Chỉ cần ánh trăng là đủ

 
Câu hỏi của Trì Dữu vừa thốt ra khỏi miệng, Sầm Lý đã cúi đầu.
 
Cô cảm giác có thứ gì đó rất mềm mại, nhẹ nhàng dán lên bờ môi mình, dường như có dòng điện chạy khắp người, nhưng rồi ngay sau đó ngoài cửa chính lại có tiếng động vang lên.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần này không chỉ cô mà đến cả Sầm Lý cũng run lên theo.
 
Vẻ mặt anh sững sờ nhưng lập tức phản ứng lại, anh nhanh chóng ngẩng đầu lên, buông cô ra lùi về sau mấy bước.
 
Sự ăn ý xuất hiện kịp thời, Trì Dữu cắn môi, cúi đầu xuống, không nói năng gì rồi bước nhanh ra khỏi phòng bếp.
 
Vừa khéo chạm mặt bác sĩ Khương vừa đi đổ rác về cùng với Trì Thiến, hai người họ đang đổi giày ở huyền quan.
 
Bác sĩ Khương thấy Trì Dữu đi ra từ phòng bếp thì bảo cô không cần phải làm, bát cứ để Sầm Lý rửa là được, thoải mái tới phòng khách ngồi xem tivi.
 
Trì Dữu nhỏ nhẹ đáp: "Dạ."
 
Tiếng nước chảy truyền ra từ phòng bếp, trong bếp chỉ có Sầm Lý đang yên lặng rửa bát đĩa, mấy người còn lại đều đang ngồi trò chuyện trong phòng khách.
 
Tivi đang bật, âm thanh không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ để lấp đầy bầu không khí.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trì Dữu lấy tăm cắm một miếng táo đã cắt sạch cho vào miệng nhai, vị ngọt của nước ép tan chảy trong khoang miệng, cô bất giác mím môi lại, môi trên môi dưới chạm nhau, điều này khiến cô lập tức nhớ tới chuyện ban nãy.
 
Vừa rồi chắc không phải là tưởng tượng đâu nhỉ...
 
Trước đó còn to mồm đảm bảo với Trì Thiến là chắc chắn sẽ từ chối, kết quả bị vả mặt ngay và luôn.
 
Nhưng chuyện vừa rồi cũng không tính là cái kiểu như Trì Thiến nói.
 
Sầm Lý cũng không quá ép buộc, cô cũng không hề phản kháng kịch liệt, chỉ như vô tình ở khoảng cách gần rồi cầm lòng chẳng đặng thân mật nhau vậy.
 
Trì Dữu liếc nhìn về phía Trì Thiến, nào ngờ Trì Thiến vẫn còn đang tức giận nên quay đầu đi không thèm nhìn cô.
 

Vu Ngang đeo kính nên thị lực rất tốt, nhìn ra được hai chị em cô có gì đó không ổn, hình như là cãi nhau nên anh ấy ngồi xuống cạnh Trì Dữu hỏi có chuyện gì.
 
Từ sau lần tâm sự trước, sự tin tưởng của Trì Dữu đối với Vu Ngang đã tăng lên vun vút, có những chuyện trước kia chỉ có thể tâm sự với Trì Thiến thì bây giờ cũng có thể chia sẻ với Vu Ngang.
 
Cô thấp giọng kể một tràng cho Vu Ngang nghe về nguyên nhân cô cãi nhau với Trì Thiến, nói xong còn phàn nàn: "Em cũng đâu có mắng chửi gì chị ấy, hơn nữa chị ấy cũng đâu phải đàn ông, gì mà tự vơ hết vào người thế chứ."
 
Vu Ngang càng nghe thì nụ cười trên môi càng rõ, anh ấy thì thầm: "Chuyện nhỏ thôi mà, lát nữa anh sẽ giúp em nói chuyện với cô ấy, ngủ một giấc sáng mai dậy chị em sẽ lại quan tâm em thôi."
 
"Có được không ạ?" Trì Dữu nhìn anh ấy vẻ nghi ngờ: "Chính anh còn chưa chính thức làm hòa với chị em đâu đấy."
 
Vu Ngang nghịch ngợm nháy mắt với cô: "Nhanh thôi."
 
Trì Dữu: "Nhanh cỡ nào?"
 
"Nhanh hơn em với Sầm Lý."
 
Trì Dữu á khẩu, trừng mắt với Vu Ngang, giọng hơi không phục: "Ai nói vậy, làm người đừng có tự tin quá."
 
"Ồ, nói vậy là em với Sầm Lý cũng sắp rồi?" Vu Ngang cười hỏi.
 
Trì Dữu thấy mình bị bẫy thì nhe răng, nếu đây không phải là người đàn ông của Trì Thiến thì nói sao cô cũng phải đánh anh ấy một trận.
 
Sao mà ngày thường nhìn phong độ, lịch sự như vậy mà tới lúc nói đùa lại xấu xa thế chứ.
 
Vu Ngang đã thế rồi, Sầm Lý cũng chẳng khác gì.
 
Đúng là đàn ông không có một ai tốt đẹp cả!
 
Phía bên này Vu Ngang và Trì Dữu trò chuyện vui vẻ, phía bên kia sô pha ba người phụ nữ còn lại cũng ríu rít.
 
Tình tình Trì Dữu chịu ảnh hưởng từ gia đình, vì mẹ Trì và Trì Thiến đều là những người cởi mở, khéo ăn khéo nói, bác sĩ Khương thì dịu hiền ít nói hơn, bị hai người kia vây quanh, từ lúc ngồi xuống nói chuyện tới giờ nụ cười chưa hề ngớt.
 
Tâm tình qua lại một lúc thì bắt đầu hẹn lần sau, hẹn đi dạo phố, hẹn đánh mạt chược.
 

"Vừa khéo lão Trì đang nằm viện, lâu lắm rồi tôi cũng không ra ngoài cho khuây khỏa, chờ hôm nào mấy đứa nhỏ quay về Thâm Quyến, bà không phải trực thì hai chúng ta cùng đi chơi." Mẹ Trì nói.
 
Bác sĩ Khương cười gật đầu: "Được."
 
Trì Thiến cũng nói: "Chờ bọn con về Thâm Quyến rồi thì mẹ với bác sĩ Khương có thể hẹn nhau đi nhảy quảng trường rồi, không phải mẹ hay nói mấy bác thường nhảy quảng trường với mẹ hôm nào cũng tìm bạn nhảy cùng sao? Mẹ dẫn bác sĩ Khương tới chắc chắn sẽ được vây quanh lắm."
 
Bác sĩ Khương sững ra.
 
Mẹ Trì nhìn thấy vẻ mặt bác sĩ Khương như thế thì lập tức nhíu mày quở trách: "Con đừng ăn nói linh tinh, sao bác sĩ Khương có thể để ý mấy ông bác đã về hưu kia chứ?"
 
Bác sĩ Khương bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói: "Nghỉ hưu rồi cũng tốt mà, vừa khéo tôi bận rộn công việc, có người ở nhà còn có thể giúp tôi lo liệu việc nhà."
 
Mẹ Trì tròn mắt ngạc nhiên: "Bà có ý định tìm bạn già sao? Vậy thì tốt, để đó tôi đi hỏi thăm giúp bà."
 
Cứ nói chuyện như thế cho tới khi Sầm Lý rửa bát đĩa xong xuôi, mẹ Trì cũng không tiện quấy rầy thêm nữa, đứng dậy chuẩn bị dẫn mấy đứa trẻ về nhà.
 
Bác sĩ Khương và Sầm Lý tiễn họ xuống dưới nhà, lúc chuẩn bị lên xe mẹ Trì vẫn còn đang lưu luyến bịn rịn với bác sĩ Khương. Trì Dữu đứng cạnh mẹ mình cũng nhịn không được đưa mắt liếc Sầm Lý cũng đang đứng bên cạnh mẹ anh.
 
Sầm Lý vừa khéo cũng đang nhìn cô, hai ánh mắt chạm nhau, Sầm Lý nhướng mày, yên lặng mỉm cười.
 
Trì Dữu vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn anh thêm nữa.
 
Tiễn khách về xong, hai mẹ con quay trở lại trên nhà, bật đèn lên bỗng có cảm giác căn nhà lại trở nên trống vắng và lạnh lẽo.
 
Bình thường thì giờ này cả hai mẹ con đều đã ai về phòng nấy nghỉ ngơi nhưng hôm nay bác sĩ Khương lại chủ động nói muốn nói chuyện với con trai một lúc.
 
Sầm Lý không từ chối, hai mẹ con ngồi trong gian phòng khách vừa rồi vẫn còn ầm ĩ náo nhiệt, hai người đều kiệm lời, nói chuyện cũng bình tĩnh nên không khí hoàn toàn khác hẳn lúc mấy người mẹ Trì ở đây.
 
Bác sĩ Khương thở dài nói: "Đúng là một gia đình tốt."
 
Trên khuôn mặt Sầm Lý bất giác nở nụ cười: "Vâng."
 

"Vừa rồi lúc đi đổ rác ở dưới nhà, chị của Dữu Dữu nói với mẹ rằng con bé là một cô gái vô cùng tốt tính, chắc cũng nhờ chú với dì con bé dạy dỗ từ nhỏ."
 
Nói tới đây, giọng của bác sĩ Khương đượm buồn bã: "Dì Trì và chú Trì của con biết mẹ ly hôn nhưng từ đầu đến cuối chưa từng hỏi câu nào về ba con, cũng chưa từng hỏi tới cuộc sống của mẹ lúc ở thành phố Yến."
 
Sầm Lý khẽ khàng "dạ" một tiếng, nói: "Từ trước tới giờ Trì Dữu cũng chưa từng hỏi con."
 
Bác sĩ Khương mỉm cười.
 
"Mẹ biết con không giống với ba con, song có mấy câu mẹ vẫn phải nói với con."
 
"Con phải biết thể hiện cảm xúc, tình yêu cất trong lòng là tốt, nhưng mà con phải nói ra thì người kia mới biết suy nghĩ của con thế nào, mới có thể đáp lại con được. Câu yêu dù là nói với người nhà, nói với bạn bè hay nói với người yêu thì đôi khi cũng đáng giá hơn hàng trăm hàng ngàn câu nói khác."
 
"Khi mẹ với ba con còn chưa ly hôn đều chỉ biết giấu trong lòng, cho nên những đạo lý này tới tận mấy năm sau mẹ mới hiểu ra. Con vẫn còn trẻ, mẹ không hy vọng con cũng theo vết xe đổ giống mẹ, chờ cho tới ngày thất bại trong chuyện tình cảm rồi mới thấu hiểu được đạo lý này."
 
Hôm nay gia đình họ tới đây một chuyến, bác sĩ Khương mới phát hiện ra rằng hóa ra ngôi nhà lạnh lẽo này cũng có thể ấm cúng như thế.
 
Bà rất mong đợi lần ấp cúng tiếp theo.
 
Bác sĩ Khương nói: "Mấy năm nay mẹ một mình đã quen, bây giờ mẹ già rồi, cũng muốn đi nhảy quảng trường xem sao. Mẹ có thể trở thành người nhà với chú Trì và dì Trì của con hay không thì đều trông đợi vào con hết. Cố lên nhé!"
 
Sầm Lý không đáp lại nhưng khóe môi anh lại nhẹ nhàng cong lên cười tủm tỉm, trong đôi mắt trong veo có nét giống mẹ anh lộ ra sự dịu dàng.
 
...
 
Sau khi ăn một bữa tối vui vẻ, ngày hôm sau mẹ Trì tới bệnh viện nghe ba Trì ở trên giường bệnh ghen tị hỏi hôm qua ba mẹ con đi ăn có vui không.
 
Mẹ Trì: "Vui lắm."
 
Trì Thiến: "Mà nhà bác sĩ Khương sạch sẽ lắm ba ơi, chẳng có chút mùi thuốc lá nào, Vu Ngang với Sầm Lý không giống ba, hai người họ đều không hút thuốc lá."
 
Trì Dữu: "May mà ba không đi cùng, nếu không thì ba phải đi ra bên ngoài nhà để hút thuốc lá."
 
Ba Trì nghe thấy mấy người họ nói bóng nói gió như thế cũng tự biết mình đuối lý, u oán nói: "Được rồi, ba hút thuốc là ba sai. Chờ ba khỏe lại rồi nếu ba còn hút thuốc nữa thì ba sẽ mua cho mẹ con các con mỗi người một cái vòng tay vàng được không?"
 
Mẹ Trì "hừ" một tiếng.
 
"Thôi đi ông, mấy năm trước ông còn hứa với tôi là sẽ mua cho tôi một đôi khuyên tai vàng cơ, tới bây giờ còn chưa thấy bóng dáng đâu đâu đấy. Còn hai đứa nhỏ thì ông phải mua vòng tay vàng cho bọn nó là đúng rồi, tới lúc hai đứa nó kết hôn ông còn phải trao cho bọn nó cả bộ khuyên tai dây chuyền vòng tay bằng vàng nữa đấy."
 
Ba Trì lẩm bẩm: "Kết hôn giờ còn sớm lắm."

 
"Sớm gì nữa? Bé con cũng hai mươi lăm rồi, hơn nữa tôi cảm thấy Vu Ngang và Tiểu Sầm đều không tệ." Mẹ Trì nhìn hai chị em: "Chỉ xem hai đứa bao giờ thì tính toán nữa thôi."
 
"Đừng có nhìn con." Trì Thiến đan tay thành hình chữ thập: "Con đang tập trung phát triển sự nghiệp, chuyện kết hôn lập gia đình gì đó đều để sau rồi tính."
 
Mẹ Trì đành phải đưa mắt nhìn về phía Trì Dữu.
 
Kết hôn sao?
 
Còn sớm quá, cô với Sầm Lý tới hôm qua mới dừng chiến tranh lạnh...
 
Hơn nữa cô cũng hoàn toàn chưa nghĩ tới khía cạnh này.
 
Bởi vì ban đầu lúc cô và Sầm Lý yêu nhau cũng chỉ đơn thuần là dựa trên ý nghĩ rằng nằm mơ một giấc mà thôi, vốn chẳng tính tới chuyện sau này.
 
Trì Dữu đáp cho có lệ: "Con muốn về Đồng Châu làm việc, còn Sầm Lý thì chắc chắn sẽ ở lại Thâm Quyến, bây giờ phải giải quyết cho xong chuyện yêu xa đã rồi mới tính sau ạ."
 
Trì Thiến và mẹ Trì cùng đồng thanh hỏi: "Em/Con còn định về Đồng Châu á?"
 
"Phải, sao thế ạ?" Trì Dữu không hiểu sao hai người họ lại ngạc nhiên như thế: "Không phải con đã nói lâu rồi sao?"
 
"Bé con à, không phải là mẹ không tin tưởng Tiểu Sầm nhưng mà thế giới bên ngoài hoa hòe lòe loẹt như thế, có biết bao nhiêu là cám dỗ, hai đứa tốt nhất đừng nên yêu xa." Mẹ Trì khuyên chân thành: "Ba con đã có mẹ chăm sóc rồi, nếu thực sự không ổn thì mẹ sẽ thuê điều dưỡng tới hỗ trợ, như thế hai đứa yên tâm rồi chứ?"
 
Trì Thiến cau mày: "Lại thế, không phải khi trước mẹ bảo là lãng phí tiền nên không thuê sao?"
 
Lúc này mẹ Trì lại chẳng bận tâm chuyện đó: "Phí tiền thì phí tiền thôi, dù sao cũng đâu thể làm chậm trễ cuộc sống của hai đứa."
 
"Thế này đâu phải là chậm trễ gì ạ?" Trì Dữu nói: "Chăm sóc cho ba vốn là chuyện con nên làm mà."
 
Ba Trì nằm trên giường bệnh lên tiếng: "Bé con à, con có lòng như thế là ba đã vui lắm rồi, nhưng mà con nhìn lại xem, bây giờ con có công việc ổn định ở Thâm Quyến, bạn trai cũng ở đó. Cuộc đời con nên lấy bản thân con làm trung tâm, con vui vẻ mới là chuyện quan trọng nhất con biết chưa?"
 
Trì Dữu đột nhiên xẹp miệng.
 
Ba mẹ đã có tuổi, ốm đau bệnh tật cần người chăm sóc, bây giờ vốn nên là lúc con cái lớn khôn trưởng thành quay lại báo hiếu ba mẹ, thế mà nhà họ lại không như thế.
 
Người ba người mẹ tốt là đôi cánh, là bến đỗ cho con cái chứ không phải là gánh nặng của con cái.
 
Cô thấy hơi chua xót, lúc này cô cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc khi có người ba người mẹ tốt như vậy.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui