Chỉ Cần Anh Ấy Nói Thích Tôi


Edit: Tây Bối.

Đồng Nhan ngủ một giấc cho đến rạng sáng, chuyện đầu tiên sau khi cô tỉnh dậy chính là thầm cầu mong hệ thống đừng có trừng phạt cô vì không đủ giá trị tinh dịch tình yêu nữa (giá trị ái dịch).

Thật sự cô không hề muốn trải nghiệm lại cảm giác bị dục vọng tàn phá đâu, lại càng không hề muốn liếm mặt đi cầu xin Lạc Khưu.

Hôm qua cô khiến cho Lạc Khưu cương cứng lên như thế, sau đó lại ném anh ấy ở một bên như vậy, thì làm sao anh lại giúp đỡ mình nữa chứ?
Đồng Nhan bước vào phòng học, lúc này Tô Khả Khả đang vô cùng phấn khởi cho cô xem tác phẩm của mình.

Đúng vậy, cô ấy đang thiết kế trang phục cho cô tham gia vào chương tình à?"
Đột nhiên Tưởng Văn Văn hỏi, khiến cho tứ phía bỗng nhiên kinh ngạc.

Những bạn học trong lớp ngay lập tức líu ra líu ríu, bắt đầu nghị luận.

"Thật ư? Lớp trưởng muốn tham gia tuyển chọn của chương trình hiphop sao? Cậu biết nhảy hiphop không?"
"Tớ có biết chương trình này nè, anh trai nhỏ Dịch Dương cũng là giám khảo trong đây!"
"Chắc chắn chương trình này siêu hot, nghe nói những người nhảy hiphop nổi tiếng trong nước đều tham gia nữa!"
"Lớp trưởng, chắc chắn là cậu rất mạnh! Nếu không thì làm sao qua được vòng tuyển chọn..."
"Lớp trưởng cố lên nha! Bọn tớ ở phía sau nhất định sẽ bỏ phiếu ủng hộ cậu!"
Giản Mạt rất hưởng thụ cảm giác được nhiều người dùng ánh mắt 'thì ra cậu giỏi như vậy' để nhìn mình, mặt của cô hơi ửng hồng do kích động, nhưng mà người trong lớp lại nghĩ rằng là do cô xấu hổ.

"Mạt Mạt thật là giỏi, lại còn khiêm tốn nữa."
Tưởng Văn Văn cười nói, "Không có giống một số người, luôn cố làm ra vẻ mình là..."
Mà mục tiêu cô ta nhìn là...!
Đồng Nhan.

Đồng Nhan bực bội, hình như cô không có đắc tội gì đến cô ta cả? Mà cô cố làm ra vẻ hồi nào?
Lúc này, Lạc Khưu vác balo lười biếng đi vào lớp học.

Cũng không có tức giận nhìn Đồng Nhan, ngay cả nhìn cũng chả thèm nhìn cô một chút.

Lúc anh đi ngang qua bàn học của Giản Mạt, anh ném quyển bài tập toán từ trong balo ra lên bàn học của cô ta khiến cho không ít người ở đây mở rộng tầm mắt.

Lạc Khưu từ xưa đến nay chưa bao giờ chịu nộp bài tập, thế mà hôm nay lại nộp kìa! Mà vở bài tập anh nộp còn là bài tập toán nữa!
Nồng nặc mùi bát quái đập vào mặt:
"Hôm qua Lạc Khưu là do lớp trưởng gọi tới đúng không?"
"Đúng vậy đó, thế mà Lạc Khưu chịu ở lại sau giờ tan học để học bù môn toán nữa! Mặc dù toàn bộ quá trình đều ngủ..."

"Má ơi, lúc đầu tớ đã cảm thấy hai người bọn họ có gì đó mập mờ rồi!"
"Cậu không cảm thấy hai người họ rất xứng đôi với nhau à? Ít nhất tớ cũng không có ghét lớp trưởng..."
"Cho nên Đồng Nhan là bị bỏ rồi?"
"Không phải cậu ta cứ suốt ngày quấn lấy Lạc Khưu à? Mà Lạc Khưu cũng không thích cậu ta..."
Trong khoảng thời gian ngắn, một lần nữa cô lại bị lôi lên thành đầu ngọn súng, nhưng cô cũng vô tội mà, phải nói rằng nguyên chủ rất vô tội.

Lúc đầu nguyên chủ cũng chỉ là thầm mến mà thôi, nhưng chính Lạc Khưu là người cho "cô" hi vọng, để "cô" càng đến gần anh hơn, nhưng từ lúc nào lại biến tướng thành cô quấn lấy Lạc Khưu rồi?
Cho nên tình huống hiện tại là như thế nào? Vốn dĩ tuần tới Lạc Khưu mới bị điệu nhảy của Giản Mạt làm cho câu hồn mất phách, mà tuần này đã bắt đầu có hứng thú với Giản Mạt rồi? Nhưng cô cũng có đọc qua cốt truyện gốc rồi, Giản Mạt vốn không có tham gia vào cuộc tuyển chọn của chương trình hiphop, rõ ràng người tham gia chỉ có mỗi một mình Lạc Khưu.

Hay là do sự xuất hiện của cô nên tạo ra hiệu ứng cánh bướm?
Tô Khả Khả im lặng từ đầu đến giờ, khiến cho Đồng Nhan rất tò mò vì sao con bé hay nói lảm nhảm nay lại thế này.

Cô quay đầu, nhìn thấy cô ấy đang di chuyển bút trên tờ giấy trắng, vẽ một vòng rồi lại một vòng băng vải? Cô ấy rất chăm chú để vẽ, mà cô cũng không đành lòng làm phiền cô ấy, hỏi cô ấy đó là cái quỷ gì.

Cô lấy laptop từ trong balo ra, tiếp tục biên đạo bước nhảy cho mình, có cần thêm bớt cái gì hay không.

Lúc trước là do sức lực không đủ, nên cô đã bỏ bớt mấy cú lộn nhào bùng nổ đi hết, bây giờ nhìn lại, có thể thêm vào, những điều này mới có thể gây ấn tượng mạnh với ban giám khảo!
Giản Mạt lật cuốn bài tập của Lạc Khưu ra, cô phát hiện, mỗi đề bên trong, Lạc Khưu đều làm đủ, nhưng cũng chỉ có đáp án chứ không hề có bước giải.

Mặc dù không làm đúng quy trình cho lắm, nhưng mà ít ra anh cũng đang thay đổi theo hướng tốt.

Cô nghĩ: Cái gì cũng phải từ từ, không thể lập tức yêu cầu cao quá đối với anh.

Cô nhịn không được quay đầu về phía sau, giả vờ như là đang nhìn Tưởng Văn Văn làm đề, nhưng lại lén liếc nhìn về phía Lạc Khưu.

Mà Lạc Khưu...!
Anh ấy cũng đang nhìn cô!
Cô giật mình, vừa kinh ngạc vui mừng lại vừa hốt hoảng quay người lại.

Sau đó nhớ về chuyện mình lên sân thượng tìm anh vào ngày hôm qua....!
Tay của anh chạm vào ngực mình, trước kia cô rất ghét ngực của chính mình, cũng rất ghét người khác dùng ánh mắt trần trụi để nhìn bộ ngực nặng trĩu của cô.

Quãng thời gian đó, cô chưa có trùng sinh, lúc ấy cô rất mập, còn bộ ngực của cô lại như hai cái túi bự chảng vậy, chạy cũng không dám chạy.

Những bạn học xung quanh đều không gọi cô bằng tên, mà họ đều gọ cô là: Giản bò sữa.

Cô chưa từng nghĩ rằng, bộ ngực của mình cũng sẽ bị một nam sinh đẹp trai chạm vào, anh ấy chính là nam thần trong lòng của rất nhiều nữ sinh trong trường.


Cho nên ngay cả một chút cô cũng không thấy buồn nôn, ngược lại trái tim lại đang nhảy loạn bịch bịch trong lòng, rất ngượng ngùng, rất xấu hổ.

Tay anh dời đi, khiến cho cô cảm thấy hơi mất mác, anh nói: "Thật ngại quá..."
Nghe không có một chút nào thật lòng cả, nhưng cô vẫn e thẹn nói với anh, "Không sao."
"Thật sự là không sao?" Anh hỏi.

Cô không biết cái anh đang nói đến là chạm vào ngực cô không sao, hay là đối với việc anh không cẩn thận chạm vào không thèm để ý.

Chẳng qua cô vẫn ngây ngốc gật đầu, lỗ tai rất nóng, cực kì nóng, cô không kiêng nể gì nhìn vào ngực của chính mình, cô lại cảm thấy thật may mắn khi bản thân có vốn tài sản đáng tự hào như này.

Tưởng Văn Văn vỗ vai của cô, đánh gãy suy nghĩ nãy giờ, bộ dạng nhìn thấu nói với cô:
"Tớ đã nói rồi, chắc chắn Lạc Khưu thích cậu!"
Giản Mạt không nói gì thêm, nhưng mà đuôi lông mày lại ngậm ý cười.

Tưởng Văn Văn nhìn khuôn mặt thanh thuần của cô ta sa vào tình yêu, cầm cái bút trên tay đâm thật sâu vào vào vở bài tập.

Đến lúc giữa trưa, hệ thống hôm qua cảnh báo đến giờ cũng chưa từng xuất hiện, cuối cùng Đồng Nhan mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi ăn cơm trưa với Tô Khả Khả xong, hai người đi đến siêu thị nhỏ cạnh trường mua sữa AD canxi, đây là loại mà cả hai cô đều rất thích uống.

Trong siêu thị này có khá nhiều người, cô để cho Tô Khả Khả đứng xếp hàng trước, còn mình thì đi đến ngăn tủ bên kia lấy sữa.

Ngay lúc cô cầm hai bình quay về thì Tô Khả Khả lại kéo cô lại, nháy mắt với cô, "Thật sự chó má, không muốn nhìn thấy ai cả, nhưng cứ hết lần này đến lần khác chạm phải người ta!"
Cô ấy đang nói Lạc Khưu và Giản Mạt đang ở phía trước xếp hàng, mặc dù trước mặt còn rất nhiều người, nhưng giá trị nhan sắc của hai người kia quá cao, cứ thế mà biến toàn bộ người xung quanh trở thành phông nền.

Được rồi, Giang Dục cũng có đi cùng với bọn họ, nhóm người bọn anh ai cũng đẹp trai, nhưng mà lúc nào cũng cãi nhau ầm ĩ, y chang mấy đứa học sinh tiểu học vậy.

Còn Giang Dục thì như một người gia già chăm đàn con thơ...!
Cô đang định dời mắt đi, thì lại đối diện với ánh mắt của Giang Dục.

Cậu ta nhìn cô, sau đó lại nhã nhặn gật đầu với cô.

Giang Dục là một người có khí chất nho nhã lại tuấn tú, nhưng mà anh với Lạc Khưu đều là dân nhảy hip-hop.


Nhóm người Lạc Khưu ai cũng đều nhảy breaking, Giang Dục cũng không hề ngoại lệ.

Với khí chất như vậy, nhưng lại nhảy ttheo phong cách bùng cháy, thật sự cô không thể tưởng tượng được nó như thế nào cả.

Giang Dục bị Đồng Nhan nhìn rất lâu, đây có vẻ là lần đầu tiên cô nhìn chằm chằm cậu lâu như thế.

Giang Dục ho nhẹ một tiếng, nhưng Đồng Nhan cũng chưa có lấy lại tinh thần.

Thật ra thì nhìn cô không có giống trẻ con một chút nào, ngược lại thì khuôn mặt có hơi thành thục, đôi mắt mèo sáng trong veo, càng khiến cho cô tăng thêm một phần duyên dáng.

Nhưng mà trước kia cô vẫn luôn khư khư giữ lấy mái tóc dài qua cả trán kia, không hề thích hợp với khuôn mặt cô một chút nào.

Được cái là hiện tại tóc đã được cắt bớt, khiến cho đôi mắt linh động của cô càng sáng hơn.

Chẳng qua...cái mái ngố như thế, lại kết hợp với khuôn mặt ngờ nghệch của cô, nhìn có hơi đáng yêu...!
Giang Dục nở nụ cười.

Đột nhiên ngực bị vỗ mạnh một cái, nhìn thấy Lạc Khưu trầm mặt nói: "Nhìn cái gì! Đi thôi!"
Một mùi thơm nhàn nhạt nhẹ nhàng thổi qua chóp mũi cậu, là mùi hương trên tóc của Giản Mạt.

Cô ấy cũng đi sau lưng của Lạc Khưu, nhưng lại không giống Đồng Nhan trước kia hay cúi đầu cẩn thận từng li từng tí nhìn mũi chân mà đi, còn cô ấy thì ngược lại, nâng cao bộ ngực to của mình, chạy chậm đuổi theo Lạc Khưu, sau đó cùng anh đi song song với nhau.

Tô Khả Khả dùng ánh mắt 'chắn chắn cậu đã bị vứt bỏ!' cùng với vẻ mặt 'trước kia đã nói với cậu không nên ở bên Lạc Khưu rồi' nói với cô: "Có thấy rõ hay chưa! Đàn ông đều là đại móng heo!"
Đáng lẽ lúc này cô nên cợt nhã lại một câu cho vui, nhưng mà Đồng Nhan lại cười không nổi.

Bởi vì, trong lòng cô có hơi đau một chút.

Loại cảm giác này, sao mà quen thuộc quá vậy?
Cảm giác bất lực khi người mình thích lại đi thích người khác.

Cô và nguyên chủ là một thể, con tim này đã trao cho Lạc Khưu.

Thích một người, nhưng người ấy lại không thích mình, ngay cả cái lúc họ ở bên người khác, thật sự nó vẫn đau lắm...!
Tô Khả Khả không nói gì nữa, thọc ống hút vào bình sữa AD canxi, rồi đưa nó qua cho Đồng Nhan, "Nghĩ gì thế? Sữa nó muốn hết lạnh rồi!"
Đồng Nhan cầm lấy, ngẩn người, cô ấy muốn trêu chọc cho mình vui lên.

Cho nên mới nói đùa theo cách lạnh lùng như thế...!
Cô cảm động cười cười.

Tô Khả Khả: "Cậu có bị ngốc hay không? Có gì đáng buồn cười đâu?"
"Lời cậu nói đều buồn cười."
"Móa, cậu là ai! Cậu không phải Nhan Nhan của tớ! Nhan Nhan nhà tớ không hề dễ cười như vậy, chắc chắn đã bị người ngoài hành tinh bắt cóc rồi!"
Đồng Nhan đỡ trán, bạn của cô thật là một đứa ngu, mà cô, vừa hay cũng là một đứa ngốc.


*Để tui giải thích một chút, trong câu này tác giả dùng hai từ "阿呆" và "阿瓜", thì trong đó "阿呆" là ngu xuẩn, ngu đần,...!còn từ còn lại là một câu dạng nói giảm nói tránh ấy, cũng là ngu nhưng nói nhẹ hơn là ngốc =))) tui nghĩ vậy hihi.

Thứ năm được tan học sớm, những nam sinh ở sau lớp như đàn chó xổng chuồng (1).

Cứ rì rầm ồn ào mời Lạc Khưu đi ăn lẩu cay, cùng nhau phất cờ khởi nghĩa! Còn nói là muốn chúc mừng trước về việc Lạc Khưu sẽ thăng cấp trong trận đấu, nếu bọn họ không rõ thực lực của Lạc Khưu, thì tám chính mười phần gì đó con sóng này chỉ mang tính chất giả bộ thái quá.

Nhưng mà bởi vì đây là Lạc Khưu, trong giới hiphop trong nước được xếp vào bậc đại thần b-boy.

Nghe đến chuyện như vậy thì trong lòng chỉ có thể nổi lên một trận sóng 666 (thật trâu bò).

Mãi cho đến khi Lạc Khưu cầm theo balo đi đến cạnh bàn của Giản Mạt, một giây trước, ai cũng nghĩ rằng chúc mừng Lạc Khưu thăng cấp là để lừa anh đi ăn lẩu cay cùng bọn họ mà thôi.

Giờ lại nhìn thấy Lạc Khưu nói với Giản Mạt:
"Cùng đi?"
Giản Mạt kéo Tưởng Văn Văn đến bên cạnh, nói: "Tớ có thể đi cùng Tưởng Văn Văn không?"
"Tự nhiên.".


Ngay lúc này, mọi người điều nhận ra rằng thì ra nồi lẩu cay kia cũng chỉ là mượn danh nghĩa để hẹn Giản Mạt đi cùng mà thôi.

Có nam sinh bị tan nát cõi lòng, cũng có nữ sinh bị vỡ nát tâm hồn, nhưng mà, không thể không nói, hai người này thật sự rất xứng đôi!
Sau khi mọi người xem xong cảnh tượng tình yêu vườn trường này rồi, thì đang chuẩn bị quay về chỗ dọn đống đồ đạc của mình, định bụng ai về nhà nấy thì chuyện tiếp theo diễn ra khiến ai ai cũng cảm thấy thật mẹ kiếp.

Giang Dục vạn năm bình đạm, lúc đi đến cạnh bàn của Đồng Nhan thì dừng bước.

"Cùng đi?"
Khiến cho mọi người chấn kinh đến mức muốn rớt cằm.

Đúng vậy, Giang Dục khí chất thoát tục lại đi mời Đồng Nhan đi ăn lẩu cay! Cho nên, cặp này là cái quỷ gì nữa?
Lạc Khưu ở sau lưng Giang Dục vẫn không có nhìn Đồng Nhan, cũng không biết là đồng ý hay là không, lúc này anh đang dựa người bên cạnh bàn của Giản Mạt, cái tay nhàm chán xoay tròn dây tai nghe, một dáng vẻ chuyện này không hề liên quan đến mình.

Loại chuyện như thế này, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra gần đây Lạc Khưu và Giản Mạt rất thân với nhau, dù cho da mặt Đồng Nhan có dày đến đâu thì cũng nên từ chối mới phải?
"Được thôi!'
Nghe thấy câu trả lời thoải mái khoan khoái của Đồng Nhan, người trong lớp rơi mất cái cằm luôn rồi, một lần nữa trật khớp.

Giang Dục: "Ừm, Tô Khả Khả có đi cùng không?"
Tô Khả Khả đeo balo lên vai, "Tất nhiên đi cùng rồi!"
Một lần nữa đội ngũ lẩu cay được mở rộng.

- --
(1): Tác giả không dùng từ nặng vậy dou, là do tui thích dùng vậy hoi =))..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui