Chỉ cần ánh trăng là đủ

 
Sầm Lý cũng không biết mình nghĩ như thế nào mà lại nghe theo ý của Vu Ngang, đáp “ừm” một tiếng.
 
Tuy nhiên, đáng tiếc là lúc này Trì Thiến đã sắp hết hơi, sau khi nói xong câu uy hiếp vừa rồi, cô ấy không nói thêm được một lời nào nữa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng, Vu Ngang thương bạn gái nên phải can thiệp, tách cô em vợ ra.
 
Trì Dữu mắng hai người bọn họ đều cùng một giuộc rồi thở hổn hển chạy về phòng của mình.
 
Vu Ngang đành phải tiếc nuối nói với Sầm Lý ở đầu bên kia rằng, e là hôm nay anh không thể nghe được thông tin nào mang tính giật gân rồi.
 
Sầm Lý cũng không để tâm, anh chỉ cười khẽ một tiếng, chúc ngủ ngon rồi cúp điện thoại.
 
Trì Thiến ôm cổ, mặt vẫn còn ửng đỏ vì vừa rồi bị ngạt thở, cô ấy giận dữ hét lên với Vu Ngang: “Tên đàn ông chết tiệt nhà anh, sao em sắp bị Trì Dữu bóp chết rồi anh mới kéo con bé ra? Anh muốn em chết có phải không?”
 
Trước đây, Vu Ngang từng nghe ba Trì, mẹ Trì kể rằng, hồi nhỏ hai chị em họ thường xuyên đùa giỡn với nhau nhưng sau khi trưởng thành, họ cũng trở nên chín chắn hơn, không thấy động tay, động chân với nhau bao giờ nữa.
 
Không ngờ sau bao nhiêu năm, hôm nay hai người họ lại động thủ với nhau, hơn nữa còn là vì đàn ông.
 
… Đương nhiên, là vì người đàn ông của mỗi người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong lòng Vu Ngang thầm cảm thấy buồn cười nhưng ngoài mặt, anh ấy vẫn ôn tồn xin lỗi Trì Thiến, tỏ ý lần sau nếu hai chị em bọn họ đánh nhau, nhất định anh ấy sẽ ra tay giúp Trì Thiến ngay lập tức.
 
Nghe Vu Ngang bảo sẽ giúp mình, Trì Thiến lại do dự.
 
“Không cần phải làm vậy đâu, anh là đàn ông, nếu anh giúp em thì chẳng hóa ra chúng mình hai đánh một hay sao, vậy thì thiệt thòi cho em gái em quá.”
 
Vu Ngang cười nói: “Không sao đâu, Sầm Lý sẽ giúp em gái em, chúng ta hai đánh hai.”
 
Trì Thiến thắc mắc nhìn Vu Ngang: “Nếu như hai đánh hai thật thì anh có đánh thắng nổi Sầm Lý không?”
 
Vu Ngang hơi khó chịu với thái độ này của Trì Thiến, anh ấy cau mày lại.
 
“Tại sao anh lại không đánh lại nổi Sầm Lý chứ?”
 
Trông Sầm Lý chẳng có vẻ gì là người giỏi đánh nhau cả.
 
“Chưa chắc đâu nhé.” Trì Thiến lườm Vu Ngang một cái: “Em gái em kể là ở trong game, Sầm Lý giết người không chớp mắt, thao tác cực kỳ đỉnh đấy.”
 
Vu Ngang cạn lời: “Dù có thao tác đỉnh tới đâu đi nữa thì cũng chỉ là ở trong game thôi, có liên quan gì tới chuyện đánh nhau ở ngoài đời đâu chứ?”
 
“Không đâu, thực ra ở ngoài đời…” Trì Thiến bỏ lửng câu nói, không nói rõ ra xem mình đang nhận xét về phương diện nào của Sầm Lý: “Dù sao Sầm Lý cũng rất lợi hại… Ừm…”
 

Âm cuối cùng gợi lên vô vàn liên tưởng.
 
