Mây mù trên cao dần dần che khuất trăng sáng, gió mạnh luồn qua tán lá, thanh âm xào xạc cứ vậy truyền đến bên tai người qua đường.
Gió lớn bắt đầu nổi lên, rít gào trên khoảng trời sắc đen tưởng như bóng đêm vô tận, hệt tiếng ai oán thống khổ của một người, cô tìm trong túi đồ.
Lấy ra một chiếc ô gấp gọn màu đen, Sương Hàn là người cẩn thận, lúc nào cũng đem theo những thứ thiết yếu bên người.
Hôm nay lại cần đến, nhìn thời tiết như vậy, cô đoán rằng nhỏ hay to gì thì cũng mưa, Sương Hàn đi trên vỉa hè lát ngạch.
Cô dự định sẽ về nhà, sẽ nấu một bàn đồ ăn thật ngon, rồi chụp lại gửi cho Tư Hàm để trêu chọc.
Nhưng rồi tâm trạng Sương Hàn lại không tốt, dạo gần đây, Tư Hàm có rất nhiều việc, rất ít thời gian dành cho hai người, cô sợ đoạn tình cảm này sẽ bị nguội lạnh.
Sương Hàn nhìn con đường dài trước mắt, cảm thấy bức bối đến khó chịu, nhấc từng bước nặng nề, cô muốn về nhà thật nhanh.
Tách tách...
Mặt đường khô ráo không biết từ lúc nào đã xuất hiện vệt nước, Sương Hàn bung dù, mưa rồi, cơn mưa lành lạnh của mùa đông thật khiến người ta lười biếng.
Cơn mưa ngày càng lớn, chiếc ô cũng bị gió lớn làm cho nghiêng ngả mấy lần, thật là một ngày tồi tệ.
Sương Hàn đưa mắt nhìn dòng người vội vàng trong làn mưa, cảm thấy bản thân ngưng động, cô nhớ đến người bạn trai của mình.
Lòng lại nặng thêm mấy phần, thân thể mệt mỏi, đầu gối tựa hồ sắp khuỵa xuống đến nơi.
Sương Hàn nghe rõ tiếng mưa, cứ tách tách lọt vào tai cô, vô tình tạo ra một bản nhạc u sầu.
U sầu, cảm thấy u sầu có lẽ do chính tâm trạng của người nghe.
Gió mạnh nổi lên từng cơn, trên trời mây sấm vần vũ trên đỉnh đầu, cảm giác thật khó chịu.
Sương Hàn nhấc từng bước đi nặng nề, đèn đường cũ kĩ cứ tắt rồi lại sáng, không gian tĩnh lặng đến lạ người.
Cô đột ngột dừng lại, cánh môi hồng nhạt hé mở, kinh ngạc nhìn điều đang xảy ra trước mắt, tim hẫng đi một nhịp.
Con ngươi ngưng động, từng cử chỉ như bị hóa thành đá.
Mi mắt Sương Hàn run run, trong ánh đèn mờ ảo của đèn đường cũ kĩ, một cặp đôi, một cái ô đen.
Quấn quýt lấy nhau không rời, môi giao môi, nồng nhiệt say đắm.
Điều này chẳng có gì đáng để chú ý, nhưng đó là khi người trước mắt không phải Tư Hàm, người bạn trai 18 năm của cô.
Gió thổi mưa tuôn, tiếng sấm lâu lâu lại vang vọng một khoảng trời âm u.
Sương Hàn vẫn chưa thể tiếp nhận những dòng thông tin, những hình ảnh không sạch này, cô tức đến run người.
Trong thâm tâm, Sương Hàn vẫn cố gắng ép mình nghĩ theo một hướng tích cực:
[Nhầm người thôi, đúng vậy, nhầm người mà thôi.]
Nhưng đáng tiếc là không phải như vậy, sự thật mãi mãi là sự thật, không thể chối bỏ.
Lồng ngực cô đau nhói lên từng đợt, mỗi giây mỗi phút đều cảm thấy đau đớn, tai Sương Hàn ù đi.
Dường như chẳng nghe thấy bất cứ thứ gì, nỗi đau cô đọng lại nơi đáy mắt, Sương Hàn cố gắng giữ lấy chút lý trí cuối cùng.
Bóng dáng người đàn ông quen thuộc, bờ vai rộng mà cô từng coi là điểm tựa của cuộc đời về sau.
Mái tóc đen được vuốt gọn gàng, khuôn mặt điển trai càng trở nên cuốn hút dưới ánh đèn mờ ảo, hắn ôm eo một cô gái nhỏ nhắn mặc váy trắng, cô tình nhân nhỏ kia cũng rất phóng khoáng, vòng tay ôm choàng lấy cổ Tư Hàm.
Đứng quay mặt nên cô chẳng thể nhìn rõ diện mạo người này trông ra sao.
Sương Hàn cố gắng dồn lại nỗi buồn, cất giấu nó nơi đáy lòng, lúc này cô đau buồn thì có cái ích lợi gì chứ.
Sương Hàn cau mày, nắm chặt tay thành nắm đấm, sự tức giận như dồn nén hết vào nó, đến mức móng tay ghim sâu vào da thịt nơi lòng bàn tay.
Cô nhấc bước, theo mỗi bước đi là sự tức giận trực trào để tuôn ra.
Sương Hàn đi đến trước mặt đôi cẩu nam nữ, tay nắm chặt lấy cán mù, tựa hồ muốn bóp nát nó để xả cơn tức giận, đau buồn này.
Tư Hàm bây giờ mới nhận ra sự hiện diện của cô, trong phút chốc giật mình, vội vàng đẩy cô tình nhân nhỏ bé vừa môi giao môi với hắn ra.
Trong ánh mắt của Tư Hàm là vẻ kinh ngạc, hắn lắp bắp nói không thành lời:
"Sương...!Sương Hàn...!sao em lại...!ở đây?"
Sương Hàn không nói nhiều, dùng hết sức lực mình có vào tay phải, vung tay tặng cho cho người mình từng yêu một cú tát trời giáng.
"Chát"
Thanh âm chói tai như thể muốn xé toạc không gian, rồi lại dần dần hòa vào tiếng mưa và gió.
Cô chua xót nói:
"Gì đây?"
"Thì ra công việc của anh là đây à? Giờ tôi mới biết đấy."
Tư Hàm chỉ biết câm lặng, hắn đột ngột bị bắt quả tang gian díu bẩn thủi bên ngoài.
Còn có thể biện bạch sao?
Cô tình nhân nhỏ lại khác với vẻ bất động như tượng của hắn, ả lúc này mới quay người lại, đối mắt với chính thất như thể chính mình mới là chính thất.
Sương Hàn lại được một phen kinh ngạc, cô tình nhân nhỏ của người yêu mình, lại chính là Tịch Tuyết, ả tiểu tam không biết xấu hổ hồi chiều.
Tịch Tuyết trong giây lát cũng đã nhận ra cô, ả vẫn giữ vẻ bình tĩnh kiêu ngạo, giọng nói mỉa mai đâm thẳng vào trong tim Sương Hàn:
"À...!thì ra bà chị đây là cái người vừa già, vừa xấu, vừa nhạt nhẽo của chồng sắp cưới em đấy à?"
Từng lời từng chữ đều được Tịch Tuyết nhấn mạnh.
Lại còn là chồng sắp cưới cơ đấy.
Ả hất hàm, nhìn đời bằng nửa con mắt, Tịch Tuyết rũ mắt, khoác lấy cánh tay của Tư Hàm.
Tuyên bố dõng dạc:
"Bà chị già ơi, đã ở đây thì để em nói cho chị biết, mình là đàn bà, biết thân biết phận một chút đi.
Em với anh Tư Hàm đã là một cặp rồi, em có thể rộng lượng cho chị làm vợ lẽ của anh ấy."
Tam quan đúng là quá lệch lạc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...