Chỉ cần ánh trăng là đủ

 
Trần Hướng Bắc sắp hút xong một điếu thuốc, anh ta lại lấy hộp thuốc từ trong túi ra, định hút tiếp điếu kế tiếp.
 
"Trần Hướng Bắc, bớt hút thuốc lại đi, không tốt cho sức khỏe đâu." Trì Dữu nói.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Hướng Bắc bỗng sửng sốt giây lát, như thể anh ta đang nghe thấy Trì Dữu đã từng khuyên mình bớt hút thuốc lại hồi đại học vậy, chỉ là lúc đó anh ta không hề để tâm.
 
Sau khi lên đại học, Trần Hướng Bắc mới biết hút thuốc, học cách hút thuốc không phải vì lý do gì khác mà chỉ đơn giản là để mình trông đẹp trai hơn, ngầu hơn. Sau này, biết hút thuốc rồi thì lại không thể bỏ được nữa.
 
Lúc đó, cô bảo Trần Hướng Bắc bớt hút thuốc lại nhưng anh ta không nghe, sau này khi đã chia tay rồi, anh ta lại càng hút nhiều hơn và cũng không còn ai khuyên bảo anh ta bỏ thuốc nữa.
 
So với những người bạn đổ đốn ở nước ngoài cũng cùng là con nhà giàu như anh ta thì thói quen xấu hay hút thuốc này của Trần Hướng Bắc thậm chí cũng được coi như là một thói quen tốt rồi.
 
Đột nhiên, Trần Hướng Bắc cảm thấy vui mừng vì thật may mắn là năm đó oan gia nhỏ đã không ra nước ngoài cùng với anh ta.
 
Trần Hướng Bắc nhìn cô, trên miệng anh ta còn đang ngậm điếu thuốc, anh ta cười nói: "Biết rồi, hút xong hộp thuốc này rồi tôi sẽ cai thuốc."
 
Rõ ràng là Trì Dữu không tin nhưng cô cũng không tiện quan tâm đến việc đó nhiều hơn nữa, vì vậy cô không nói gì thêm.
 
Sau bữa ăn, một vài người bạn cùng lớp đang thảo luận về tăng hai, Trì Dữu mỉm cười từ chối khéo, trước khi rời đi cô nhắn nhủ họ cứ đi chơi vui vẻ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tăng hai họ quyết định đi karaoke, để làm sôi động bầu không khí, một vài người bạn cùng lớp đã liên tiếp bấm chọn nhiều bài hát sôi động, thế nhưng từ đầu buổi đến cuối buổi Trần Hướng Bắc cũng không hề chạm vào micro lần nào mà anh ta chỉ uể oải, lười biếng ngồi dựa vào ghế sofa.
 
Thường thì thanh niên ở lứa tuổi này, khi đến phòng karaoke đều sẽ hát đủ các thể loại nhạc tình cảm, có nhạc vui, có nhạc buồn, thế nhưng phòng của họ thì khá là lạ, họ chọn đủ các thể loại nhạc, kể cả những bài hát nổi tiếng vô cùng sôi động tuy nhiên lại không hề chọn một bài hát tình cảm nào.
 
Đương nhiên, Trần Hướng Bắc cũng nhận ra điều đó, anh ta cười nói: "Muốn hát bài gì thì cứ chọn bài đó, chưa đến mức tớ phải vì bạn gái cũ mà đến nhạc tình cảm cũng không nghe đâu."
 
Lúc này, những người khác mới bắt đầu chọn các bài nhạc tình cảm nhưng lại xuất hiện thêm một vấn đề là nếu họ chọn nhạc tình cảm thì liệu họ có thể chọn các bài hát của Châu Kiệt Luân hay không?
 

Tuy nhiên, Trần Hướng Bắc đã chủ động lên tiếng: "Chọn cho tớ bài Hướng về phía Bắc đi."
 
Trần Hướng Bắc luôn rất thích nghe bài hát này, anh ta đã thích nó từ trước cả khi vào đại học, bạn bè xung quanh rất hay lấy bài hát này ra để trêu chọc anh ta, họ hỏi có phải bố mẹ anh ta đặt cái tên Trần Hướng Bắc dựa trên bài hát này hay không.
 
Là do lần đó Trần Hướng Bắc bảo Trì Dữu hát bài này cho anh ta nghe trước mặt mọi người tại buổi hoà nhạc của câu lạc bộ hoạt hình, cho nên bản chất của bài hát này trong lòng anh ta mới có sự thay đổi.
 
Mặc dù bạn gái thì đã chia tay rồi nhưng bản thân bài hát này thì không có lỗi gì cả.
 
Trần Hướng Bắc chọn bài hát Hướng về phía Bắc nhưng anh ta lại không hát mà bật bài nhạc gốc có giọng ca sĩ hát lên và yên lặng lắng nghe hết cả bài.
 
Thành ra anh ta đến phòng karaoke là để nghe nhạc à.
 
Tuy nhiên, chỉ có Trần Hướng Bắc mới biết rằng mặc dù anh ta đang nghe bài hát gốc nhưng hình ảnh hiện ra trong đầu anh ta lại là khung cảnh Trì Dữu hát bài này cho anh ta nghe ở sân trường vào năm ba thời đại học.
 
“Anh đi về phương Bắc, rời khỏi những tháng ngày ở bên em.
 
Vô lăng cứ xoay tròn, xoay quanh sự hối hận trong lòng anh.
 
Anh tăng tốc thật nhanh.
 
Nhưng vẫn không thể gạt bỏ được sự đau thương cứ bám chặt lấy mình."
 
Sau đó, bữa tiệc tăng hai cũng đã kết thúc rồi, Trần Hướng Bắc gọi tài xế riêng đến đưa mình về khách sạn.
 
Ngồi trên xe anh ta lại bật bài hát này, lặp đi lặp lại chỉ mỗi một bài này, cho đến khi nghe đến mỏi tai, cảm xúc mà anh ta đã kìm nén suốt cả đêm mới được tuôn trào ra.
 
Trần Hướng Bắc ngồi ở ghế phụ lái, anh ta đột nhiên cúi đầu xuống, khom lưng lại, vùi mặt vào giữa hai đầu gối.
 
Tài xế riêng còn tưởng rằng anh ta không được khỏe nên vội vàng hỏi anh ta có sao không.
 
Trần Hướng Bắc khàn giọng trả lời rằng mình không sao cả.

 
Từ nay trở đi, bài Hướng về phía Bắc này thực sự chỉ còn đơn thuần là một bài hát mà thôi.
 
-
 
Lúc này, Trì Dữu lái xe và cũng đang nghe nhạc.
 
Mặc dù Sầm Lý không thân với các bạn cùng lớp của cô cho lắm nhưng anh vẫn uống với họ vài ly rượu nên giờ anh không thể tự lái xe được.
 
Trì Dữu lái xe vô cùng cẩn thận, có lẽ là vì để giúp cô bớt căng thẳng hơn nên Sầm Lý bật loa trong xe lên.
 
Danh sách nhạc của Sầm Lý không cùng phong cách với con người của anh, hầu hết các bài nhạc trong danh sách đều là nhạc rock nước ngoài, hiệu ứng âm thanh của chiếc loa trong xe anh rất tốt, ngồi trong xe nghe nhạc mà như thể đang ở trong buổi hoà nhạc trong nhà vậy.
 
Bởi vì cô đã từng nhìn thấy cảnh Sầm Lý với một gương mặt vô cùng bình tĩnh nhưng lại điều khiển đao phủ tàn sát những người khác trong trò chơi trước đây nên cô đã quen với sự trái ngược giữa bên trong và bên ngoài của Sầm Lý.
 
Nhưng nhạc rock thật sự rất ồn ào khiến cho cô không thể nghe thấy rõ các âm thanh ở ngoài đường.
 
Trì Dữu không còn cách nào khác ngoài việc hỏi anh: "Có thể mở bài nào trữ tình, nhẹ nhàng hơn một chút được không?"
 
Sầm Lý vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng khi nghe cô nói muốn đổi bài, anh mở mắt ra ngay, anh thao tác trên màn hình điều khiển của xe rồi hỏi cô muốn nghe bài gì.
 
"Trữ tình đi." Nhạc trữ tình tương đối yên tĩnh.
 
Danh sách nhạc của Sầm Lý không có bài hát trữ tình nào nên anh trực tiếp lên mạng tìm danh sách thể loại nhạc đó.
 
"Nhạc trữ tình tiếng Trung, nghe không?"
 
Trì Dữu nhanh chóng đồng ý.
 
Sau khi nghe được một vài bài nhạc trữ tình, tâm trạng của Trì Dữu đã trở nên yên bình hơn rất nhiều, cho đến khi cô nghe được một khúc nhạc dạo đầu rất quen thuộc vang lên.

 
Khúc nhạc dạo đầu đó là tiếng gầm rú của ô tô, Trì Dữu ngay lập tức nhận ra đó là bài hát nào.
 
Sầm Lý cũng nhận ra nhưng anh không hề có hành động gì.
 
Nhưng Trì Dữu lại muốn đổi bài khác, ánh mắt cô vừa rời khỏi kính chắn gió phía trước để nhìn vào màn hình điều khiển thì ngay đúng lúc đó, chiếc xe phía trước đột ngột phanh gấp, trong một khoảnh khắc cô không kịp chú ý đến, suýt chút nữa đã đâm sầm vào phía sau của chiếc xe đó.
 
Trì Dữu sợ đến mức nắm chặt lấy vô lăng, cô vội vàng giải thích: "Em định đổi bài khác, sau đó thì lỡ mất tập trung một chút."
 
Sầm Lý an ủi: "Đừng sợ, không đụng trúng là được rồi, em lái tiếp đi."
 
Bây giờ thì Trì Dữu không dám đổi bài nữa nhưng cô cảm thấy có một chút kỳ lạ khi nghe bài Hướng về phía Bắc trước mặt Sầm Lý.
 
Sầm Lý lên tiếng nhắc nhở: "Có một nút bấm đổi bài trên vô lăng, em muốn đổi bài chỉ cần nhấn vào nút đó là được."
 
"À được."
 
Trì Dữu bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, cô đổi ngay bài hát khác.
 
Sầm Lý nghiêng đầu qua liếc nhìn cô, anh thấy được vẻ mặt ngay lập tức trở nên nhẹ nhõm của cô.
 
Ánh mắt anh tối sầm lại, lạnh lùng hỏi: "Hát qua bài này cho anh ta nghe, cho nên rất khó quên sao?"
 
Trì Dữu ngay lập tức kinh ngạc đến mức há to miệng.
 
"Tại sao anh..."
 
Sầm Lý nói ngắn gọn: "Lúc năm ba đại học anh đã từng đến trường của bọn em, tình cờ bắt gặp em đang hát trong sân trường."
 
Trường của họ cũng không gọi là lớn nhưng cũng không phải là nhỏ, để tìm ra một người cũng không phải là chuyện dễ dàng.
 
Khi anh đến đó, anh thực sự không biết lúc đó cô có tiết học hay không, hoặc có lẽ là cô đang ở trong phòng học, hoặc có thể là đang ở trong ký túc xá nghỉ ngơi, hoặc là đã đến thư viện học bài, những nơi này cô đều có khả năng đang ở đó.
 
Nhưng không ngờ cuối cùng lại trùng hợp đến vậy, Trì Dữu cũng tình cờ đang ở trong sân trường.
 
Tuy vậy cũng không được gọi là trùng hợp khi mà lúc đó cô đang hát cho người khác nghe, sau khi hát xong, có một người nắm lấy tay cô chạy đi giữa tiếng la ó của đám đông.

 
Lúc này, Trì Dữu đã không thể nói nên lời nữa.
 
Cô cảm thấy còn ngạc nhiên hơn cả việc mà trước đây lúc cô biết được tin nhắn chính thức của Phong Thụ Lý mà mình nhận được thực ra là do Sầm Lý gửi cho cô nữa.
 
"... Anh đã từng đến trường của tụi em à?"
 
"Khi ấy vừa đúng lúc anh gặp phải một số trở ngại, tâm trạng không được tốt lắm nên không muốn ở trong trường, chỉ muốn đi ra ngoài thư giãn đầu óc, sau khi nhìn thấy bài viết phản hồi của em thì anh nhất thời nổi hứng lên rồi tới đó."
 
Sầm Lý bình thản nhớ lại, thế nhưng giọng điệu của anh càng bình tĩnh thì trong lòng của Trì Dữu lại càng dao động.
 
Trì Dữu lẩm bẩm: "Anh chỉ vì cái bài viết phản hồi đó của em..."
 
Cô không thể ngờ rằng Sầm Lý lại từng đến trường để tìm cô.
 
Nếu là cô, cô cũng không bốc đồng đến như vậy.
 
“Nghe có vẻ hơi phóng đại nhỉ?” Sầm Lý cười nhẹ một tiếng, anh thả mắt nhìn phía bên ngoài xe, tay chống cằm và bảo: “Anh cũng tự thấy vậy.”
 
Khi còn là sinh viên năm nhất, để tránh việc mọi người trong trường quá quan tâm đến việc ba mình là ai, thậm chí Sầm Lý còn tìm đến Từ Như Nguyệt để làm lá chắn một thời gian, thế nhưng vào năm ba, trong lúc tức giận ba anh đã tìm đến trường, khiến cho những gì mà anh đã làm, đã né tránh trong suốt thời kỳ năm nhất bỗng trở thành một trò đùa.
 
Trước khi ba mẹ Sầm Lý ly hôn, ba anh là người nắm quyền tuyệt đối trong gia đình, việc anh làm có tốt hay không đều phụ thuộc vào việc ba anh khen hay chê.
 
Sầm Lý không hiểu tại sao ba anh vẫn cảm thấy thất vọng về anh trong khi anh đã chứng minh được cho ba thấy rằng ngay cả khi anh từ bỏ hộ khẩu và điều kiện gia đình vượt trội, anh vẫn có thể thi vào ngôi trường đại học tốt nhất.
 
Trước mặt những người bạn cùng phòng, ba anh cứ thế mà coi thường những ý tưởng làm game và những kế hoạch trong tương lai của anh, coi chúng không đáng một xu.
 
Khi ba anh trách mắng thì những người ở bên cạnh chỉ có thể im lặng lắng nghe, không một ai dám lên tiếng nói thay anh, cũng không một ai dám nói ba anh sai, dù sao thì một người nắm quyền lực trong tay thì sao có thể sai được.
 
Sầm Lý rơi vào trạng thái cực kỳ phủ nhận bản thân, cho đến khi anh vô tình nhìn thấy bài viết phản hồi của Trì Dữu.
 
Trong bài viết của cô, Sầm Lý thậm chí còn không thể tin được rằng bản thân mình lại tốt đến như vậy.
 
Từ hồi cấp ba Sầm Lý đã biết hút thuốc, anh chìm đắm trong game cả ngày lẫn đêm nên chưa bao giờ nhận được sự công nhận từ ba mình.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui