EDIT BY CHERYL CHEN
“Nếu em bé sau này hỏi anh rằng, nó được sinh ra như thế nào, anh cứ nói nhặt ở bãi rác.”
Lúc hôn Diêu Tinh Thần khi chụp ảnh áo cưới, Lục Lập Phong len lỏi đầu lưỡi vào miệng cô, khiến cô vô cùng khó chịu.
Hai người thay quần áo, ra khỏi khu chụp ảnh, lang thang kiếm thức ăn ở CBD [1]. Cô vẫn còn canh cánh trong lòng, ai cũng không mở miệng.
[1] CBD: viết tắt của Central Business District – là khu vực trung tâm hành chính và thương mại của một thành phố. Đây là nơi sầm uất, nhộn nhịp và tập trung rất nhiều nhà cao tầng. (Chú thích của chị Hàn Vũ Phi)
Tâm tình Lục Lập Phong dường như rất tốt, tay chắp sau lưng, đôi chân dài nhàn nhã bước đi, thỉnh thoảng nhìn các cửa hàng rực rỡ muôn màu, có khi lại cúi đầu nhìn xuống chân mình, mấy cô gái đi qua ai cũng chú ý để sượt qua người anh, muôn nơi đều là ánh mắt yêu thương.
Còn Diêu Tinh Thần vừa đói vừa chán chết nhưng vẫn tỏ ra tiêu sái bên cạnh anh. Đồ ăn Hàn, cơm Tây, cô rất rất thèm, trong lúc chưa quyết định được ăn gì, cô chỉ biết ôm bụng lêu lổng.
Hôm nay là ngày cuối tuần, CBD chính là nơi rất nhiều gái đẹp qua lại. Con gái thành phố B đều trắng trẻo. Mùa hè gió biển thổi qua, nhộn nhạo đáy quần các cô, đúng là ưu đãi dành cho đàn ông.
Diêu Tinh Thần xoay đầu liếc về phía Lục Lập Phong, vẫn thấy anh chắp tay sau lưng, cúi đầu nhìn mũi chân, yên lặng, khóe miệng mang theo nụ cười yếu ớt như có như không. Khi thấy cô đưa mắt tới, anh lại quay đầu đi chỗ khác, nhìn qua tủ kính bên đường phản chiếu bóng mình, có cả cái bóng của người phụ nữ có thai bụng sôi sùng sục.
“Bực bội thật.” Diêu Tinh Thần ‘hừ’ lạnh, cũng chắp tay sau lưng, học theo dáng đi của anh.
“Tôi trêu chọc em à?” anh quay đầu nhìn cô, hai con ngươi đen sâu thẳm, anh mỉm cười, mang theo vẻ yêu nghiệt.
Diêu Tinh Thần lườm anh, khiêu khích: “Tôi nhìn mấy cô em trên đường cái, chắc bình thường ở nhà xem phim Hàn nhiều quá nên chỉ mới thấy anh có chút tư sắc thôi mà mắt đã trợn hết cả lên rồi. Chứ đâu ai biết có vài người mặt người dạ thú, khoác lên bộ cánh nghiêm túc tử tế, nhưng đời sống cá nhân lại thác loạn, chụp ảnh cưới cũng tìm cơ hội ăn đậu hũ. Đối xử với phụ nữ có thai như vậy, đúng là lòng lang dạ thú mà.”
Lục Lập Phong cười lạnh.
Cô vẫn luôn khẳng định một mực, anh là công tử nhà giàu có đời sống thác loạn.
“Không nghĩ rằng em bảo thủ như thế.” Lục Lập Phong giật khóe môi, bình bình nói.
Diêu Tinh Thần lại liếc sang, cười mỉa, không thèm để ý đến anh.
Lục Lập Phong vẫn tiếp tục chắp tay thong thả bước, khóe môi nhếch lên tạo nụ cười nhạt nhòa.
“Anh cười cái gì?” Diêu Tinh Thần lạnh mặt hỏi.
“Tôi không được cười à?”
Đây là phụ nữ có thai tâm trạng thất thường nên kiếm cớ gây sự.
“Anh cứ cười là tôi cho rằng anh lại nghĩ chuyện đen tối.”
Lục Lập Phong nghe hiểu.
“Diêu Tinh Thần, nếu hormone trong cơ thể em rối loạn, cảm xúc bất ổn, muốn tìm người cãi nhau cùng thì cứ nói thẳng, tôi sẽ nghênh chiến trực diện.”
“Anh mới rối loạn hormone ấy! Sao không nhận là hèn đi?”
Mi tâm Lục Lập Phong có thêm vẻ nhàn hạ rảnh rang, phản đối ý cô, anh đi về phía trước: “Chỉ bị hôn một cái mà cũng tính toán tỉ mỉ thế à?”
Diêu Tinh Thần cảm thấy mình bị một tên cổ lỗ sĩ sỉ nhục.
“Tôi bảo thủ?? Lúc tôi ngủ với người khác, anh vẫn còn lái máy bay [2] trên giường đấy.”
[2] Lái máy bay: chỉ hành động “tự sướng” của đàn ông.
Lục Lập Phong sớm đoán ra cô sẽ nói như vây, máy móc vỗ tay, không biểu cảm: “Giỏi, lợi hại lắm! Về phương diện này, tôi chịu thua.”
Diêu Tinh Thần bĩu môi: “Anh cũng đừng làm bộ làm tịch, bỏ thuốc con gái nhà lành thì khác gì Lý Tông Thụy [3] cơ chứ!”
[3] Tìm hiểu tại đây.
Lục Lập Phong nhíu mày, giải thích: “Thật ra, ngày đó không phải….”
“Đừng giải thích làm gì!” Diêu Tinh Thần thẳng thắn, đó là quá khứ đen tối của cô, cô không muốn nhắc lại: “Anh lợi dụng lúc tôi gặp khó khăn….”
“Nói vậy cũng được.” Lục Lập Phong quả quyết gật đầu, mắt nhìn về phía trước như đang hoài niệm.
Diêu Tinh Thần trừng mắt: “Tôi đã nói với anh rồi, anh làm tôi thành ra thế này, vĩnh viễn không tẩy trắng được. Nếu em bé sau này hỏi anh rằng, nó được sinh ra như thế nào, anh cứ nói nhặt ở bãi rác.”
Lục Lập Phong run rẩy, mỉm cười, lắc đầu: “Không được. Chúng ta phải giáo dục con cái cẩn thận, không thể dùng phương pháp truyền thống lệch lạc thất bại bao năm qua.”
Dứt lời, anh quay đầu nhìn cô chăm chú, dáng vẻ như thì thầm tâm tình, thêm cả khuôn mặt đẹp đẽ kia nữa, làm trong lòng Diêu Tinh Thần dậy sóng, khẽ tưởng tượng ra tương lai anh và cô cùng nhau chơi với con.
Diêu Tinh Thần quay đi, làm vẻ nôn ọe, lè lưỡi: “Lục Lập Phong, anh làm thế nào thì làm, đừng có tỏ ra phiền phức như thế!”
“Tôi cũng chỉ…”
Ý cười ở môi Lục Lập Phong sâu dần.
Hai người vừa đấu võ mồm vừa đi hết con đường. Diêu Tinh Thần là người mắc chứng sợ phải lựa chọn đồ ăn giai đoạn cuối, nhất là khi đói bụng, nên khi vào một phố thức ăn ngon, cô có thể dạo quanh 3 vòng.
Cuối cùng, Lục Lập Phong nghĩ tới lượng đường huyết của cô thấp, cả lần bị ngất hôm trước nên thúc giục cô quyết định nhanh. Diêu Tinh Thần cân nhắc kĩ lưỡng, cuối cùng dừng trước cửa một nhà hàng Tây. Đang định đi vào, điện thoại Lục Lập Phong lại reo lên.
Người gọi là Đường Bản, cuối tuần nào Đường Bản cũng gọi cho anh, thường là để hẹn đi tập gym.
Lục Lập Phong không nhận điện, ấn tắt.
Anh vừa đẩy cánh cửa phòng ăn ra, vừa dùng tay gõ tin nhắn với tốc độ tên lửa —
“Đang phục vụ vợ, không có thời gian.”
Đường Bản là người có năng lực phân biệt tốt, bình thường như vậy Đường Bản sẽ tự đi môt mình, không quấy rầy nữa. Nhưng lần này, anh ta lại gọi tới, Lục Lập Phong dừng lại, cảm thấy nhất định có chuyện gấp.
Diêu Tinh Thần cũng chưa vào cửa, đứng ngoài nhìn anh, thấy anh vừa nghe điện sắc mặt đã chuyển xấu, hỏi vị trí của đối phương, Diêu Tinh Thần loáng thoáng nghe thấy “Bệnh viện ma”, “Cao ốc Bạc Kim”.
“Sao thế?” Diêu Tinh Thần dõi theo khuôn mặt lo lắng của anh, bất an hỏi.”
“Tiểu Hỏa xảy ra chuyện rồi.” bỗng anh dắt tay cô, bước nhanh quay người lại, đi đến cao ốc Bạc Kim đồ sộ. Diêu Tinh Thần chưa kịp hỏi tay đã bị anh nắm, đi theo sau anh.
Cao ốc Bạc Kim cũng nằm ở khu phố này, đi hai phút là tới.
Vào cao ốc, lên tầng tám, mới mở thang máy, bầu không khí lạnh lẽo âm u đã bủa vây lấy người. Trên tường trắng, ai dùng sơn đỏ như máu viết to mấy chữ “Bệnh viện ma”, như đưa người ta vào trong phim ma quỷ.
Diêu Tinh Thần nhìn qua bên trái, là một nhân vật vừa chạy trốn khỏi căn phòng bí mật, còn mũi tên bên phải chỉ vào đúng “bệnh viện ma” đó.
Dù sao cũng là con gái, cô hơi nhát gan, Lục Lập Phong vừa đi vừa dắt cô, tỉnh táo nói: “Đừng sợ, chỉ là nhà ma thôi.”
Đẩy cửa của bệnh viện ma, trước mặt là một cái buồng kính để đăng kí, trên tủ có dán giá cả và chú ý: “Mỗi người 120 tệ, chống chỉ định cho người mắc bệnh tim.”
Cửa tủ còn có móc treo vài bộ đồng phục y tá màu hồng, làm như thật.
Cửa thu lệ phí không một bóng người, Lục Lập Phong nắm tay cô đẩy cửa “bệnh viện” ra, trực tiếp xông vào. Đẩy cửa một cái, đèn trong phòng đều sáng, âm thanh hét chói tai cũng vang lên, đạo cụ bừa bãi trước mắt, mất đi bầu không khí kinh dị, còn một đám “quỷ” hình thù kì quái đang đứng thành một vòng tròn, khẩn trương mà hỗn loại.
“Tiểu Hỏa!” Lục Lập Phong buông tay cô, bước nhanh đến, đẩy nhóm ‘quỷ’ đang vây xem kia ra, thấy Lục Phong Hỏa.
Lục Phong Hỏa mắc bệnh tim bẩm sinh, lúc này đang nằm trong lòng Đường Bản. Còn Đường Bản không ngừng gọi tên, lay lay người cô.
“Chuyện gì thế?!” Lục Lập Phong ngồi xổm xuống, nhìn em gái đang hôn mê bất tỉnh, tự ôm cô.
Đường Bản chảy mồ hôi lạnh, nói: “Anh Lục, em gọi 120 rồi, nhân viên cấp cứu sẽ lập tức đến ngay! Đều là tại em không tốt! Không nên để cô ấy vào cái nhà ma này!”
Lục Lập Phong vừa tức vừa nóng lòng, Diêu Tinh Thần chưa từng thấy anh mất khống chế như vậy, cứ như trời sập, giọng nói cũng trở nên thô lỗ.
“Hồ đồ! Cậu không biết em ấy mắc bệnh tim à! Lại mang em ấy đến đây! Sao cậu không ngăn em ấy lại?”
Đường Bản phân trần: “Em có ngăn mà! Nhưng không ngăn được, đều do em cả! Tiểu Hỏa! Tiểu Hỏa? Em tỉnh lại đi.”
Diêu Tinh Thần đứng một bên, không biết làm gì cho phải.
Lúc này trách cứ Đường Bản thì chẳng được gì, cảnh tượng Lục Phong Hỏa đi với Đường Bản ai chả biết, một công chúa và một thái giám, nuông chiều lấy lòng còn không kịp, Lục Phong Hỏa muốn làm gì Đường Bản sao ngăn được?
Lục Lập Phong thở hổn hển, ngẩng đầu phẫn nộ nhìn mấy người nhân viên đóng giả quỷ, ánh mắt ấy như lấy mạng người.
Có một người mặc quần áo bệnh nhân, hóa trang ‘cương thi’ vội vãi giải thích: “Tiên sinh, ở đây chúng tôi có dán cảnh báo, người mắc bệnh tim không được vào, dán ở cửa đấy!”
Một ‘bác sĩ’ cầm cưa điện cũng nói: “Đúng rồi, đúng rồi!”
Còn có một cô gái vóc dáng nhỏ nhắn, đóng giả “hồn ma trẻ em” nói: “Cô gái này vừa nhìn thấy tôi đã thét lên, cái gì mà ‘Tiểu Bảo, Tiểu Bảo, đừng tới đây’, rồi ngất xuống luôn.”
Diêu Tinh Thần thấy vẻ ngạc nhiên giữa mi tâm Lục Lập Phong, hơi ngẩn ngơ, rồi lại nhíu chặt lại.
Lúc này, trong hành lang ‘bệnh viện’ truyền ra tiếng bước chân, mọi người đều nhìn, một người đàn ông mặc áo khoác trắng dáng dài chạy ra.
Người này khác với lũ quỷ trên mặt toàn trang điểm kia, trên mặt anh không có gì, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị lại tuấn tú, trừ vết máu vấy lên áo trắng anh mặc ra, thì nhìn không khác gì bác sĩ.
Lại còn là một bác sĩ đẹp trai nữa.
Người đó đi nhanh đến đây, nhìn Tiểu Hỏa, trên mặt hiện lên vẻ hung ác nguy hiểm, nhìn Đường Bản ôm Tiểu hỏa, lập tức tỉnh táo quát lớn: “Buông cô ấy ra, đặt cô ấy nằm ngang.”
Người đó lại đoạt lấy Tiểu Hỏa trong lòng Đường Bản, không nói gì thêm, đặt cô xuống đất, bắt đầu cởi áo khoác Tiểu Hỏa.
Lục Lập Phong theo bản năng, ngăn quái nhân kia lại, bóp cánh tay anh ta: “Anh muốn làm gì?”
Người đàn ông đó cũng không nhìn anh, bỏ qua tay anh, hai tay đặt lên áo cô.
“Không muốn để cô ấy chết thì cởi ra.” âm thanh người đó lạnh lùng nhưng quyết đoán.
Lục Lập Phong định nói gì, nhưng Diêu Tinh Thần đã dùng sức đè tay anh, anh vừa quay đầu lại, đã thấy vẻ mặt khiếp sợ của Diêu Tinh Thần nhìn người kia, thật thà nói:
“Lập Phong… đừng cử động! Anh ta là…. bác sĩ…”
Biểu cảm của Diêu Tinh Thần rất phức tạp, làm cho Lục Lập Phong khó mà hiểu được.
Người đàn ông kia vừa sơ cứu, vừa quay đầu nhìn Diêu Tinh Thần…
Trong lúc nguy cấp, mọi người đều nín thở chờ đợi.
Tiểu Hỏa động đậy, người đó mở túi Tiểu Hỏa lấy thuốc trợ tim khẩn cấp ra, rồi cạy khớp hàm cô, đặt xuống dưới lưỡi. Toàn bộ động tác sơ cứu thành thạo chuyên nghiệp, liền mạch lưu loát.
Rất nhanh, Lục Phong Hỏa khôi phục ý thức.
Còn Diêu Tinh Thần, cả người cứng ngắt, ngẩn ngơ bất động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...