Ôn phu nhân sốt ruột tới mức cứ đi đi lại lại, bà chốc chốc lại nhìn lên đồng hồ.
Còn cô dường như lại chẳng mấy để tâm, cứ rũ mắt nhìn nền sàn lạnh lẽo, chìm trong khoảng không gian riêng của bản thân, nhịp thở đều đều.
Ôn phu nhân cứ nhìn chằm chằm đồng hồ, nhà trai nhà gái đều đã tới đủ, chỉ có chú rể của hôn lễ này vẫn chưa thấy tới.
Bên Phó gia cũng đang không biết lý do, Phó lão phu nhân thì ngồi trong phòng nghỉ riêng, bà nhàn nhã thưởng thức trà thảo mộc, dáng vẻ không chút lo lắng.
"Thằng bé tới chưa?"
Mộ Uyển bên cạnh cúi người, chỉ có thể lắc đầu.
Hỗn lễ đã bị chậm tám phút so với dự kiến, bên ngoài cuối cùng cũng vang lên tiếng nói:
"Cậu chủ, cậu chủ tới rồi."
Phó lão phu nhân đặt tách trà xuống, bà đứng lên, chầm chậm nói:
"Đến rồi thì cho cử hành nhanh đi."
Sau sáu phút, hôn lễ đã được chính thức cử hành.
Về phía Ôn phu nhân, bà khi nghe được tin đã cảm thấy nhẹ lòng hơn, chân mày giãn ra, trên khuôn mặt xuất hiện nụ cười.
Sương Hàn nhìn mẹ mình, rồi lại nghĩ tới người chồng tới muộn kia, cô còn tưởng anh ta sẽ không tới nữa.
Nếu không tới, cũng không phải điều lạ, Sương Hàn và người này chưa từng gặp nhau, cô còn không biết nổi cái tên của anh.
Sương Hàn được Ôn phu nhân dắt tay, trước khi đi, bà nhắn nhủ với cô:
"Sương Hàn, con phải yêu chồng mình, nhưng cũng không bao giờ được quên gia đình này, quên đi Ôn Gia, việc con cần làm chính là trở thành một người vợ, một yêu chồng hai cũng yêu chồng."
"Chỉ cần ngoan ngoãn, tự biết kiềm chế bản thân, con là một con rối, nhưng chỉ được nghe lời một mình mẹ thôi.
Hiểu chưa?"
Sương Hàn mỉn cười, nụ cười tươi tắn xinh đẹp:
"Vâng, con biết rồi."
Cô mặc trên mình váy cưới trắng tinh, đeo đôi cao gót không vừa chân, mặc chiếc váy không vừa người.
Đôi cao gót màu trắng bạc, được đính đá nhỏ lấp lánh, vòng xích nhỏ rất mảnh được quấn cổ chân.
Một thiết kế do chính Ôn phu nhân tạo ra, nó giống như để nói cho Sương Hàn biết, dù có đi bất cứ đâu, cô vẫn sẽ mãi mãi bị xích chặt ở Ôn gia.
Sương Hàn tay cầm chặt lấy bó hoa hồng trắng, đứng trước cửa hội trường, cô mỉn cười, chỉ cần cười trông thật hạnh phúc, sau khi cánh cửa lớn được mở ra, trước mắt Sương Hàn là những ánh đèn lấp lánh đến chói mắt.
Đèn được tắt dần, chỉ để lại đèn trung tâm nơi cô dâu sẽ đi qua.
Hội trường rộng lớn xa hoa, xung quanh được trang trí bằng hồng trắng xinh đẹp, ánh sáng từ đèn chùm ấm áp chiếu rọi xuống thứ.
Đèn neon sắc xanh phát ra thứ ánh sáng mờ nhạt, khiến người nhìn dễ chịu hơn phần nào, mọi thứ đều lấp lánh sang trọng.
Bên tai Sương Hàn truyền đến bản nhạc du dương, êm dịu như muốn chữa lành trái tim, khói sương mờ ảo được khuếch tán, cô cầm chặt lấy bó hoa.
Khóe môi cong cong, ánh mắt xinh đẹp chứa ý cười, từ từ bước vào.
Dưới ánh đèn chùm sắc trắng, Sương Hàn một thân trắng nõn, tựa hồ như muốn hòa mình vào làn tuyết.
Xinh đẹp thanh bạch, người trong hội trường đều im lặng nhìn theo, có người cảm thán, có người lại xì xầm bàn tán.
Phó gia và Ôn gia, là kẻ thù không đội trời chung, vậy mà bây giờ lại kết thành thông gia.
Ai ai cũng phải xì xầm bàn tán, miệng đời là thứ không thể kiểm soát.
Những nhà báo lớn nhỏ cũng lấy chuyện này làm đề tài cho lên trang nhất.
Cô nâng mắt, nhìn thân ảnh cao lớn, một thân vest sắc đen trước mắt, Sương Hàn từng bước từng bước.
Chầm chậm bước đi, dưới ánh đèn, những viên đá nhỏ đính trên váy lấp lánh giữa một sắc trắng tinh khôi.
Cô mỉm cười, bước gần tới bên chú rể của mình, đột ngột hơi khựng lại.
Mi tâm như bị đóng băng, người này nhìn có chút quen thuộc, mồ hôi lạnh từ đâu xuất trên trán Sương Hàn.
Cô vẫn bước đi thật bình tĩnh, trên môi là nụ cười, chú tâm tới việc chính.
Phó Đình Xuyên, lúc này anh đứng trên Sương Hàn bốn bậc thang, hôm nay Đình Xuyên đã tận mắt nhìn được cô vợ nhỏ của mình, thân hình anh cao lớn, dáng người đẹp chuẩn.
Qua lớp vải của vest đen, cơ bắp Đình Xuyên rắn chắc vẫn có thể nhìn ra rõ ràng.
Anh nhìn một thân trắng tựa tuyết, cảm thấy khuôn mặt của vợ mình hệt như bức tượng được chạm khắc tỉ mỉ, khuyên tai mảnh sắc bạc lúc lúc lại khẽ đung đưa.
Cảm thấy rất ấn tượng với đôi mắt của Sương Hàn, một đôi mắt lệ chi xinh đẹp, ý cười tràn ngập trong ánh mắt.
Nhưng Đình Xuyên lại cảm thấy nó buồn đến lạ.
Anh bước xuống hai bậc, vươn tay đỡ lấy tay người vợ này, cô sững người, vẫn là mỉn cười như những gì được dạy, khóe mắt vành môi cong tự nhiên.
Nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay Đình Xuyên, lúc này Sương Hàn mới biết tay mình lạnh tới mức nào, cô cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay của đối phương.
Tay anh rất ấm áp, thật sự khác biệt với cô.
Đình Xuyên đỡ lấy tay Sương Hàn, giúp cô bước lên từng bậc, Sương Hàn giờ đây mới ngước mắt lên, nhìn rõ dung mạo của chồng mình.
Đúng thực là rất đẹp trai, hơn nữa còn rất quen mắt, cô nhìn anh chằm chằm, đến mức Đình Xuyên cũng có thể nhận ra.
Anh đang nghĩ xem có phải mặt mình dính gì không.
Sương Hàn khựng lại, cánh môi điểm sắc đỏ hé mở, cô nhớ ra rồi.
Sương Hàn chết đứng tại chỗ, ngây ngốc nhìn người trước mắt, chỉ khi tiếng gọi của người dẫn dắt đám cưới thêm phần sôi động lên tiếng:
"Không biết cô dâu nhà ta ngắm chồng mình đủ chưa nhỉ? Để chúng ta cùng nhau tiếp tục tiến vào nghi thức trọng đại nào."
Cô khẽ giật mình, vội vàng thu lại ánh mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...