Chỉ cần ánh trăng là đủ

 
Quả nhiên cô vẫn còn thua xa Trì Thiến.
 
Trì Dữu nhanh chóng tắt điện thoại đi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bên kia thấy cô không trả lời, tin nhắn càng dữ dội hơn, âm thanh thông báo của chiếc điện thoại bị lật úp vẫn vang mãi.
 
Trì Dữu định tắt âm, Sầm Lý hỏi: “Ai nhắn tin cho em vậy?”
 
Nãy giờ Sầm Lý không lên tiếng, giờ lại đột nhiên mở miệng, giọng nói trầm thấp của anh hình như còn có chút cứng ngắc.
 
Trì Dữu chấn động trong lòng, cũng hơi nghiêm túc trả lời: “À, là chị của em.”
 
“Chị ấy giục em về nhà?”
 
Trì Dữu vội vã gật đầu lia lịa.
 
“Vậy anh sẽ tăng tốc.”
 
Giọng điệu của anh bình tĩnh nhưng Trì Dữu lại cảm nhận tần suất gia tốc của xe vô cùng rõ ràng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cũng tốt, chạy về nhà nhanh chút, bây giờ cô không chịu nổi, cũng không nhịn được.
 
Hiện tại cô cần nhanh chóng về nhà, sau đó bọc mình trong chăn điên cuồng trút ra hết ở trên giường.
 
Không có chuyện gì để làm, với lại Trì Dữu vẫn có chút tò mò rốt cuộc Trì Thiến đã nhắn cái gì, cô không kiềm chế được mở điện thoại một lần nữa, sau đó thấy được tin nhắn mới nhất của cô ấy.
 
[Hôn môi cũng hơn một tiếng lận, thế mà các em còn chưa lau súng cướp cò củi khô lửa bốc mà thuê phòng sao?]
 
[Hay là nam thần của em không có chuẩn bị cái kia?]
 
[Nam thần của em đã chịu chi tiền bao cả khoang thì cũng không đến mức sẽ ngại giá ở khách sạn đắt chứ?]
 
[Hay là cậu ta định từ từ theo quy trình ăn con thỏ ngốc là em vào trong bụng?]
 
[Lúc trước chị còn nói hai anh chị sẽ không thể phát triển đến bước kia, không ngờ hôm nay lại tiến bộ như vậy.]
 
[Chị cảm thấy em có cơ hội ngủ với nam thần của em đó!]
 
[Ha ha!]
 
Trì Dữu tắt điện thoại lần nữa.
 
Trì Thiến đúng là chẳng nói ra được lời gì tốt đẹp, nếu bản thân có làm gì "quá chừng mực" thì chắc không nên xem.
 
Nhưng cô một mặt thì ghét bỏ miệng chó của chị ruột, mặt khác lại vô thức bị miệng chó đó ảnh hưởng.
 
Nhưng một tiếng vừa rồi, bọn họ thật sự chỉ hôn môi mà thôi.
 

Nam thần của cô quả thật cũng không cần quá ga lăng đâu, lúc nãy hôn kiểu
Pháp, trong lòng cô đã có chút ngo ngoe rục rịch, kết quả tay của anh vẫn không hề nhúc nhích.
 
Trì Dữu cảm thấy mình bị chị gái ảnh hưởng, vẻ mặt lập tức thay đổi.
 
Không biết vì sao cô cảm thấy trên eo hơi ngứa. Chính là chỗ vừa mới bị chạm qua, dường như cô vẫn còn có thể cảm nhận được xúc cảm từ bàn tay của Sầm Lý chạm lên.
 
Nhìn Trì Dữu đi, tình yêu đơn phương thuần khiết thời cấp ba cái gì chứ, bản chất của cô chính là một người phụ nữ "vã tình yêu" quá mà thôi.
 
Trì Dữu nhắm mắt lại, lặng lẽ thở dài.
 
Nam thần có cảm thấy cô quá chủ động hay không?
 
Con gái chủ động quá có phải không tốt lắm đúng không? Nhưng lúc đó cô thật sự bị anh mê hoặc, tim đập rất nhanh, trái tim cũng muốn nhảy ra khỏi cơ thể, cho nên cô đã khoác lấy cổ anh rồi hôn lên.
 
Cô thật sự rất thích anh, thích mùi hương mát lạnh sạch sẽ trên người anh, thích sự siết chặt và mút mác của anh, lấp đầy những chỗ trống ở trong lòng cô.
 
Hồi học cấp ba, cô đã nghĩ anh ở quá xa nên cô không thể với tới, lại nghĩ đến ấy vậy mà bây giờ mình lại hôn môi với nam sinh xa xôi không thể với tới này. Cô say mê cảm giác lâng lâng trong cơ thể khi hôn môi với anh, trong lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào, chính là cái loại cảm xúc vừa rung động lại ướt nóng.
 
Cô không kiềm chế được, mà cô cũng không muốn kiềm chế.
 
Cho tới bây giờ, trái tim cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại, nó đang đập nhanh vô cùng.
 
Không muốn bị Sần Lý phát hiện tâm trạng hiện tại của mình, Trì Dữu rút người lại, đầu ngón tay nắm lấy váy dài, rồi lại không biết nên làm cái gì tiếp theo, chỉ có thể vô cùng mất tự nhiên mà giả vờ sửa sang lại váy, cô kéo chiếc váy dài ra, định che đi cẳng chân và mắt cá chân lộ ra của mình.
 
“Em lạnh không?” Sầm Lý đột nhiên thấp giọng hỏi.
 
Trì Dữu nói lung tung: “Hả? Có chút.”
 
Trời hôm nay khá mát mẻ, điều hòa bên trong xe chỉ mở để cho thoáng, Sầm Lý đổi sang chế độ khác, lúc dừng đèn đỏ thì cởi áo khoác trên người xuống, đưa cho cô.
 
“Em khoác vào đi.”
 
Áo khoác của nam thần.
 
Mặc dù Trì Dữu không lạnh nhưng vẫn không từ chối, cô nhận lấy áo khoác của anh, đặt nhẹ lên đầu gối.
 
Tay cô đặt ở vào túi áo của anh, trống trơn, không có gì cả.
 
Anh nói hôm nay mình chỉ đem theo điện thoại và ví ra ngoài.
 
Nói cách khác, anh thật sự không có hút thuốc?
 
Ba của Trì Dữu là kẻ nghiện hút thuốc, cô biết nếu một người hay hút thuốc, khi ra ngoài nhất định sẽ mang theo hộp thuốc bên người.
 
Nghĩ tới nghĩ lui, Trì Dữu vẫn không thể nhịn nổi tính tò mò, hỏi anh: “Đúng rồi, anh không hút thuốc lá hả?”
 
Sầm Lý: “Không hút.”
 
Anh thật sự không có hút thuốc.
 

Trong lòng Trì Dữu vui lắm.
 
Không hút thì tốt.
 
Cô lại muốn thăm dò anh, bèn hỏi: “Vậy anh bỏ thuốc hay là từ trước tới giờ chưa từng hút thuốc?”
 
“Bỏ thuốc.”
 
Trì Dữu ồ một tiếng: “Vậy anh bỏ như thế nào?”
 
Vì để câu hỏi của mình có vẻ tự nhiên hơn một chút, cô lại chủ động nói: “Ba em rất hay hút thuốc, người nhà em luôn khuyên ông ấy cai thuốc nhưng ông ấy không cai được.”
 
Thế nên kết quả là ông đã phải vào bệnh viện.
 
“Hút thuốc rất khó cai.” Sầm Lý nói: “Để khiến anh cai thuốc mà mẹ anh thường gửi cho anh những tấm ảnh về lá phổi đen, mấy năm sau thì anh cũng từ từ cai hẳn.”
 
Trì Dữu: “…”
 
Thì ra là thế.
 
Nhưng cách này chỉ có thể có hiệu quả với kiểu người trẻ tuổi trân trọng sức khoẻ như Sầm Lý, đối với kiểu người bất chấp tất cả, ví dụ như ba của Trì Dữu thì vô tác dụng.
 
Cô dừng lại một lát, sau đó tỏ vẻ như không biết hỏi: “Vậy anh bắt đầu hút thuốc khi nào?”
 
“Cấp ba.” Sầm Lý nói.
 
Trì Dữu không biết nên tiếp tục hỏi cái gì nữa.
 
Cô rất muốn biết anh có còn nhớ chuyện lúc trước anh lén hút thuốc ở trường học từng bị một nữ sinh nhìn thấy, khi đó cô gái ấy là uỷ viên ban kỷ luật phụ trách kiểm tra tác phong trong trường học.
 
Cô gái ấy còn từng nghĩ muốn bao che cho anh.
 
Nhưng nếu anh thật sự không nhớ thì sao đây? Chuyện thăm dò của cô có vẻ sẽ rất buồn cười.
 
Thấy cô không hỏi tiếp nữa, Sầm Lý mở miệng: “Sao không nói tiếp?”
 
Trì Dữu cúi đầu nhìn chằm chằm áo khoác của anh, hỏi tiếp: “… Vậy cấp ba anh đã hút thuốc rồi mà không bị trường học phát hiện sao?”
 
Sầm Lý trả lời nói: “Bị phát hiện, sau đó thầy giáo chủ nhiệm có đến tìm mẹ anh, có điều lúc đó ông ấy vẫn còn mong anh đạt được danh hiệu học sinh 3 tốt cấp thành phố, mang lại vinh quang cho trường học, cho nên không ghi tội vào hồ sơ của anh.”
 
Hoá ra là như thế.
 
Từng bước tiếp cận đến ký ức của anh, miệng Trì Dữu dường như không thể khống chế được: “Anh bị giáo viên chủ nhiệm ở trường các anh phát hiện sao?”
 
Sầm Lý dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh nhưng bởi vì phải chú ý đến tình hình giao thông, cho nên anh thu lại tầm mắt ngay.
 
Anh bình tĩnh mím môi, khẽ đáp: “Không phải, là bị học sinh phụ trách kiểm tra tác phong trường học lúc đó bắt gặp.”
 
“…”

 
Trì Dữu không hỏi nữa.
 
Bởi vì bạn học sinh đó chính là cô.
 
Bây giờ bạn học sinh đã ngồi trong xe anh, ngồi trên ghế phụ, vô cùng cẩn thận tìm hiểu ký ức cấp ba của anh.
 
Anh còn nhớ thời cấp ba bị phát hiện hút thuốc như thế nào nhưng lại không nhớ dáng vẻ của bạn học sinh đó.
 
Xem ra hoàng hôn ngày đó ở trong phòng dụng cụ chỉ có một mình cô nhớ trong lòng.
 
Nhưng cũng không sao cả.
 
“Cai thuốc là tốt rồi, hút thuốc không tốt cho cơ thể.” Trì Dữu cười nói.
 
Ít nhất mấy chục năm nữa, nam thần sẽ không giống như ba của cô, vậy thì cô yên tâm rồi.
 
Sầm Lý ừ một tiếng, như thể hứa hẹn nói: “Sau này sẽ không hút nữa, như vậy cũng tốt cho em.”
 
Trì Dữu: “Ý anh là sao?”
 
Liên quan gì đến cô? Cô sẽ không phải hít khói thuốc thụ động sao?
 
Nhưng bình thường cô cũng đâu có cơ hội hít khói thuốc của anh.
 
Người đàn ông không vội trả lời, ngược lại hỏi cô: “Quên mất không hỏi, trong miệng anh chắc là không có mùi khó ngửi nhỉ?”
 
Trong câu hỏi, ý của anh như nào không cần nói cũng biết.
 
“…”
 
Sau khi hiểu được những gì anh nói, vất vả lắm Trì Dữu mới có cảm giác thoải mái khi có chủ đề để nói chuyện với nam thần, sau đó lại rơi vào tình trạng ngượng ngùng không biết nói gì một lần nữa.
 
Cô cắn môi trừng mắt nhìn anh, không đáp lại được, mà sự im lặng của cô cũng giống với kiểu không cần nói cũng biết rồi.
 
Vớ vẩn, không dễ ngửi có thể hôn lâu như vậy được sao?
 
Khoảng thời gian kế tiếp, Trì Dữu đều dựa sát vào cửa xe bên kia, nếu không phải cửa xe khóa lại, chỉ sợ đã bị cô đẩy ra.
 
Cái gáy cũng luôn nhắc nhở Sầm Lý rằng không được nói chuyện với cô nữa, nếu không cô sẽ chết mất.
 
Có lẽ anh cũng nhận ra vừa rồi mình hơi bắt nạt người ta, thế nên anh cũng không nói gì nữa.
 
Nhưng ngay từ đầu đã không giống nhau, bây giờ bầu không khí trên ghế lái khác với trên ghế phụ, người đàn ông ngồi bên cạnh có vẻ bình thản, hiện tại chỉ có một mình cô gái trên ghế phụ đang không biết làm sao.
 
Ngượng quá đi mất! Sau khi kết thúc nụ hôn dài như vậy, tim của người đàn ông cũng đập khá nhanh nhưng trời sinh đàn ông đã kém hơn phụ nữ, cho nên vì để mình không rụt rè trước mặt bạn gái, anh chỉ có thể cố ý nói những lời làm cho người ta thẹn thùng, khiến cho cô xấu hổ thay cho phần của mình.
 
-
 
Xe dừng lại, cuối cùng cũng đến cửa nhà.
 
Trì Dữu không chờ nổi mà xuống xe ngay.
 
Cô nhanh chóng nhấc áo khoác của Sầm Lý lên, định trả lại cho anh, sau đó lại nghe anh nói: “Trong túi áo khoác của anh có một thứ, em lấy ra đi.”
 
Trì Dữu sửng sốt, nghĩ đến những thứ không tốt.
 
Lúc trước cô bị Trì Thiến ảnh hưởng cho nên vẫn luôn suy nghĩ, trong túi áo của anh có thể chuẩn bị thứ gì đó hay không.
 

Không phải là gài bẫy gì chứ?
 
Bây giờ cô biết không thể quá lơ là Sầm Lý được.
 
Bởi vì nam thần không phải là nam thần thời cấp ba nữa, không phải học sinh 3 tốt xuất sắc sẽ giải vây giúp cô tránh để cô cảm thấy xấu hổ.
 
Mở miệng chính là gài bẫy, hại cô thường xuyên xấu hổ cũng chính là anh.
 
Trì Dữu cảnh giác mím môi, đưa tay vào trong xem xét, sau đó phát hiện thật sự có một cái gói nhỏ.
 
“…”
 
Cô nuốt nước miếng, lấy thứ đó ra.
 
Không phải thứ gì khác, mà là mấy miếng băng keo cá nhân.
 
Nhưng hình như có vẻ khác hình dạng của băng keo cá nhân bình thường, dày hơn một chút, là thứ dùng để chuyên dán gót chân.
 
“Anh nghe nói thường xuyên mang giày cao gót sẽ làm hỏng gót chân, cho nên hôm nay đã mang theo mấy cái.” Sầm Lý nói: “Nhưng hôm nay chúng ta không đi bộ, nó cũng không thể phát huy công dụng.”
 
Trì Dữu: “Cho em hả?”
 
Anh hỏi lại: “Không thì thế nào?”
 
“Vốn dĩ là chuẩn bị cho em mà, sau này mang giày cao gót thì có thể dùng tới.”
 
Hoá ra trong túi anh chỉ có băng keo cá nhân.
 
Anh không có chuẩn bị gì cả, hôm nay anh vốn định đưa cô về nhà.
 
Cô nhận lấy băng keo cá nhân, ngơ ngác nói lời tạm biệt với anh.
 
Sau đó lên lầu, đi thang máy, mở cửa, đổi giày, cuối cùng đặt mông ngồi trên sô pha, suốt quá trình vẻ mặt của Trì Dữu vẫn luôn ngơ ngác.
 
“Ơ, về rồi sao?”
 
Trì Thiến nghe thấy động tĩnh, đi ra từ trong phòng.
 
Cô ấy ngồi xuống cạnh Trì Dữu, dùng ngón tay nâng cằm cô lên, giọng điệu trêu chọc: “Hôm nay thế nào?”
 
Trì Dữu không chuyện, chỉ mở lòng bàn tay của mình ra.
 
Trì Thiến nhìn thấy thứ trong lòng bàn tay của cô.
 
“Ơ, miếng dán gót chân, chị từng mua cái này rồi, còn dùng khá tốt nữa. Em cho chị xem cái này làm gì?”
 
Trì Dữu nói: “Sầm Lý cho em.”
 
Trì Thiến ngẩn người, lại nhìn cô mặc dù cô vẫn có vẻ ngốc nghếch nhưng trong mắt lại lập lòe ánh sáng, gương mặt phiếm hồng, không cần sờ cũng biết đang nóng lên.
 
Hơn nữa còn có vết son môi lem ra của cô, thịt môi hơi sưng, đường viền môi cũng hơi mờ, đoán chừng chưa thoa lại son từ khi bước ra khỏi vòng đu quay.
 
Trì Thiến đã hiểu, cười nói: “Xem ra hôm nay em gái của chị thật sự rất tốt.”
 
Trì Dữu che mặt rên rỉ, tê liệt ngã xuống sô pha.
 
Không chỉ tốt mà còn có chút "rung rinh" nữa.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui