm.”
Sau khi ba hoa một hồi, bác sĩ Khương lại thở dài: “Haiz, nếu biết trước như vậy thì lúc con còn nhỏ mẹ đã dạy con vài câu tiếng địa phương vùng Đồng Châu rồi.”
“Không sao ạ, hai người cứ nói thôi, con nghe hiểu được là được rồi.” Khựng lại một chút, Sầm Lý lại hỏi: “Muộn vậy rồi mẹ gọi điện thoại cho con có việc gì thế?”
“Không có việc gì, chỉ là một bệnh nhân do mẹ phụ trách cứ ba ngày lại gọi hai cuộc điện thoại cho cô con gái cưng đang làm việc ở nơi khác, thế nên mẹ nghe quen tai, nhìn quen mắt, rồi lại nhớ đến mình cũng có đứa con trai đang phải vất vả làm việc bên ngoài. Người mẹ này cũng không thể lúc nào cũng chỉ chăm chăm cho công việc của bản thân được, dù sao thì cũng nên quan tâm con hơn một chút.”
“Con vẫn ổn mà.”
“Mẹ nhìn ra được.” Bác sĩ Khương híp mắt nhìn con trai rồi cười: “Mùa xuân đến rồi, thời tiết hanh khô, mượn son dưỡng của bạn gái để dưỡng ẩm môi cũng rất tốt đó.”
Sầm Lý vừa nghe xong đã ngẩn người ra, anh liếm môi trong vô thức.
Anh nhớ anh đã lấy khăn giấy lau đi rồi.
Bác sĩ Khương bật cười khi đạt được âm mưu xấu xa: “Mẹ biết ngay mà.”
Sầm Lý cười gượng: “...”
Hai mẹ con lại nói chuyện thêm một lúc, cuối cùng bác sĩ Khương hỏi: “Đúng rồi, con trai, gần đây ba con có liên lạc với con không?”
Sau khi nghe mẹ nhắc đến ba, vẻ dịu dàng trên mặt anh biến mất, Sầm Lý ừm một tiếng, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng hơn: “Có gọi điện thoại cho con mấy lần. Trước đây không lâu con có ăn cơm với một nhà đầu tư đến từ thành phố Yến, trùng hợp là nhà đầu tư đó cũng quen biết ông ta.”
“Vậy xem ra là ông ta vẫn còn nhớ đến con.” Bác sĩ Khương nói: “Cũng mấy năm rồi con chưa về quê nhà bên đó, ba con cũng gọi điện thoại cho mẹ, không chỉ ông ta mà ông nội và bà nội con cũng rất nhớ con.”
Sầm Lý cười, không hề để tâm: “Nhớ con? Hay là do mấy năm nay ba con không thể sinh thêm cho bọn họ một đứa cháu trai khác, bọn họ không có được lựa chọn tốt nhất thì cũng phải có được thứ khác để thay vào chứ, thế nên mới nhớ đến con.”
Bác sĩ Khương im lặng.
Lúc đầu khi bà với ba Sầm Lý ly hôn, hai bên xích mích không mấy vui vẻ, tất cả cũng chỉ vì tranh giành quyền nuôi dưỡng Sầm Lý.
Bà thà rằng tay trắng rời đi cũng kiên quyết phải dẫn theo con trai cho bằng được, bên phía nhà họ Sầm đương nhiên không đồng ý, trong phiên tòa ly hôn, thái độ có thể tạm coi là hòa hoãn của gia đình chồng với bà đã bị xé nát. Trước mặt thẩm phán, họ nghĩ đủ mọi cách miêu tả sau khi ly hôn, bà sẽ giống như người phụ nữ thê thảm không thể tiếp tục cuộc sống được nữa.
Trong phiên tòa, mấy người họ còn chỉ thẳng vào mặt bà mà nói bà là người phụ nữ nhà quê. Lúc đầu, bà từ vùng quê nhỏ thi lên thành phố Yến học, sau đó quen biết ba Sầm Lý rồi trèo được lên cành cao, trở thành bà chủ Sầm. Bây giờ ly hôn thì một mình bà biến đi là được rồi, đừng làm lỡ dở tương lai tươi sáng của con trai.
May mà con trai bà vẫn chọn theo mẹ, may mà những năm ấy, lúc thỏa hiệp ở nhà chuyên tâm làm bà chủ, bà vẫn không bỏ lỡ việc học tập với thi cử. Thế nên dù cho sau này, bà không thể cho con trai cuộc sống ăn sung mặc sướng như trước kia, thì ít nhất con trai bà cũng sẽ không bị đói.
Dẫn theo con trai về quê cũ, hoàn toàn trở mặt thành thù với nhà chồng, bà không hề hối hận nhưng điều duy nhất khiến bà phải tiếc nuối là bà đã hại con trai mất đi hộ khẩu ở thủ đô - thứ mà dù cho có tiền cũng chưa chắc sẽ mua được.
Cởi bỏ vầng hào quang của bà chủ Sầm, bác sĩ Khương phát hiện ra bản thân cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, từ xa hoa biến thành tằn tiện, những năm tháng làm bà Sầm, cả dáng vẻ lẫn phong thái của bà đã được nâng lên cao, bà không biết làm thế nào mới buông bỏ được lòng kiêu ngạo xuống. Vậy mà Sầm Lý đi theo người mẹ có xuất thân bình thường quay về Đồng Châu từ đầu đến cuối đều không phàn nàn lấy một lời nào.
Lúc bà đến trường họp phụ huynh cho Sầm Lý, tất cả các phụ huynh khác đều vây quanh, ngưỡng mộ hai mẹ con bà đến từ thủ đô, ngưỡng mộ hai mẹ con bà đã nhìn thấy sự phồn hoa của thủ đô. Họ còn ngưỡng mộ bà có một đứa con trai tài giỏi, là con cưng của trời, luôn tỏa sáng rực rỡ, là tấm gương trong mắt toàn thể học sinh và phụ huynh trong cả khối.
Giây phút ấy, trái tim bị chồng và người trong gia đình chồng làm tổn thương của bà đã được con trai chữa lành.
Thế nhưng năm con trai lên lớp mười một, bà nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm nói con trai bà biết hút thuốc.
Bà không dám tin, vội vàng chạy đến trường học.
Giáo viên chủ nhiệm than thở với bà: “Mẹ Sầm Lý à, Sầm Lý là học sinh được trường học chúng tôi chú trọng bồi dưỡng, chúng tôi muốn dạy dỗ em ấy đỗ vào trường đại học tốt nhất cả nước, tất cả giáo viên đều rất coi trọng em ấy. Nếu không phải gần đây trường học bắt được tận tay, chúng tôi cũng không nghĩ tới vậy mà cậu nhóc này lại biết hút thuốc.”
Trước ánh mắt thất vọng và trách cứ của bà, đứa con trai chưa bao giờ khiến bà phải bận lòng không xin lỗi cũng không ăn năn, ngược lại anh yếu ớt nói: “Mẹ ơi, con mệt lắm.”
Khoảnh khắc ấy, bà không nói ra được bất kỳ lời trách mắng nào nữa.
“Đã lén hút thuốc trong phòng dụng cụ tại sao không biết đường mà khóa cửa phòng lại hả?” Trên đường đón con trai về nhà để tự kiểm điểm, bác sĩ Khương nói: “Nếu như đã làm chuyện xấu thì phải lén lút vụng trộm mà làm chứ, chẳng chú ý gì cả, đã vậy lại còn để người ta phát hiện ra.”
Phát hiện ra anh cũng chẳng tốt đẹp như mọi người nghĩ.
Anh hy vọng các thầy cô giáo đừng đặt quá nhiều hy vọng vào anh, anh cũng hy vọng những bạn học không mấy quen thuộc kia đừng xem anh như tấm gương học tập nữa.
Anh không tốt đẹp đến vậy đâu.
Bên cạnh đó anh cũng hy vọng có một người có thể phát hiện ra anh làm chuyện xấu, sau đó cấm anh không được làm vậy nữa.
Nhiều năm qua đi, vì một cuộc hôn nhân đổ vỡ mà bác sĩ Khương đã tuyệt vọng đến mức lựa chọn hưởng thụ cuộc sống độc thân. Mặc dù thỉnh thoảng bà cũng cảm thấy cô đơn nhưng bà còn có sự nghiệp, còn có đứa con trai giỏi giang nên cuộc sống của bà cũng được coi là tự tại, cuộc sống đã chữa lành cho bà, khiến cho những oán hận của bà với chồng dần dần biến mất.
Nhưng hình như con trai bà vẫn còn hận lắm.
Mấy năm nay, anh giống như đang phân cao thấp với bên phía nhà ba mình để chứng minh cho nhà bên đó thấy rằng dù cho anh lựa chọn người mẹ có xuất thân bình thường, dù cho anh từ bỏ người ba có điều kiện, dù cho anh từ một cậu ấm biến thành người bình thường đi chăng nữa, thì dựa vào năng lực của bản thân mình, anh vẫn có thể để trải qua những ngày tháng tốt đẹp.
“Đừng nói như vậy.” Giọng điệu của bác sĩ Khương vẫn hết sức dịu dàng: “Không muốn quay lại thành phố Yến thì không quay lại thôi, mẹ tôn trọng ý kiến của con.”
Sầm Lý vâng một tiếng: “Cảm ơn mẹ.”
Nói thêm mấy câu nữa, phía bác sĩ Khương có âm thanh từ bên ngoài vọng vào.
“Chủ nhiệm, có bệnh nhân tìm bà.”
Bác sĩ Khương dặn dò: “Có người bệnh tìm mẹ rồi, mẹ tắt máy trước đây. Ở thành phố Thâm Quyến, con nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, nhớ phải đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe định kỳ, có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải đến bệnh viện khám xem. Người trẻ tuổi không thể ỷ vào tố chất sức khỏe còn tốt mà tự ý buông thả, đợi đến sau này khi già rồi, bệnh nặng bệnh nhẹ sẽ thi nhau kéo đến đó. Còn nữa, con tuyệt đối không được hút thuốc nữa, dù cho áp lực lớn đến mức nào cũng không được hút, biết chưa hả?”
“Con biết rồi, mẹ cũng vậy, mẹ nhớ chú ý sức khỏe, đừng để bản thân mình biến thành bệnh nhân đấy.”
“Ừm.” Đột nhiên bác sĩ Khương nhớ ra gì đó: “Đúng rồi con trai…”
“Dạ?”
“Nếu như bạn gái con còn chưa có ý định kết hôn thì con nhất định phải thực hiện tốt biện pháp tránh thai, đừng có để bạn gái con phải uống thuốc.”
Sầm Lý: “...”
“Vẫn chưa tới bước đó à?” Thấy gương mặt tuấn tú của con trai trở nên xấu hổ, bác sĩ Khương hắng giọng nói: “Vậy con cứ xem như là mẹ nhắc nhở con trước đi.”
-
Lại một cuối tuần nữa qua đi, thứ hai, Trì Dữu lén lén lút lút đi làm.
Thực ra thì cũng chẳng phải lén lút gì, chỉ là lúc đến công ty cô cứ ba bước thì hai bước quay đầu lại nhìn một lần, giống như sợ gặp phải ai đó.
Thế nhưng không có gì cả.
Từ sáng cho đến tận chiều, thậm chí là lúc sắp tan làm, cô cũng chẳng gặp được Sầm Lý.
Con người hèn hạ như vậy đấy, rõ ràng là không muốn gặp người ta nhưng nếu như không gặp được thì trong lòng lại nhộn nhạo.
Thậm chí cô còn cố ý lượn một vòng gần bộ phận kỹ thuật trên tầng trên, có điều cô vẫn không gặp được Sầm Lý.
Bên cạnh việc cảm thấy may mắn, trong lòng Trì Dữu cũng cảm thấy kỳ lạ.
Kỳ lạ, hôm nay anh không đi làm sao?
Trạng thái lúc này của cô giống như quay lại hồi cấp ba vậy, khi ấy cô chạy khắp tòa nhà dạy học để tìm Sầm Lý, sau đó đi ngang qua anh để tạo ra một màn tình cờ gặp gỡ.
Tuy nhiên càng muốn tình cờ gặp gỡ, cô lại càng không gặp được anh.
Nhưng điều không giống là hồi cấp ba không gặp mặt thì không gặp mặt thôi, cũng chẳng còn cách nào nữa.
Còn bây giờ cô có thể liên lạc với Sầm Lý rồi, hơn nữa cô còn có thể đường đường chính chính hỏi xem anh đang ở đâu.
Nghĩ ngợi một hồi, Trì Dữu vẫn quyết định hỏi thử xem.
Dù sao thì còn cách điện thoại nữa mà, cô cũng không nhìn thấy mặt anh, chẳng có gì to tát cả.
Thế là cô gửi cho Sầm Lý một cái meme để thể hiện sự tồn tại.
Mấy phút sau điện thoại vang lên, Sầm Lý trực tiếp gọi điện thoại qua cho cô.
Sau khi hít sâu một hơi, Trì Dữu nghe máy.
Không có chuyện gì cả, dù sao thì cũng chỉ là nghe một cuộc điện thoại thôi, đừng căng thẳng, bình tĩnh lại nào.
Thế nhưng lúc mở miệng nói câu “alo”, giọng nói hơi run rẩy đã làm lộ ra cảm xúc chân thật lúc ấy của cô.
“Sao thế?” Sầm Lý hỏi.
“À, thì là…” Trì Dữu chỉ có thể tìm đại một lý do: “Đồ tể mới ấy, ừm, cái nhân vật đồ tể mới ấy, các anh thử nghiệm trong môi trường thế nào rồi?”
“Qua cửa rồi.” Sầm Lý nói: “Hôm nay vừa mới cho phía nhà đầu tư xem, bây giờ anh chuẩn bị quay về công ty đây.”
Trì Dữu: “Anh đang bên ngoài à?”
“Ừm.”
Vậy sao anh không nói trước với em một tiếng, hại em hôm nay ở công ty diễn kịch một mình cả ngày trời.
Trong lòng Trì Dữu thầm oán hận, cô liếc nhìn thời gian rồi nói: “Bây giờ cũng đã sắp tan làm đến nơi rồi, chắc là anh không cần phải quay lại công ty nữa đâu nhỉ, tan làm luôn là được rồi.”
Sầm Lý: “Ừm, không cần quay về nữa, hôm nay anh không phải tăng ca.”
Trì Dữu mím môi, lạnh lùng nói: “Ồ, vậy anh về thẳng nhà luôn đi.”
“Muộn hơn chút nữa mới về nhà, anh cứ quay về công ty một chuyến trước đã.”
“... Có cần thiết phải như vậy không?”
“Không phải em đang tìm anh sao?”
Trì Dữu không thể tin nổi: “Em có tìm anh đâu.”
Sầm Lý hỏi: “Em gửi tin nhắn cho anh, không phải tìm anh thì là gì?”
Trì Dữu trợn mắt, cô phủ nhận: “Em gửi tin nhắn cho anh không có nghĩa là em muốn tìm anh.”
Người đàn ông kia nhẹ nhàng nói: “Ồ, vậy nó có nghĩa là em nhớ anh sao?”
“...”
Trì Dữu đập bàn một cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...