“Tiểu Y tử, sao vậy, sao lại khóc rồi.” Tịnh Lạc Âu lo lắng đến luống cuống tay chân, không biết nên làm sao cho lẽ phải, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cô lại bị kẹt ở giữa, không biết nên làm thế nào với hai anh em họ.
Hai người họ đều là người Tịnh Lạc Âu thương nhất, kể từ khi cha mẹ bỏ cô, chỉ có hai người họ vươn tay về phía cô, muốn cô tiếp bước.“Thiên...Thiên...!Tử....!Đằng...” Bạch Y nấc cụt nên không thể nói được một câu hoàn chỉnh.“Sao sao, Thiên Tử Đằng làm gì cậu rồi.” Tịnh Lạc Âu lo lắng sốt ruột vô cùng.“Hắn...!hắn...!hắn bắt nạt tớ, huhuhu, tên này...!muốn tớ đi làm áp...!áp...”“Áp trại phu nhân?” Tịnh Lạc Âu bán tín bán nghi hỏi.“Ừ, áp trại phu nhân....” Bạch Y sụt sà sụt sịt nói không lên lời.Tịnh Lạc Âu hoảng quá, chạy đến bên giường lay lay Phạm Trình, “Trình Trình, Trình Trình, việc khẩn cấp việc khẩn cấp.”“Sao nữa vậy?”“Thiên Tử Đằng muốn áp trại Tiểu Y tử.”“Ừ...” Phạm Trình quay người muốn ngủ tiếp.
Nhưng một giây sau liền bật dậy.“Hả!?” Phạm Trình bất ngờ không thôi.Tịnh Lạc Âu đưa điện thoại qua trước mặt anh.
Phạm Trình nhận lấy điện thoại, áp vào tai.“Sao mày không bảo tao?” Phạm Trình quát khá to.Bạch Y ở đầu giây bên kia giật hết cả mình, nín khóc luôn.“Thì....thì...” Bạch y ấp a ấp úng không nói lên lời.“Thì sao? Nhanh nhanh lên” Ngược lại với cô, Phạm Trình có vẻ rất nóng ruột, đang ngủ ngon thì bị gọi dậy, vừa tỉnh ngủ lại nghe được tin sốc như thế này.“Thì...., em thấy anh lo nhiều việc quá rồi, em..., em không muốn anh chịu khổ.” Bạch Y lấy hết can đảm nói liền tu tì.Đầu bên kia khá im lặng, không ai lên tiếng, im đến mức khiến Bạch y cảm thấy hơi sợ.“Xin lỗi”“Dạ?”“Là anh trai không tốt, để em chịu khổ.” Giọng trầm cảu Phạm Trình hòa thêm một chút khàn khàn.“Phạm Trình anh....!khóc ư?” Bạch Y hơi khó hiểu, anh ấy khóc cái gì chứ? Đâu có gì đáng để khóc đâu?“Anh, em cúp trước, mai em còn có việc gấp phải xử lí, vậy nhé, bye anh.” Bạch Y vui vẻ hơn rất nhiều, chợt nhận ra bây giờ đã 12 giờ đêm rồi, đã qua ngày mới rồi, cô nhanh chóng cúp máy để anh trai được nghỉ ngơi.Vừa nằm xuống Bạch Y đã ngủ được, cô đã giải tỏa được bí mật mà bấy lâu nay cô giấu anh trai mình, cô đã có can dảm để nói ra chuyện này, cô làm được rồi.Đúng như dự đoán, sáng hôm sau, Bạch Y đã dậy muộn, muộn hẳn 2 tiếng.
Vừa dậy liền vội vội vàng vàng, cái gì cũng lộn xộn cả lên, phải đến 10 giờ sáng mới được ra khỏi nhà.
Phóng xe đến văn phòng may mà nhanh, chỉ đi xe 15 phút là đến nơi.Cửa phòng làm việc mở ra, cùng với tiếng lanh canh của chiếc chuông gió treo ở cửa sổ phòng làm việc của cô.
Hai thứ tiếng như hòa vào nhau, làm cho người bên trong không biết rằng đã có người đi vào căn phòng này.Trong căn phòng đó, có một dáng người nhỏ bé đang hì hục cầm điện thoại chụp lại thứ gì đó.
Sau lại cúi người lục lọi nhiều thứ từ góc tủ bàn cô.
Bạch Y đứng dựa người vào thành cửa, nhìn cô gái kia rất chăm chú, nhưng rất nhanh cô liền giơ tay lên, gõ “cốc cốc” vào cánh cửa.
Thân hình đang cúi kia nhanh chóng cứng đờ, vội vàng bật dậy, mặt đối mặt với Bạch Y.“Chị..., chị hiểu lầm rồi.” Tiểu Vân luống cuống chân tay vội vã đứng dậy.Bạch Y khẽ nghiêng đầu cười , không có tâm tình gì lớn.“Sao, bản thiết kế của chị đẹp không, Tần Hoài Vân?”“Dạ, chị nói gì cơ ạ, em...em là Bùi Tiểu Vân mà.” Trên khuôn mặt Tiểu Vân chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.
Tim ả bây giờ đang đập rất nhanh, ả sao mà ngờ được, đang đúng lúc tìm bản thiết kế của cặp đôi váy vest kia thì Phạm Bạch Y lại đến, phá hỏng chuyện tốt của ả, cái hôm mà Phạm Bạch Y này đi với Phạm Trình, ả đã muốn tìm đồ ở trong đó rồi, nhưng mà người khóa cửa như thế nào lại là trợ lí của Phạm Trình.Và tên đó còn tiện tay cầm luôn chìa khóa của ả.
Tối hôm qua mới gửi lại.Bạch Y bước vào phòng làm việc, quay đầu với Tiểu Vân.
“Tần Hoài Vân, cho dù cô có phẫu thuật thẩm mỉ cả người tôi vẫn nhận ra cô, cả nhà cô, dù có bị thiêu thành tro, Phạm Bạch Y này, vẫn sẽ nhận ra.”“Sao? Nghe cứ như cô là người chịu uất ức thế nhở, chẳng phải là cô quyến rũ cha tôi à?” Tần Hoài Vân cười nhẹ một cái.“Sao lại thành tôi quyến rũ ông già Tần gia rồi.
Cô tưởng nhà cô nhiều tiền lắm à, nếu so với khối tài sản của tôi thì thiếu mất 3 hào.” Bạch Y cảm thấy rất buồn cười, tài sản nhà cô còn nhiều hơn tài sản nhà họ hẳn 3 hào thì việc gì cô phải làm những việc vô nghĩa như thế chứ?Bạch Y khẽ lắc đầu một cái, rút điện thoại ra, lưu một đoạn video vào và lôi Tần Hoài Vân ra ngoài cửa văn phòng phẩm.“Chờ đi nhé.” Cô khẽ mỉm cười rồi liền đi vào.
Tần Hoài Vân bị ném ở ngoài cửa bị nhiều ánh mắt của người đi đường liếc vào, tiếng xì xào bàn luận rất to.“Phạm Bạch Y, mày là cái thá gì, đi quyến rũ ba tao giờ lại còn bày đặt trong trắng.” Tần Hoài Vân đứng dưới cửa hét thật lớn khiến nhiều người bu lại xem.Một cánh cửa sổ của văn phòng mở ra, thò ra là một khuôn mặt nhỏ, xinh đẹp vô cùng, bên tay cô nàng còn cầm một cái loa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...