Vu Ngang híp mắt, giọng bỗng nghiêm nghị: “Sao em lại hiểu rõ về Sầm Lý như vậy? Chẳng lẽ em từng động thủ với cậu ấy rồi sao?”
 
“Làm gì có chuyện đó, em nghe em gái em kể thôi.”
 
Vu Ngang thực sự không ngờ: “Em gái em từng động thủ với cậu ấy rồi hả?”
 
Trì Thiến: “Ừm, ở trên giường.”
 
“...”
 
Vu Ngang vỗ trán thở dài.
 
Hai chị em nhà này đúng là chuyện gì cũng kể cho nhau nghe được.
 
Có thể tưởng tượng ra bình thường Trì Thiến vẫn thường kể những gì về anh ấy cho em gái nghe, tốt hơn hết là anh ấy không nên hỏi thì hơn.
 
-
 
Hôm sau, lúc Trì Dữu ra khỏi phòng, cửa phòng Trì Thiến vẫn còn đang đóng chặt.
 
Cô lại gần cửa quan sát, giày của Vu Ngang vẫn đang nằm trong tủ giày.
 
Trì Dữu hiểu ý, không làm phiền Trì Thiến lúc sáng sớm, chỉ rón rén đi ngang qua cửa phòng của cô ấy, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, sau đó cầm túi xách và những đồ cần phải mang theo đi ra ngoài.
 
Lái xe vào buổi sáng an toàn hơn so với buổi tối, tầm nhìn cũng rõ ràng hơn, sau khi lái chiếc xe này mấy lần, Trì Dữu hầu như đã quen với xe của Sầm Lý, thậm chí còn chủ động bật nhạc để nghe.
 
Hôm nay, ngoài túi xách ra, cô còn mang theo một chiếc túi nhỏ, sau khi đón được Sầm Lý, cô nhường ghế lái lại cho anh, đồng thời đưa cho anh chiếc túi này.
 
Sau khi ngồi vào xe, Sầm Lý hỏi cô: “Đây là gì thế này?”
 
“Anh xem thử đi là biết ngay.”
 
Sầm Lý mở túi ra, phát hiện ra bên trong toàn là truyện tranh, hơn nữa còn là truyện shoujo manga.
 
Mặc dù anh vẫn không hiểu lắm nhưng nếu như Trì Dữu đã cố ý mang chúng tới cho anh xem thì chắc chắn phải có ý đồ gì đó, cho nên anh mở truyện tranh ra xem.
 
Bởi vì đây là shoujo manga nên nhân vật nam chính trong truyện được phác họa rất điển trai, anh xem sơ qua vài trang, sau đó Trì Dữu nói: “Anh lật tới trang bìa trong để trắng in tên sách xem thử đi.”
 
Sầm Lý lật tới trang bìa trong, sau đó anh sững người.
 
Trên trang bìa trắng ấy là hình anh được Trì Dữu vẽ theo phong cách nam chính của truyện manga.
 
Thực ra khá khó để có thể nhận ra cô vẽ ai vì nét vẽ truyện manga khá khác so với thực tế nhưng nguyên nhân khiến anh nhận ra đó là vì cô viết tắt tên anh bên cạnh bức tranh.

 
SL.
 
Bức tranh được phác thảo bằng nét bút chì cực kỳ tối giản vẽ lại góc nghiêng của một học sinh nam đang cúi đầu nhìn xuống, nét vẽ đậm màu bắt chước, thua xa trình độ thuần thục đẹp mắt hiện tại của cô.
 
Trì Dữu nói: “Hồi tốt nghiệp cấp ba, em đã bán phần lớn đồ cho cửa hàng thu mua sắt vụn rồi, chỉ tìm được có một chút vậy thôi.”
 
Trong đó có tập tranh thuộc về riêng mình anh.
 
Lúc đó, cô đã có phong cách vẽ tranh của riêng mình, hơn nữa cũng đã học được cách tô màu nước, vẽ cũng nghiêm túc hơn nhiều so với bức tranh tiện tay vẽ trong mấy quyển truyện manga.
 
