Tạm thời, trong lòng Vu Ngang cảm thấy yên tâm. Trò chuyện với mẹ Trì được một lúc thì mẹ Trì cười ha hả nói với anh ấy: “Công việc của con bận rộn như thế, đi một chuyến đến Đồng Châu cũng chẳng dễ dàng gì đâu nhỉ. Mấy hôm trước, bạn trai của bé con cũng đến thăm ba nó, thằng bé ấy cũng xin nghỉ mà đến đấy. Vất vả cho các con rồi.”
Vu Ngang sửng sốt. Anh ấy nhìn sang phía Trì Dữu nhưng Trì Dữu lại giả điếc. Dáng vẻ cô lúc này như thể không hề nghe thấy bất cứ chuyện gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên phương diện tình cảm, hai chị em bọn họ hoàn toàn giống nhau. Ngoài miệng thì mỗi một câu nói ra đều rõ là cay nghiệt nhưng trước mặt ba mẹ lại không hề nói bất cứ điều gì.
Nói trắng ra, là bọn họ không nỡ.
Trong lòng Vu Ngang cảm thấy rất buồn cười. Anh ấy nói anh ấy đã từng gặp bạn trai của Trì Dữu. Bạn trai cô là một người rất ưu tú.
Mẹ Trì cũng hiểu được đôi chút về con người của Vu Ngang nhưng đối với người bạn trai kia của Trì Dữu thì lại không biết nhiều cho lắm. Hỏi Trì Dữu và Trì Thiến thì hai chị em bọn họ cũng không có ý định nói thêm gì cả. Thế nên, khi nghe Vu Ngang nói cũng quen biết với bạn trai của Trì Dữu thì mẹ Trì bèn lập tức hỏi thăm.
Vu Ngang vô cùng tự nhiên, khen ngợi Sầm Lý một tràng, khen đến nỗi Trì Dữu cũng tưởng là mình đã nhặt được thứ bảo bối nào đó.
Bạn trai của con gái lớn là luật sư, có nhiều triển vọng. Bạn trai của con gái út là một kỹ sư, cũng rất có triển vọng.
Mẹ Trì càng nghe càng thấy thích, ngũ quan trên khuôn mặt gần như đều toát lên ý cười.
Trì Dữu nhỏ giọng hỏi Vu Ngang: “Có phải là anh nhận được tiền từ anh ấy không vậy? Sao mà anh lại khen anh ấy tới tấp như vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tất cả những điều anh nói đều là sự thật.” Vu Ngang thì thầm nói với cô: “Hơn nữa, nếu mà cậu ấy thực sự không tốt như thế thì hồi học cấp ba em cũng sẽ không thích cậu ấy, anh nói đúng không nào?”
Trì Dữu: “…”
Cái này lại là sự thật.
Trong khi trò chuyện, mẹ Trì lại càng lúc càng thấy nhớ Sầm Lý nên nói với Trì Dữu: “Bé con, con gọi điện thoại cho Tiểu Sầm đi, hỏi thăm xem bệnh của thằng bé đã khỏi chưa. Nếu như khỏi rồi thì chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.”
Trì Dữu nói một cách thờ ơ: “Không nhanh như thế đâu mẹ.”
“Sao cơ? Bệnh của thằng bé nặng lắm à?”
“Cũng gần như thế ạ.”
Mẹ Trì chậc lưỡi một cái: “Vậy sao con còn không đến nhà người ta quan tâm tới người ta nhiều hơn một chút? Ồ, đưa cho người ta chút cơm thì coi như xong việc rồi sao? Làm gì có cái kiểu bạn gái như con cơ chứ. Không quan tâm đến Tiểu Sầm chút nào cả.”
“Hay là con vẫn còn giận dỗi với Tiểu Sầm đấy? Cho nên mới không thèm để ý đến thằng bé?”
“Cũng không phải là như thế ạ.” Trì Dữu ho một tiếng rồi nghiêm túc nói: “Chỉ là con cảm thấy con không thể cứ coi anh ấy như là trung tâm của cuộc sống mà thôi. Con cũng có cuộc sống riêng của mình nên không thể nào mà xoay quanh anh ấy hai mươi bốn tiếng một ngày được.”
Hai người biết rõ tình hình là Trì Thiến và Vu Ngang đều cúi đầu, không vạch trần Trì Dữu.
“Có ai bắt con một ngày hai mươi bốn tiếng xoay quanh Tiểu Sầm đâu nào.” Mẹ Trì không hiểu mọi chuyện ra sao: “Bé con, con thành thật nói cho mẹ biết đi, không phải là con muốn bỏ rơi Tiểu Sầm để quay lại với cái cậu bạn trai cũ kia của con đấy chứ?”
Lần này đến lượt Trì Dữu chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao: “Sao có thể có chuyện đó được ạ.”
“Không có chuyện đó có nghĩa là con vẫn còn thích Tiểu Sầm đúng chứ.” Mẹ Trì chân thành nói: “Từ nhỏ ba mẹ đã dạy con thế nào? Làm người thì phải thành thật, phải thẳng thắn. Nếu như đã không thích thì phải nói rõ ràng với người ta chứ đừng có khiến người ta hiểu lầm. Con phải tự làm chủ cảm xúc của chính mình. Ba mẹ luôn tôn trọng lựa chọn của con, sẽ không ép buộc con nhất định phải làm lành với Tiểu Sầm. Thế nhưng nếu như con vẫn còn thích thằng bé, con cũng tình nguyện cho thằng bé cơ hội này thì hai đứa con chỉ cần ngồi xuống rồi nói chuyện rõ ràng với nhau thôi. Kết giao với bạn bè chính là như vậy, với bạn trai thì cũng giống như thế. Con nhất định phải chân thành chứ đừng có giả ngốc. Con có biết không?”
Trì Dữu ủ rũ nói: “Con biết rồi ạ.”
Mẹ Trì ừ một tiếng rồi cũng không ép buộc Trì Dữu phải gọi điện thoại cho Sầm Lý nữa.
Buổi tối hôm đó, đến lượt Trì Dữu và mẹ Trì qua đêm trong bệnh viện còn Trì Thiến thì về nhà. Trì Dữu tưởng lúc này nhất định là chị gái và anh rể mình đã làm hoà với nhau rồi, nào có ngờ hôm đó Vu Ngang vẫn phải ngủ trong khách sạn.
Trì Dữu cảm thấy khá bất ngờ. Đợi đến khi Trì Thiến đến bệnh viện, Trì Dữu mới kéo cô ấy ra mà hỏi: “Không phải chính chị đã nói giữa các cặp đôi, không có mâu thuẫn nào không thể giải quyết được sau khi ngủ một giấc hay sao? Nếu như có, vậy thì ngủ hai giấc là được.”
“Đúng vậy đó. Bởi vậy nên chị không thể dễ dàng ngủ với anh ấy như thế được.” Trì Thiến nói: “Để anh ấy “treo niêu” thêm vài ngày nữa đi.”
Trì Dữu không hiểu: “Có nhất thiết phải làm như thế không chị?”
“Làm sao? Ai bảo lúc đó anh ấy nói với chị là muốn hai bên phải bình tĩnh suy xét lại cơ, bây giờ lại lăng xa lăng xăng chạy đến.” Trì Thiến nói: “Dù sao thì làm hoà cũng là chuyện ván đã đóng thuyền. Chị cũng đã gửi tín hiệu làm hoà cho anh ấy rồi. Thế nên cứ để anh ấy “treo niêu” thêm vài hôm nữa đi.”
Trì Dữu cảm thấy có lỗi với anh rể mình. Cô thì thầm nói: “… Cái này không tốt nha.”
“Không tốt á? Thế còn em với Sầm Lý thì sao?” Trì Thiến buồn cười nói: “Em còn đưa bạn trai cũ của em đến nhà cậu ta. Ngược lại mới đúng, em mới là người biết cách hành hạ bạn trai đấy.”
Trì Dữu nói bằng giọng điệu vô tội: “Không phải là em đưa anh ta tới đó mà. Là Trần Hướng Bắc…”
“Dừng dừng, chị không cần biết nguyên nhân là gì, tóm lại, đây chính là sự thật đã xảy ra đúng không?” Trì Thiến nói: “Nếu như em cảm thấy như thế chẳng có vấn đề gì thì hay là chúng ta đi tìm ai đó hỏi thử xem đi, xem là chị đối xử độc ác với Vu Ngang hay là em đối xử tàn nhẫn với Sầm Lý nhé?”
Trì Dữu không nói năng gì cả.
Có khi nào là do hôm đó Trần Hướng Bắc cũng đến nhà Sầm Lý nên mới khiến cho bệnh tình của anh trở nên trầm trọng hơn không? Sầm Lý vẫn chưa khoẻ lại được.
Cô cứ băn khoăn về chuyện đó suốt cả một ngày. Ngày hôm sau, lúc bác sĩ Khương đến kiểm tra phòng, mẹ Trì hỏi thăm về tình hình Tiểu Sầm, bác sĩ Khương nói đã tốt hơn rồi, thể chất của người trẻ tuổi nhìn chung vẫn khá tốt, bây giờ Sầm Lý cũng không còn ho nữa rồi.
Lúc này mẹ Trì mới cảm thấy nhẹ nhõm. Nhân lúc Trì Dữu không có ở đó, mẹ Trì than thở rằng con bé nhà mình cũng chẳng biết đường để ý đến việc đi thăm Tiểu Sầm một chút.
Bác sĩ Khương cười nói: “Không sao, hôm đó không phải là tôi đã bảo Dữu Dữu đi đưa cơm cho thằng bé rồi hay sao. Kết quả là lúc tôi về nhà thằng bé còn nói với tôi một tràng, nói bệnh của nó còn chưa đỡ, lỡ như lây sang cho Dữu Dữu thì phải làm sao bây giờ.”
Mẹ Trì thở dài, gật gật đầu: “Bệnh tình của Tiểu Sầm đỡ là tốt rồi.”
“Sáng hôm nay thằng bé vừa thức dậy đã tham gia họp trực tuyến. Nó nói với tôi là đợi họp xong sẽ đến bệnh viện tìm Dữu Dữu đấy.”
Bác sĩ Khương nhìn vào trong phòng bệnh rồi hỏi: “Dữu Dữu đâu rồi?”
“Con bé đang vẽ tranh với chị gái và anh rể nó ở dưới lầu bệnh viện ấy, có lẽ nó sẽ quay lại sớm thôi.”
Lúc này, bên cạnh bồn hoa dưới lầu bệnh viện.
Gần đây thời tiết của Đồng Châu càng ngày càng ấm áp. Lúc này, ngoài sân đang có ngập tràn ánh nắng, rất thích hợp cho việc ra ngoài thư giãn hoặc vẽ tranh.
“Chị, chị và anh Vu Ngang dựa sát vào nhau chút đi.” Trì Dữu nói.
Vu Ngang nhìn Trì Thiến bằng ánh mắt dò hỏi.
Trì Thiến lại chẳng thèm nhìn Vu Ngang mà quay sang nói với Trì Dữu: “Trì Dữu, chị nói cho em biết, em đừng có mà quá đáng quá nhé. Em nói tay em ngứa ngáy nên muốn vẽ vời, chị làm người mẫu miễn phí cho em là đã nể mặt em lắm rồi đấy. Đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu.”
Ngứa tay chỉ là kiếm cái cớ mà nói thôi. Cái cớ thực sự của Trì Dữu là gì thì trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
“Thôi được rồi, nghỉ ngơi một lúc, em đi vệ sinh đã.”
Nói xong, Trì Dữu ném máy tính bảng sang cho Trì Thiến rồi lon ton chạy vào trong toà nhà.
Trì Thiến cầm máy tính bảng lên rồi phàn nàn mấy câu: “Người lười thì lắm phân lắm nước tiểu.”
Khi phàn nàn về Trì Dữu, Trì Thiến luôn rất thoải mái, chẳng hề nể nang gì. Vu Ngang cũng đã quen với việc này rồi nên chỉ khẽ mỉm cười.
Có Trì Dữu ở giữa thì còn tốt, ít nhất là cô còn bô lô ba la nói chuyện nên có thể khiến sự ngượng ngùng giảm bớt đi một chút. Lúc này Trì Dữu không có ở đây, Trì Thiến cũng không biết nên làm thế nào để có thể tự nhiên trò chuyện với Vu Ngang nữa. Nhịn một lúc lâu, Trì Thiến mới hỏi: “… Khách sạn nhỏ ở đây ấy… Anh ngủ có có quen không?”
“Ừ thì kỳ thực là giường ở khách sạn nào cũng như nhau cả thôi. Chắc chắn là không thể sạch sẽ thoải mái như giường ở nhà được rồi.”
Trì Thiến bĩu môi: “Vậy sao anh còn không trở về thành phố Thâm Quyến?”
Vu Ngang nói: “Ý của anh là đang nói đến nhà em đấy chứ.”
“…”
Trì Thiến khẽ cắn môi dưới rồi nghiêng đầu sang, sau đó gõ gõ mấy lần xuống máy tính bảng. Miệng cô ấy vẫn còn trách móc: “Con ranh này rơi xuống hố phân rồi hay sao không biết? Đến giờ còn chưa quay lại nữa.”
Khoé môi Vu Ngang khẽ cong lên nhưng anh ấy cũng không nói năng gì cả.
Trì Thiến không nhìn anh ấy mà lại nhìn ngược nhìn xuôi để tìm kiếm bóng dáng của Trì Dữu. Đột nhiên, cô ấy lại nhìn thấy một người khác.
Trì Thiến vội vàng đứng dậy rồi vẫy vẫy tay với người kia: “Sầm Lý!”
Vu Ngang cũng đã trông thấy Sầm Lý. Cũng không biết có phải là vì mấy ngày hôm nay bị ốm không mà dưới ánh mặt trời chói chang, khuôn mặt của Sầm Lý lại trở nên tái nhợt. Cũng may là Sầm Lý có mái tóc và đôi mắt đen, anh lại đang mặc chiếc áo tối màu nên nhìn anh cũng có thêm chút sức sống.
“Đến đây, đến đây, đến đây, Sầm Lý, ngồi xuống đây.”
Trì Thiến khẽ vỗ vào chỗ ngồi còn trống bên cạnh mình.
Sầm Lý liếc nhìn chỗ trống thì phát hiện ra vị trí mà Trì Thiến bảo anh ngồi là vị trí ở giữa cô ấy và Vu Ngang.
Sầm Lý lại liếc mắt nhìn Vu Ngang. Vu Ngang cảm thấy có chút bất đắc dĩ nên khẽ nhún vai rồi ra hiệu cho anh ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, Sầm Lý đã hỏi thăm về Trì Dữu.
“Nó đi vào nhà vệ sinh rồi, để chị vào gọi nó ra giúp cậu.”
Trì Thiến đứng dậy rời đi.
Trên chiếc ghế băng chỉ còn lại hai người đàn ông ngồi đó.
Vu Ngang hỏi thăm xem bệnh tình của Sầm Lý đã khá hơn chưa, Sầm Lý nói đã khá hơn rồi.
“Anh thấy sắc mặt cậu vẫn còn nhợt nhạt lắm. Nếu như vẫn chưa khoẻ lại hẳn thì đừng gắng gượng quá làm gì. Thân thể là quan trọng nhất.”
“Chỉ là bị cảm lạnh thôi anh ạ.” Sầm Lý nói với ánh mắt nhàn nhạt: “Nếu chưa khoẻ lại thì em cũng không thể đến đây được, nếu không sẽ lây sang cho Trì Dữu.”
Hai người bọn họ đều cố ý xin nghỉ phép rồi lái xe đến Đồng Châu. Lúc này, trận mưa xối xả ở thành phố Thâm Quyến đã tạnh. Vu Ngang than thở rằng nếu như Thâm Quyến nắng lên sớm hơn vài ngày thì tốt rồi, lái xe trên đường cao tốc thực sự rất mệt mỏi.
Sau khi nói mấy câu, Sầm Lý hỏi Vu Ngang: “Anh và chị Trì Thiến đã làm hoà với nhau chưa?”
Vu Ngang nói: “Sắp rồi, còn phải dỗ dành thêm chút nữa.”
Nói xong, Vu Ngang vỗ vỗ lên vai Sầm Lý rồi an ủi: “Hôm đó, anh đã nói chuyện với Trì Dữu rồi. Con bé vẫn còn thích cậu, chỉ là trong lòng vẫn còn hơi mâu thuẫn thôi. Bởi vì con bé đã âm thầm thích cậu nhiều năm như thế rồi nên cậu cũng kiên nhẫn với nó một chút nhé?”
Sầm Lý cụp mắt nói: “Vâng.”
Dừng lại một lúc, anh lại nói tiếp: “Em có thể hỏi anh một vấn đề không?”
Vu Ngang: “Cậu hỏi đi.”
“Anh dỗ chị Trì Thiến như thế nào vậy?” Sầm Lý nói bằng giọng bình tĩnh.
Vu Ngang hơi sững người, giọng nói có chút ngập ngừng: “Dỗ như thế nào ấy à…”
Thấy Vu Ngang ngập ngừng, do dự, Sầm Lý cũng không ép anh ấy: “Nếu anh không tiện nói thì thôi ạ.”
“Cũng không có gì không tiện cả, dù sao thì cũng là đàn ông với nhau.”
Vu Ngang khẽ ho một tiếng. Trên mặt anh ấy lộ ra vẻ ngượng ngùng. Sau cặp kính, đôi mắt anh ấy tỏa sáng lấp lánh.
“Thực ra lúc vừa nhìn thấy anh, phản ứng của cô ấy có chút kháng cự. Cô ấy quay đầu chạy luôn đấy. Cũng chẳng thèm nghe anh giải thích đây. Anh lúc ấy cũng hơi hấp tấp, thế nên là…”
Ánh mắt Sầm Lý bình tĩnh. Anh kiên nhẫn chờ đợi.
Giọng nói của Vu Ngang hiếm khi lại trở nên lắp ba bắp bắp như lúc này: “Bình thường lúc không có việc gì làm, Thiến Thiến đều thích xem phim thần tượng, lúc có thời gian rảnh rỗi anh cũng xem cùng cô ấy mấy tập. Anh thấy cô ấy khá là thích một số cảnh trong phim, thế nên hôm ấy anh… Cưỡng hôn cô ấy thôi… Chỉ một lúc sau là cô ấy ngoan ngoãn ngay.”
Sầm Lý: “…”
Vu Ngang ngượng nghịu sờ lên trán rồi đưa ra ý kiến: “… Nhưng mà một số cô gái lại không thích bị ép buộc như thế đâu, cho nên là cũng có thể sẽ bị tát cho ù tai luôn đấy. Cậu vẫn nên thận trọng thì hơn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...