Giữa mùa hạ, ánh mặt trời nóng rực chiếu vào tán lá dày rậm làm dịu đi nhiệt tình của nó. Ánh sáng và bóng tối xen kẽ làm cho thời gian có vẻ trở nên lười nhác, giống như một đoạn đồng hành ngân nga nhàn tản.
Độ ẩm không cao, ánh dương quang mê ly, là một ngày rất tốt để ngồi bên cửa sổ ngẩn người. Có điều trong Hội quán cờ vây Tô-ki-ô, thiếu niên có khuôn mặt trắng nõn, mái tóc dài thẳng như gấm màu lục lại dường như không có tâm tình này.
Uống xong một ngụm trà xanh không biết đã pha qua bao nhiêu lần nước, “cách” một tiếng đặt chén lại bàn, động tác ôn nhu nhưng tiếng vang lại tiết lộ tâm tình phẫn nộ hơi nôn nóng của thiếu niên giờ phút này.
“Tên đáng ghét này! Suốt ngày đến muộn, ngay cả chút uy tín cũng không có.” Akira lần thứ N nhìn xuống đồng hồ đeo tay trên cổ tay trắng nõn, miệng bất mãn ca cẩm. Nhưng mi gian hơi hơi nhíu lại ẩn ẩn chút lo lắng hơn là bất mãn bề ngoài.
“Sẽ không phải là gặp chuyện không may chứ?” một ý niệm hiện lên trong đầu, trong lòng không khỏi căng thẳng, tâm tình đang bức xúc xẹt qua một tia lạnh lẽo. Một màn kinh tâm động phách xảy ra trước đây không lâu liền hiện ra trước mắt, tay không tự giác hướng lên ngực.
“Rầm.” cửa bị đẩy ra không lưu tình chút nào (hay nói là đá văng nhỉ?) một mạt vàng óng ánh chợt lóe lên, âm thanh của Hikaru vang lên: “ Akira… a, Touya có ở đây hay không vậy?” Cậu vẫn chưa quen gọi tên Akira trước mặt người khác. Ichikawa khóc không được mà cười cũng chẳng xong gật gật đầu, nghĩ thầm lại sắp có trò hay để xem rồi, ngón tay chỉ ra hướng của Akira. Chỉ thấy Akira có chút kinh ngạc nhìn người trước mắt – tóc mái màu vàng óng thường tung bay trong gió nay lại hơi đẫm mồ hôi, mềm mại dán lại trên trán, phần trước ngực cùng xương quai xanh của áo cũng dính mồ hôi mà trở thành bán trong suốt, dung hợp cùng màu da của chủ nhân, mà Hikaru lúc này một bên dùng tay lau mồ hôi một bên điều chỉnh hô hấp nhìn về phía Akira.
Akira có chút xuất thần, chờ đến lúc cậu hoàn hồn thì Hikaru đã bước đến trước mặt, cầm lấy chén trà trong tay Akira ngửa đầu uống ừng ực.
“Này! Đó là của tôi…”
“Tôi uống nước miếng của cậu con không ngại, cậu khẩn trương cái gì!” Hikaru mạnh mẽ đánh gãy kháng nghị của Akira. Buông chén trà, sau khi giảm bớt cơn khát trong miệng, Hikaru lộ ra biểu tình thỏa mãn, sau đó đột nhiên nghiêm mặt nói: “Nói việc chính đi.” Không đợi Akira phản ứng với hành vi liên tiếp của mình, chìa ra tấm bản đồ trước mặt Akira. Hai tay Hikaru đè lên bản đồ, không ngồi xuống mà cong thắt lưng hướng đến trước mặt Akira, ánh mắt còn nhìn chằm chằm vào lục mâu của Akira: “Cậu có thể cho tôi biết Utsunomiya ở chỗ nào không?”
“A?”
Hikaru không kiên nhẫn nháy mắt: “Nói cho tôi biết đường đi Utsunomiya, Touya đại thiếu gia!”
“A?A!” Akira rốt cục hoàn toàn tỉnh táo lại, ý tưởng muốn hảo hảo hỏi tội cũng vì hành động kỳ lạ này là bay lên chín tầng mây.
“Tôi nhớ là ở Tochigi…” nói xong cúi đầu tìm kiếm trên bản đồ, đột nhiên nhăn mày, nắm tay lại, cơ hồ là âm thanh ‘nghiến răng nghiến lợi’: “Cậu lấy chính là bản đồ Nhật Bản sao?”
“A?” Hikaru ngẩn người, “Có gì không đúng sao?”
“!? #¥%@%^*…” Akira tận lực đem cảm xúc nén lại, cố gắng thả lỏng chân mày ra, ngước mắt lên: “Cậu chắc là muốn tìm kho báu hả? Tấm bản đồ này chính là toàn bộ Nhật Bản, tỷ lệ xích lại nhỏ như vậy, tìm được mới là lạ! Sao cậu không cầm cả cái mô hình địa cầu đến ấy?”
“A?… ha ha… cái kia… hình như là… a ha ha…” Nghe thấy Akira nói vậy Hikaru cũng đột nhiên hiểu được, không khỏi xấu hổ, nhếch miệng cười giả ngu.
“Trời ạ.” Akira nhìn vẻ mặt đơn thuần của tên kim mao trước mắt này là hoàn toàn đầu hàng, “Đúng rồi, cậu còn chưa nói cho tôi biết vì sao lại muốn đi xa như vậy, hôm nay chúng ta hẹn nhau chơi cờ mà.”
“Ai~~~ còn không phải là do mẹ tôi a!” Hikaru nói xong ừa tức giận lại không kiên nhẫn mà kéo ghế dựa qua rồi đặt mông ngồi lên, sau đó từ sau ba lô lấy ra một cái bọc quần áo nhỏ màu tím, “Mẹ tôi nói hôm nay bất ngờ phải tăng ca, đồ vật này nhất định phải đem đến đó trong ngày hôm nay, bằng không tiền tiêu vặt sáu tháng cuối năm của tôi chỉ có thể gặp được trong mơ mà thôi. Căn bản là uy hiếp!”
“Sau đó?”
“Khụ, nói cũng dài. Này, rốt cục là cậu có biết không a?”
“A? cũng là biết, tôi từng đến đó dạy cờ.” nói xong nhờ Ichikawa đưa qua một tờ giấy trắng, “Nói thì không rõ, để tôi vẽ cho cậu xem.” Sau đó vẽ lên trên giấy, “Cậu xem, cậu muốn đến Utsunomiya, ở đó không có đường quốc lộ đi đến. Sau khi đi tàu điện, đến núi nhỏ thì xuống, chỗ đó không có xe bus nhưng bên cạnh nhà ga có một cửa hàng cho thuê xe, cậu đến thuê một cái mô tô rồi sau đó…” Akira vừa nói vừa chỉ vào tranh, đột nhiên cảm thấy đối diện im lặng có chút kỳ quái, nâng mi mắt lên, nhìn đến phía đối diện là biểu tình hoang mang bất lực, “Ai~~” Akira thở dài trong lòng, “Tôi quên mất là cậu là người mù đường.”
“Thôi, để tôi đưa cậu đi.”
“Ai, ai muốn cậu đưa đi chứ!”
Hikaru thấy Akira phát hiện tâm ý của mình, tính vịt chết mạnh miệng theo phản xạ mà không thừa nhận,.
“Chỗ đó bốn phía đều là núi rừng, rất nhiều sói lớn đó!”
“Vậy thì sao?”
“Hử? Tôi chưa từng nói cho cậu sao?” Akira vén tóc mái sang một bên, lộ ra biểu tình trêu tức, “cậu thoạt nhìn thực sự da trắng thịt mềm, bộ dáng thực ngon miệng đó.”
“Touya! Akira!!! – tôi cho dù vào bụng sói thì cũng không cần cậu lo!” Nói xong liền đi ra cửa.
Akira một phen giữ chặt cổ tay cậu ta lại, Hikaru có thể nhìn được trong lục mâu kia là ánh sáng khác với bình thường, âm thanh có chút trầm thấp nhưng vô cùng rõ ràng: “Đừng quen, mạng của cậu là do tôi cứu về. Cho dù là muốn cho sói hoang ăn thì cũng phải được tôi đồng ý. Nếu không, tôi?”
“Cậu người này!”
“Được rồi, đi thôi.” Buông cổ tay Hikaru ra, khôi phục biểu tình thoải mái, bắt lấy áo khoắc vắt tại ghế dựa, đợi Hikaru nhặt nhạnh đồ đặc, sau đó kéo tay Hikaru vừa mới bị mấy câu nói của mình làm cho ngốc lăng lăng ra khỏi cửa.
Ánh mặt trời giữa hè chiếu sáng lên hai thiếu niên tràn đầy sáng lạn, đi chung đường – bắt đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...