Tiếc là cô đã bán nó cho cửa hàng thu mua sắt vụn mất rồi.
 
Bởi vì lúc ấy, cô thực sự không ngờ rằng sẽ có một ngày cô lại có thể đưa cho Sầm Lý xem những bức tranh này.
 
Thực ra, hầu hết mọi món đồ có liên quan đến Sầm Lý hồi cấp ba đều đã được cô dọn dẹp sạch sẽ trước khi lên đại học, may là những quyển truyện manga là báu vật của cô nên cô giữ gìn rất cẩn thận, không nỡ xuống tay với chúng.
 
Nếu như đã quyết định từ bỏ anh thì đương nhiên cô không thể chỉ nói suông ngoài miệng được mà cần phải có hành động thực tế.
 
Mặc dù hơi tiếc một chút nhưng cũng không còn cách nào khác.
 
“Em có thể tặng lại cho anh những thứ này được không?” Sầm Lý khẽ hỏi.
 
Trì Dữu lắc đầu: “Không được, những quyển truyện tranh này đều là đồ em nâng niu cất giữ, em chỉ đưa cho anh xem một chút thế thôi.”
 
Sầm Lý không ép cô, xem xong, trả lại chúng cho cô, sau đó lái xe tới trường THPT số 1 Đồng Châu.
 
Hôm nay là thứ bảy, trong trường chỉ còn học sinh khối mười hai phải đi học, bác bảo vệ gác cổng rất nghiêm túc, không cho người ngoài được phép vào trong trường.
 
Trì Dữu cười đầy tự tin, gửi tin nhắn cho cô Bùi.
 
Năm nay, cô Bùi dạy học sinh khối mười hai nên thứ Bảy vẫn phải tới trường. Sau khi nhận được tin nhắn của Trì Dữu, cô Bùi gọi điện thoại lại cho Trì Dữu, bảo Trì Dữu đưa điện thoại cho bác bảo vệ gác cổng để cô ấy nói chuyện.
 
Sau khi hai người họ nói với nhau mấy câu, bác bảo vệ gác cổng lập tức cho cô và Sầm Lý vào trong trường.
 
Vừa khéo lúc này cũng hết tiết một, những học sinh lớp mười hai nào còn chưa kịp ăn bữa sáng lập tức chạy ra khỏi dãy phòng học, ùa tới nhà ăn hoặc cửa hàng quà vặt.
 
Mặc dù Trì Dữu không mặc đồng phục nhưng vóc dáng của cô vốn không cao lại không trang điểm, mặc áo quần giản dị, búi tóc củ tỏi, lúc tụi học sinh lớp mười hai đi ngang qua, trông cô không khác gì bọn họ.
 
Còn Sầm Lý lại mặc áo khoác dài theo kiểu của người lớn, vóc dáng cao dong dỏng, một vài học sinh đi ngang qua không nhịn được liếc mắt nhìn anh.
 
Trì Dữu tới dãy phòng học trước để cảm ơn cô Bùi.

 
Hôm nay, cô Bùi mặc một chiếc váy xinh đẹp khác hẳn lần trước, thấy Trì Dữu tới, cô ấy lập tức chào đàn em, sau đó trông thấy Sầm Lý đi cùng cô, cô ấy có vẻ khá ngạc nhiên.
 
“Đàn em?”
 
Sầm Lý cũng bị bất ngờ, anh chào đối phương là đàn chị.
 
Trì Dữu lại càng bất ngờ hơn: “Hai người cũng quen nhau à?”
 
Cô Bùi gật đầu: “Quen, năm ngoái chị đi với anh trai tới Thâm Quyến tham gia một buổi tiệc của các nhà đầu tư, từng gặp đàn em đây ở buổi tiệc đó, hơn nữa trước khi em về trường lần trước, cậu ấy cũng đã về lại trường một lần, lần đó chị cũng chính là người đã gọi điện nói bác bảo vệ mở cổng cho đấy.”
 
Trì Dữu kinh ngạc, một mặt là vì thế giới này thật nhỏ bé, một mặt là vì không ngờ rằng Sầm Lý từng về trường trước cả cô.
 
Sầm Lý nói với cô Bùi: “Chuyện lần trước cảm ơn chị rất nhiều, phiền chị thay em gửi lời chào với anh Mạnh nhé.”
 
“Chắc chắn rồi, chị nghe anh trai nói quý một năm nay, công ty của bọn em đã kêu gọi được vốn đầu tư của một tập đoàn lớn ở thành phố Yến phải không? Chúc mừng nhé.”
 
Thế nhưng, một giây sau, cô Bùi lại thay đổi thái độ, nhìn Sầm Lý với vẻ khá khó xử.
 
“Đàn em à, dự án game mà bọn em thu hút được vốn đầu tư đó có thể lùi lịch ra mắt game một thời gian được không?”
 
Sầm Lý ngạc nhiên, tạm thời không nói gì.
 
Anh không nói gì là vì lời nhờ vả này khá khó thực hiện, dù sao ai cũng biết miếng bánh thị trường game trong nước lớn tới chừng nào, có tiền mà không kiếm thì đúng là ngu ngốc.
 
Có lẽ ngay chính cô Bùi cũng cảm thấy yêu cầu của mình rất hoang đường nên ngượng ngùng nói: “Chị đùa thôi, chủ yếu là tại lớp chị có mấy em học sinh nam ngồi cuối lớp thường hay lén lấy điện thoại ra chơi game trong giờ học, chị rất đau đầu.”
 
Nghe cô Bùi nói vậy, Trì Dữu bất giác nghĩ tới bản thân hồi học cấp ba.
 
Bởi vì hồi học cấp ba, cô chính là kiểu học sinh như vậy.
 
Cô cũng không thể giải thích được lý do là gì. Bình thường lúc ngoài giờ học còn đỡ nhưng hễ cứ bắt đầu vào lớp là cô lại cảm thấy điện thoại, truyện tranh, tiểu thuyết thật hấp dẫn nên lén lút lấy ra nghịch.
 
May là bây giờ cô đã là người lớn rồi, không còn bị giáo viên quản thúc nữa.
 
Còn Sầm Lý cũng đã quên hẳn chuyện anh từng là một người mê chơi game.
 
“Vậy để em xem thử xem có thể nâng cấp tối ưu hóa cơ chế phòng chống trẻ vị thành niên nghiện game lên không.”
 
Dù biết chỉ là lời khách sáo nhưng cô Bùi vẫn tỏ lòng cảm ơn: “Tốt quá, cảm ơn em.”
 
Sáng nay, cô Bùi vẫn còn có tiết nên chào tạm biệt hai người họ rồi đi trước. Trì Dữu ngỏ lời mời cô ấy cùng ăn trưa với họ.
 
Cô Bùi khéo léo từ chối lời mời nhưng Trì Dữu khăng khăng phải mời bằng được, cuối cùng cô Bùi đành phải nói: “Em thực sự không cần phải mời chị ăn cơm đâu, nếu như có thể thì liệu các em có thể qua cửa hàng trà sữa mua giúp cho chị mấy chục cốc trà sữa được không? Lát nữa chị sẽ chuyển tiền qua cho em.”
 
Trì Dữu: “Mấy chục cốc trà sữa cơ ạ?”
 
Cô Bùi giải thích: “Không phải một mình chị uống đâu, lần thi tháng lần trước, điểm bình quân môn tiếng Anh của lớp chị đứng đầu toàn khóa nên chị đã hứa với tụi học trò đợi tới tiết của chị, chị sẽ chiếu phim cho cả lớp xem. Chị nghĩ, nếu như chỉ ngồi xem phim không thì có lẽ hơi tẻ nhạt một chút nên muốn tiện thể mời cả lớp uống trà sữa luôn.”
 
Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề, Trì Dữu vui vẻ đồng ý, lập tức kéo Sầm Lý tới chỗ cửa hàng trà sữa.
 
Trên đường đi, Trì Dữu tán gẫu với Sầm Lý: “Hồi xưa, giáo viên tiếng Anh của lớp em cũng từng bật phim cho bọn em xem, lớp anh thì sao?”

 
“Cũng từng bật.”
 
“Vậy giáo viên lớp bọn anh bật phim gì vậy? Lớp bọn em bật phim Vút bay.”
 
Sầm Lý hồi tưởng lại rồi trả lời: “Hình như là Kiêu hãnh và định kiến.”
 
“Phim tình cảm à?” Trì Dữu hâm mộ nói: “Ôi, giáo viên tiếng Anh của lớp bọn anh thật cởi mở.”
 
Sau đó, cô lại chợt nghĩ, lớp của anh là lớp chọn, cho dù có yêu sớm có lẽ cũng không ảnh hưởng mấy tới kết quả thi đại học, giống như chuyện hồi tốt nghiệp Từ Như Nguyệt tỏ tình với Sầm Lý vậy, ngay cả các giáo viên cũng đứng xem.
 
Lúc ấy, khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, trong lòng cô rất ghen tị.
 
Thế nhưng, hiện tại cô chỉ còn cảm thấy hồi đó thật đẹp, bất kể là Sầm Lý, các bạn học hay các thầy cô, thậm chí là cả Từ Như Nguyệt ở thời điểm ấy đều ngập tràn hương vị thanh xuân.
 
Cô ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu không khí tươi mát nhất của sân trường.
 
“Đúng rồi, vừa rồi em nghe anh gọi anh trai của cô Bùi là đàn anh Mạnh nhỉ? Anh trai của cô ấy cũng học ở trường THPT số 1 à?”
 
“Đúng vậy.” Sầm Lý nói: “Chồng cô Bùi cũng là bạn học cùng trường của chúng ta.”
 
Trì Dữu la lên: “Chồng ấy ạ? Không phải là anh trai sao?”
 
Sầm Lý: “Chồng của đàn chị chính là anh trai của cô ấy.”
 
Trì Dữu lập tức tròn mắt: “Gì cơ?”
 
Sầm Lý nghe thấy giọng điệu thắc mắc của cô là hiểu ngay cô nghĩ gì, anh giải thích: “Anh ấy là anh trai thanh mai trúc mã của cô ấy, không phải anh em ruột.”
 
Trì Dữu thở phào nhẹ nhõm: “… Ồ.”
 
Ôi, thanh mai trúc mã, tuyệt thật, hiện giờ, tất cả những bạn chơi thuở nhỏ của cô đều đã trưởng thành, mọi người rất ít khi liên lạc lại với nhau.
 
Chủ đề liên quan tới đàn chị kết thúc tại đây. Trì Dữu chuyển sang quan tâm tới Phong Thụ Lý.
 
“Vừa rồi đàn chị bảo quý một năm nay công ty của chúng ta kêu gọi được một khoản đầu tư lớn là thật à? Vậy có phải em trở về sẽ được tăng lương không?”
 
Sầm Lý cong nhẹ khóe môi nhưng anh vẫn trả lời thành thật: “Đúng vậy nhưng tiếc là tiền lương của em không thuộc quyền quản lý của anh, chuyện này anh không thể quyết định được.”
 
Trì Dữu khá thất vọng, cố ý dè bĩu: “Được thôi, xem ra đối tác đầu tư kia cũng chẳng có mấy đồng.”
 
Sầm Lý nhíu mày.
 
“Đối tác đầu tư giàu lắm đấy, họ là tập đoàn Ôn Thị ở thành phố Yến, em từng nghe tới cái tên này bao giờ chưa?”
 
“Hình như em từng nghe thấy rồi nhưng cụ thể thế nào thì em không biết, em chỉ biết một ngôi sao nữ họ Ôn thôi.”
 
Anh nói về nhà đầu tư còn cô lại nói về ngôi sao nữ, ông nói gà bà nói vịt.
 
Tuy nhiên, lúc này họ cũng đã tới được cửa hàng trà sữa.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui