Giọng nói trầm thấp có sức hút kia là chất giọng mà từ trước đến nay Trì Dữu chưa nghe thấy bao giờ. Nó như có độc vậy, không giống giọng của Sầm Lý chút nào.
Cho nên ý định ban đầu của anh khi bao cả khoang là muốn...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trì Dữu vừa bị cám dỗ hé miệng ra vừa mơ mơ màng màng nghĩ có phải mình lại bị lừa nữa rồi không nhỉ?
Lần này là lần thứ mấy cô bị lừa rồi?
Cô nhớ rõ ràng hồi học cấp ba nam thần không phải như thế này đâu.
Hồi đó anh vừa sạch sẽ đẹp trai vừa tràn ngập cảm giác xa cách nhưng đối với giáo viên và bạn học thì anh lại là người được giáo dục chu đáo, mặc dù hơi lạnh nhạt chút nhưng không hề ngạo mạn.
Cô đứng ở dưới ngửa đầu lên nhìn anh nhưng không biết phải làm sao để đến gần anh.
Sầm Lý của bây giờ trưởng thành hơn nhiều rồi. Mặc dù anh không còn giống nam sinh trong ấn tượng của cô nữa, giờ anh khiến cô cảm thấy vừa xa lạ vừa bất an nhưng sâu trong lòng cô lại càng sợ hãi bởi sự thu hút từ loại tương phản này hơn.
Hai nỗi lòng đánh nhau ầm ầm trong lòng cô.
Với Sầm Lý thời niên thiếu thì cô chỉ dám ngưỡng mộ rồi đứng từ xa nhìn lại thôi, còn với Sầm Lý trưởng thành thì cô lại có khát vọng muốn nhuốm bẩn anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trì Dữu nhắm mắt thật chặt, tim và môi đều nóng như lửa đốt. Cuối cùng thì hai nỗi lòng đó cũng quyện vào thành một thúc đẩy cô giơ bàn tay vốn đang bối rối đặt trên đầu gối lên vòng qua cổ Sầm Lý.
Người đang hôn sâu kia chợt khựng lại trong giây lát. Sầm Lý ngẩn ra nửa giây rồi bật cười.
Đòi hỏi của anh được chấp thuận, đầu lưỡi đang xâm nhập vào trong cũng nhận được lời đáp lại từ cô. Vậy nên từ răng đến hàm, hô hấp của hai người giằng co mãi. Nụ hôn càng ngày càng sâu khiến cơ thể Trì Dữu càng ngày càng nhũn ra. Theo động tác mút mát của Sầm Lý, cô cũng nếm ra được mùi vị mát lạnh của anh.
Là mùi nước súc miệng hả? Hay là mùi vị của chính bản thân anh? Có điều nó thật sự rất dễ ngửi, làm cô như sắp ngất đến nơi.
Sao đến cả cái miệng mà Sầm Lý cũng khiến người ta yêu thích vậy hả?
Hơn nữa còn không có mùi thuốc lá nữa. Anh không hút thuốc lá sao?
Cai thuốc rồi cũng rất tốt. Hút thuốc lá có hại cho cơ thể.
Trì Dữu choáng váng suy nghĩ.
-
Lần đầu tiên biết Sầm Lý hút thuốc, Trì Dữu cũng rất ngạc nhiên và hoảng hốt.
Nguyên nhân là vì có một học kỳ chẳng biết Sở Giáo dục và Đào tạo thành phố bị trúng gió gì mà mấy ngày liền liên tục gửi đủ mọi công văn tới các trường. Trường THPT số 1 Đồng Châu vốn là trường điểm của thành phố, hơn nữa còn là trường giành giật vị trí nhất tỉnh với trường THPT số 4 của thành phố Lâm hàng chục năm qua nên tất nhiên cũng trở thành đối tượng mà các lãnh đạo của Sở Giáo dục để ý đến.
Khoảng thời gian đó học sinh THPT số 1 bọn họ thật sự là lòng dạ ai nấy đều bàng hoàng. Bọn họ chẳng những bị soi mói trong học tập mà còn bị xét nét khoản ngoại hình nữa.
Số lượng học sinh nhiều nên các thầy cô giáo không thể để mắt đến tất cả được. Thế là nhà trường đã chọn mỗi khối mấy học sinh để hỗ trợ giám sát.
Nói trắng ra thì là chọn mấy lớp phó đời sống tạm thời ấy mà.
Giáo viên chủ nhiệm chọn một cái trúng ngay Trì Dữu. Nguyên nhân là vì giáo viên chủ nhiệm cảm thấy nhiệm vụ học tập của Trì Dữu không nặng nề như những bạn học khác.
Lúc đó trong lòng Trì Dữu còn cực kỳ không vui. Cô nghĩ thầm rằng học sinh nghệ thuật thì sao nào? Học sinh nghệ thuật thì thành tích văn hoá cũng cực kỳ quan trọng mà. Giáo viên chủ nhiệm làm vậy là đang phân biệt đối xử.
Nhưng đợi đến khi đeo phù hiệu lên tay áo rồi cầm quyển sổ nhỏ đi ngang đi dọc trong sân trường rồi, cô lại cảm thấy giáo viên chủ nhiệm thật sự rất tốt với mình.
Trì Dữu không thích cái chức vụ lớp phó đời sống này chút nào, nghe quá quê mùa và sính ngoại. Cô tự lấy cho bản thân mình một chức danh: Lớp phó tác phong và kỷ luật.
Nghe hay quá đi mà.
Có chức danh này rồi, Trì Dữu cực kỳ hăng hái, hoá thân thành một người công chính liêm minh mà bắt hết, bất kể quan hệ giữa người đó và cô có thân thiết cỡ nào. Tóc dài quá hả? Uốn tóc nhuộm tóc hả? Không mặc đồng phục nghiêm chỉnh hả? Ghi tên lại hết.
Chiều hôm đó sau khi tan học, trước khi vào tiết tự học buổi tối, Trì Dữu lại đeo phù hiệu lên tay áo rồi cầm cuốn sổ nhỏ lên chuẩn bị đi ra ngoài kiếm thành tích. Quả nhiên cô tìm được mấy bạn nam đang trốn phía sau cột cờ ở sân vận động lén lút hút thuốc lá.
Đối với những người chưa thành niên thì hút thuốc lá chính là "tội lớn". Dù mấy cậu bạn kia có cầu xin kiểu gì Trì Dữu cũng không hề bị lay động, cô kiên quyết viết tên bọn họ vào cuốn sổ nhỏ của mình.
Thấy đã không còn hy vọng gì nữa, một bạn nam trong đó thẹn quá hóa giận, chỉ trích Trì Dữu thân là lớp phó đời sống nhưng lại đối xử bất công, thích bắt nạt kẻ yếu, thấy thành tích của mấy người bọn họ không tốt nên cố tình nhằm vào bọn họ.
Trì Dữu cực kỳ cạn lời: "Anh trai à, thành tích của tôi đây cũng chẳng ra gì có được không hả?"
Ai ngờ cậu bạn kia cứ như nghe không hiểu lời cô nói vậy, lại hỏi tiếp: "Nếu là học sinh xuất sắc của lớp 129 thì cậu có dám ghi tên không hả?"
Lớp 129 là lớp chọn của khoá bọn họ, tất nhiên thành viên trong lớp toàn là học sinh xuất sắc rồi. Lớp này là tổ hợp của "con nhà người ta".
Quan trọng hơn nữa là Sầm Lý học lớp 129.
"Có gì mà tôi không dám chứ?" Trì Dữu nhíu mày: "Học sinh xuất sắc mà phạm lỗi thì cũng bị ghi tên thôi."
Cậu bạn kia "à" một tiếng.
"Thế nếu là Sầm Lý của lớp 129 thì sao? Cậu cũng dám ghi tên cậu ta lại à?"
Các nhân vật làm mưa làm gió trong trường học thường được chia ra làm hai loại đơn giản. Một là đánh nhau cực kỳ giỏi, hai là học hành cực kỳ giỏi.
Sầm Lý là người thuộc loại thứ hai.
Nếu thêm điều kiện vẻ ngoài không tệ vào tiêu chuẩn đánh giá nữa thì lại càng điên đảo hơn.
Có thể học sinh các khối khác hơi xa lạ với cái tên Sầm Lý nhưng chỉ cần là người đã nhìn thấy bảng vàng các lớp thì rất khó để không ấn tượng với cái tên này.
Trì Dữu phủ nhận ngay: "Không thể nào."
"Sao lại không thể chứ? Ngày hôm đó tôi đã nhìn thấy cậu ta mua thuốc lá đấy."
"..."
Theo như lời tố cáo của nam sinh này thì hôm đó cậu ta tình cờ nhìn thấy Sầm Lý mua thuốc lá. Thế là cậu ta đã cố ý theo dõi Sầm Lý mấy ngày, cuối cùng cũng tìm được chỗ anh thường tới hút thuốc.
Đó chính là phòng dụng cụ, nơi cất mấy dụng cụ thể dục thể thao. Chỉ có thầy giáo thể dục và các bạn lớp phó thể dục mới có chìa khóa căn phòng này thôi.
Trì Dữu không tin. Cô không hề tin lời mà cậu bạn kia nói. Chỉ là cuối cùng cô vẫn không kiềm chế được mà nhấc chân đi tới phòng dụng cụ.
Phòng dụng cụ nằm ở tít cuối hành lang tầng một của toà nhà giáo vụ. Lúc đó trời đã chuyển màu đỏ mờ rồi. Phần lớn học sinh đều đã di chuyển tới căng tin ăn cơm.
Trì Dữu đứng ngoài cửa sổ liếc vào trong trước, thấy bên trong chỉ có mấy hàng giá sắt san sát nhau, trên giá đặt đủ loại bóng như bóng rổ, bóng đá, vợt cầu lông, vợt bóng bàn.
Trừ những thứ đó ra thì không có bóng người nào.
Cô đứng trước cửa phòng dụng cụ, giơ một ngón tay lên nhẹ nhàng đẩy vào trong một cái.
Thế mà cửa lại bị đẩy ra thật.
Trì Dữu dè dặt đi vào, sau đó thật sự nhìn thấy có một người đang ngồi ở đầu bên kia của chiếc giá sắt cao gần hai mét.
Bị giá sắt chắn ngang tầm mắt nên nếu đứng ngoài hành lang nhìn vào từ cửa sổ thì sẽ không thấy được trong này.
Hoàng hôn dày đặc đến mức bao phủ cả con người trong một vầng sáng màu đỏ cam. Nam sinh đó ngồi trong một góc, lưng dựa lên chiếc ghế cạnh cửa sổ, mặc đồng phục học sinh màu trắng chỉnh tề sạch sẽ, tóc đen mắt đen, khuôn mặt sáng sủa trông hơi mất tinh thần.
Anh ngửa người về phía sau, hai chân mở rộng, một tay nhẹ nhàng đặt hờ lên đầu gối, ngón trỏ và ngón giữa của cái tay này kẹp một điếu thuốc đang cháy dở.
Mặc dù vẫn là khuôn mặt đó, vẫn dáng người cao gầy vững vàng và phong thái trầm lặng, ít nói kia nhưng dáng vẻ lại hoàn toàn khác với lúc bình thường anh ngồi trong lớp học nghiêm túc làm bài tập.
Trì Dữu ngạc nhiên há hốc mồm.
Nam sinh hơi hé mắt ra nhìn một cái, thấy một nữ sinh đang đứng đầu kia há to miệng và dùng vẻ mặt đầy ngạc nhiên lẫn hoảng sợ nhìn mình.
Liếc thấy phù hiệu trên tay áo bên trái và cuốn sổ đang cầm trên tay của cô, Sầm Lý hơi nhướng mày rồi cụp mắt xuống. Anh không ngạc nhiên, càng không hề hoảng hốt chút nào mà chỉ lạnh nhạt nói: "Sầm Lý khối mười một, lớp 129. Sầm ghép từ chữ Sơn và chữ Kim. Lý trong Văn Lý*."
*Sầm Lý (岑理): chữ Sầm 岑 ghép từ chữ Sơn 山 và chữ Kim 今, chữ Lý 理 trong Văn Lý 文理 (Văn 文 là các môn xã hội bao gồm ngữ văn, địa lý... Lý 理 là các môn tự nhiên bao gồm toán, vật lý, hoá học...)
Trì Dữu nhanh chóng hiểu ra.
Anh đang tự giới thiệu bản thân để cô ghi tên anh vào sổ.
Nhưng anh không biết được rằng anh không cần phải tự giới thiệu cô cũng biết anh là ai và tên anh viết như thế nào rồi.
"... Cậu thật sự đang hút thuốc sao?"
Sau khi sửng sốt hồi lâu, Trì Dữu hỏi lại anh với giọng điệu không chắc chắn lắm.
Sầm Lý cũng ngớ người ra. Có vẻ như anh không ngờ được rằng một câu hỏi đã có câu trả lời rõ ràng như thế rồi mà cô vẫn còn muốn hỏi ra.
Vậy nên anh đã giơ điếu thuốc lá trên tay phải mình lên hỏi ngược lại cô: "Chứ chẳng lẽ đây là kẹo?"
... Có khi là kẹo thật thì sao?
Giờ khắc này Trì Dữu bằng lòng tin rằng Sầm Lý đang ăn kẹo hình thuốc lá chứ không dám tin anh đang hút thuốc thật.
Quá chấn động.
Còn chấn động hơn cả việc bộ manga Nhật Bản cô thích có dính líu đến việc bôi nhọ đất nước mà cô sinh ra nữa.
Cũng khó tin hơn cả việc ngôi sao mà cô thần tượng lại ngoại tình trong hôn nhân.
Bởi vì trong lòng cô, con trai vừa mới lên lớp mười một đã biết hút thuốc chắc chắn không phải dạng người tốt lành gì.
Sầm Lý tuyệt đối không phải người như vậy.
Anh giơ điếu thuốc lá trong tay lên cho cô nhìn. Cô còn ngốc nghếch đi qua cúi thấp đầu xuống quan sát cẩn thận cái thứ anh đang cầm trong tay thật.
"... Đây thật sự không phải là kẹo hình thuốc lá sao?"
Cô gái tìm tòi nghiên cứu bằng vẻ mặt rất nghiêm túc. Cô không chớp mắt nhìn chằm chằm vào thứ trong tay anh, còn thật sự dành thời gian để suy nghĩ xem đây có phải là kẹo hay không nữa.
Anh im lặng nhìn cô, có vẻ như là vì muốn chứng minh cho cô thấy nên đã giơ điếu thuốc đang cháy dở giữa ngón trỏ và ngón giữa lên gần môi, nhẹ nhàng hít một hơi sau đó nghiêng đầu thở ra khói.
Làn khói mỏng manh phun ra từ trong miệng anh.
Cậu chàng vừa sạch sẽ vừa như tiên giáng trần cứ vậy mà phô bày động tác hút thuốc lá ngay trước mặt Trì Dữu.
"Đã thấy rõ đây là thuốc lá hay kẹo chưa?"
Động tác vừa suy sụp tinh thần vừa phản nghịch như vậy lại xuất hiện trên người chàng trai mà trong mắt cô là rất ưu tú và hoàn mỹ.
Sự tương phản này khiến trong khoảng thời gian ngắn Trì Dữu không biết nên nói gì mới phải.
Thôi xong rồi, nam thần tự huỷ luôn rồi. Giờ thì có muốn cô cũng chẳng còn cách nào cãi chày cãi cối giúp nam thần được nữa.
Ngay lúc cô đang bối rối thì đột nhiên có tiếng động truyền tới từ ngoài phòng dụng cụ.
Không được! Không thể để người khác nhìn thấy Sầm Lý trốn ở chỗ này hút thuốc được!
Đây là phản ứng đầu tiên của Trì Dữu. Cô nhanh chóng đi ra ngoài khoá trái cửa rồi vội vàng chạy lại.
Một loạt động tác vừa nhanh nhẹn vừa dứt khoát của cô khiến Sầm Lý chẳng hiểu gì. Anh vừa định mở miệng hỏi thì đã thấy cô nhanh tay hơn ra hiệu để anh đừng lên tiếng.
Mặc dù không hiểu lắm nhưng Sầm Lý vẫn im lặng theo lời cô.
Sau đó bọn họ nghe tiếng có người muốn mở cửa.
Tim Trì Dữu đập thình thịch, vô thức muốn đi sâu vào trong né tránh một chút nhưng cô lại chần chừ mãi không dám tiến lên.
Sầm Lý vẫn còn ngồi ở chỗ kia...
Cô mà đi qua thì sẽ đứng rất gần anh.
Người ngoài cửa chẳng những chưa đi mà còn đi tới cạnh cửa sổ nhìn vào trong nữa.
"Tới gần đây một chút." Đột nhiên Sầm Lý khẽ nói với cô.
Trì Dữu: "Hả?"
Thấy cô không hiểu, anh bèn vẫy vẫy tay rồi chỉ chỉ xuống chỗ bên cạnh mình, ra hiệu cho cô né qua bên này.
Bấy giờ Trì Dữu mới đi tới. Cô lo sẽ bị người khác nhìn thấy nên còn cố ý ngồi xổm xuống ôm lấy đầu gối, biến bản thân thành một cây nấm mọc từ trong lòng đất lên.
Sầm Lý ở bên cạnh thấy cô né tránh nghiêm túc như đang chơi trốn tìm thì nhíu mày một cái, trái cổ hơi nhúc nhích rồi đột nhiên phát ra một tiếng cười khẽ.
Trì Dữu hoảng lên, lập tức ngẩng đầu "suỵt" với anh, còn dùng khẩu hình miệng nhắc nhở anh: "Bị phát hiện là cậu toi đời đó."
"..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...