*****
Phần 4: Người quan trọng nhất.
Vội vàng, Nam quay lưng. Cố gắng kiếm tìm cái quán có mang tên là Mean Teen ấy. Bước chân cậu nặng nề hơn bao giờ hết. Những lời nói của Minh là có ý gì, điều gì ẩn chứa sau cái nụ cười ngạo mạn ấy? Còn An nữa , tại sao cứ làm cho cậu lo lắng muốn chết? Đâu phải nói không quan tâm là sẽ không quan tâm? Mồ hôi nhễ nhại, Nam vẫn không ngừng chạy, kiếm tìm. Muộn rồi.
Cuối cùng, cậu cũng bắt gặp một quán mang biển hiệu Mean Teen. Không suy nghĩ, cậu bước chân và đảo mắt kiếm tìm. Cái góc trong cùng của cái quán ấy. An đang ngồi một mình, những vết bánh cắt nham nhở trên mặt bàn.. Trong chiếc cốc thuỷ tinh dài còn sóng sánh một chút rượu nhẹ. Và An đang gục đầu xuống bàn. Cảm thấy tim hơi nhói lên một chút. Nam bước tới , ra hiệu cho chị chủ quán " cứ để cô ấy cho em " , cậu nhẹ nhàng kéo một chiếc ghế ngồi đối diện.
- An...
Cậu khẽ gọi, nhưng không có thay đổi gì , cô gái trước mặt vẫn gục đầu xuống. Lẩm bẩm gì đó không rõ. Nam thở dài, cậu im lặng, nhìn tất cả những thứ trên mặt bàn mà cảm thấy đau nhói..
- Mày đã rơi vào tình trạng gì thế An? Cô đơn lắm à?...
Nam bắt đầu nói, thì thầm, nhưng dường như chỉ nói ình cậu nghe..
- Sinh nhật một mình? Mày đã học được kiểu sống một mình ở đâu thế? Mày đang cố làm mày bị tổn thương... Tao ko muốn...
Im lặng.
- Có bao giờ tao thấy mày uống rượu đâu.. Cái thứ này đâu khiến mày quên được Minh? Đâu khiến mày hết buồn.. Sao mày ngốc vậy...
Cô nhóc vẫn gục đầu , dường như ko nghe thấy , và... Nam cũng biết như vậy. Cậu liếc sang chai rượu đã gần hết
- Uống nhiều thế cơ à... May là rượu nhẹ... Nhưng.. Cũng khiến mày không còn tỉnh táo. Nếu như tao không đến thì mày liệu có về đến nhà không?? ... Lúc nào cũng tự ý , không nghĩ đến người khác một chút.
Vừa nói, Nam vừa đưa tay lên nghịch nghịch vuốt mấy lọn tóc cô bạn.
- Đã từ bao giờ tao trở thành người như thế này. Mày có bao giờ cô đơn đâu... Mày luôn có bố mẹ và bạn bè bên cạnh , cả tao nữa... Lần đầu tiên tao biết cảm giác quan tâm đến ai đó... Tao ở một mình.. Và tao biết cái cảm giác cô đơn là thế nào...
- Ở một mình?
Bỗng nhiên An cựa mình nhìn lên Nam, hơi ngạc nhiên nhưng Nam cũng chẳng nói gì nữa...
- Sao... mày tìm đến.. đây? Thật... là mày.. ko Nam?
- Thật. Đi về thôi.
Nam bỏ tay nghịch tóc An , chống tay, toan đứng dậy.
- Tay bị xước rồi này...
Nam quay sang nhìn vào tay mình, đúng là có vết xước ở trên mu bàn tay. Cậu cũng không nhớ là đã tạo ra vết xước này ở đâu, nhưng chỉ khẽ lắc đầu.
- Trông mày còn chưa đủ tỉnh táo mà cũng phát hiện ra cơ à..
- ...
An bắt đầu đưa tay lên trán. Cảm giác choáng váng. Muốn đứng lên nhưng người cứ chực ngã xuống
- Ngồi yên , tao dắt mày về nhà Linh. Mày có biết là mày đang say không?
An cắn nhẹ môi.
Nam gọi tính tiền. Cậu liếc sang An..
- Chị dựa con bé này lên lưng em cõng nó về. Say quá rồi.
Chị chủ quán mới đầu còn e ngại, nhưng thấy cũng có lí.
Mới đầu An cũng hơi vùng vằng. Nhưng dường như ko còn sức lực nên cũng đành dựa lên. Người gần như lả đi...
Đoạn đường dài thênh thang , tối , chỉ còn những ánh đèn cao áp sáng lên , đường bây giờ cũng chỉ lác đác vài người. Có cái bóng nhỏ vẫn im lặng di chuyển. Nam đag cõng An , đi từng bước thật chậm , chỉ có sự im lặng và tiếng thở..
" đây.. Là vai của ai? ... À.. Nam... Sao ko nhấc được người lên nhỉ? ... Say rồi...
- Anh Minhhh...
- Sao?
- Mỏiiii chânnnn..
- Ráng đi , ai bảo An nặng quá, hỏng xe rồi..
- Cõnggg emm
....
- Anh Minh chỉ cõng mỗi mình An thôi nhé.
- Ờ.
- Ờ gì mà ờ, thề đi.
- Ờ thì thề.
- Thề rõ ra.
- Thì thề.. Chỉ cõng mỗi An thôi. Anh thề anh nói điêu người yêu anh chết, anh nói dối hai đầu gối anh nó bằng nhau..
...áááááá..
....
Không được... Không được đâu An à... Mày bỏ ngay cái kí ức ấy ra khỏi đầu đi.. Người đang cõng mày ko phải Minh... Mày ko thể nghĩ đến Minh khi đang ở trên vai Nam.... Mày làm thế là có lỗi... Không được nghĩ nữa.. Không được nghĩ nữa... Cấm mày đấy..."
... An lắc lắc đầu mạnh tưởng chừng vứt mạnh cái mảng kí ức mơ hồ ấy xuống. Lí trí không cho phép nó nhớ...
- Mày ngồi yên đi.. Đừng có giãy..
- hm...
-....
- Nam...
- Gì?
- Mày... Không.. Bỏ rơi tao...
- Ừ.. Không phải cái gì nói được cũng làm được...
- ừ... Không phải... Hic... Cái gì nói.. Được.. Cũng làm được.. Hic..
- Mày còn tỉnh ko đấy.?
...
- Nam...
- ...
- Tao... Có lỗi..
-...
- Lúc nào... Mày cũng.. Hic.. Có mặt.. Lúc.. Hic... Tao gặp chuyện... Ở bến xe.. Ở công viên... Lúc tao bị đánh...
- An...
- Thế mà tao ... Hic... Chả quan tâm ... Hic...
- ...
- ờ... Mà tao còn... Kém hơn cả.. Đứa em..hic..
- An...
- Đến nó.. Còn biết.. Hic.. Là .. Cảm giác muốn quan tâm ...mà không được ...hic... Để ý đến.. Thật khó chịu...
Nam im lặng. Cậu biết An đang mê sảng , những lời nói ra không được chuẩn bị. Thường là những điều sâu trong lòng nhất.. An không biết mình đang nói gì. Nam chỉ lặng yên nghe , những lời nói của kẻ say thường là những lời nói chân thực nhất.
- Tao hụt hẫng lắm... Hic..
- ...
- Minh.. À ko.. Hic.. Nam.. Lúc mày nói .. Ko quan tâm... Ko nhắn tin.. Hic.. Tao thấy thiếu... Lẻ loi..
- ...
- Cô đơn lắm.. Hic...
- .. Im lặng...
Nam bước đi nặng trịch. Đến nhà Linh đã thấy Linh đợi sẵn ở cửa..
- Say lắm đấy...
- Ừ. Cứ để An đấy, cậu về đi, muộn rồi.
- Ừ..
Nam vẫy tay chào rồi ra về.. Quay lưng bước đi mà trong lòng bộn bề.. Cậu biết cô bạn đang ở cảm giác gì và hơi hối hận khi hôm đó bỏ mặc cô nhóc.. Bây giờ cậu mới nhớ lại những vết băng vì bị đánh trên tay An. Hôm nay sinh nhật An, đúng rồi, cậu quên sao được.. Nhưng rốt cục cũng sắp hết ngày rồi.. Thở dài. Cậu đưa tay lên điện thoại " Mong An thêm một tuổi mới có những niềm vui mới, hạnh phúc mới " . Send. Tiếp tục bước đi trong một tâm trạng gì đó không rõ ràng. Cậu nhớ như in những gì An vừa nói. Một cô gái yếu đuối...
..................
Lúc này , ở một góc khuất khác. Minh đang ngả đầu lên ghế sopha, cô gái tóc nâu đang khéo léo băng lại những vết thương.
- An là ai?
Cô gái tò mò hỏi.
- Là người hôm trước My gặp trên đường ấy.
- Biết thế. Nhưng My đang hỏi là quan hệ của Minh và cô bé đó.
- Là bạn gái cũ.
- Có vẻ như Minh bỏ rơi cô bé đó. Tại sao vậy? Lại còn kêu My là bạn gái Minh nữa chứ.
- Tại hết thích.
- Nói dối. Nhìn cái cách nói chuyện và để cậu con trai lúc nãy đánh là biết Minh không phải là người phũ phàng như thế.
- My lúc nào cũng hiểu Minh. Đúng là bạn thân lâu ngày không gặp.
- Thế giải thích đi.
- Minh từng thích cô nhóc đó thật. Đã từng nghĩ là người quan trọng nhất trong cuộc sống của Minh. Nhưng Minh vẫn có cảm giác thiếu thiếu gì đó.. Dần dần rồi quên mất cách quan tâm An, ... Khi My sang Sing gần 2 năm, rồi đột ngột trở về... Minh đã biết mình thiếu cái gì...
- Minh và cô bé ấy yêu bao lâu?
- Hơn nửa năm.
- Và Minh bỏ rơi cô ấy khi My trở về Việt à?
-...
- Minh sẵn sàng bỏ rơi người yêu thương Minh chỉ vì sự xuất hiện chốc thoáng của My ở Việt? Người đã thích Minh hơn nửa năm?
- ...
- Thế gọi là đểu, là đểu đấy Minh. Bỏ rơi người khác khi có sự xuất hiện của người thứ 3. Chắc chắn cô bé ấy đau nhiều lắm.
- My...
Gương mặt My bắt đầu sầm xuống , cô đứng dậy bước đến cái gương ,cầm lược và chải tóc..
- Tháng sau My lại bay qua Sing.
Minh hơi giật mình, đứng phắt dậy.
- Sao??? Cứ ngỡ là My về luôn rồi chứ?
- Minh tự nghĩ thế.My không hề nói.
- Thế khi nào thì trở lại đây?
Giọng Minh bắt đầu lạc đi.
- Không trở về?
- Tại sao?
Bây giờ thì cậu nổi nóng thực sự.
- Bạn trai My bên đó.
- Bạn trai? Còn... Minh..
- là bạn thân.
Minh ngồi phịch xuống gkế.
- My về đây.
Cô gái cột cao tóc chậm rãi bước ra cửa. Không quên nở một nụ cười.
- My không bao giờ đánh rơi hạnh phúc của mình chỉ vì những cảm xúc thóang qua.. Như thế là có lỗi.
Minh ngồi đó.
- Minh đưa My về..
- Không cần... Quan tâm đến ai đó nghĩ đến Minh đi.
My bước đi lòng hơi chùng xuống. Cô bước đi nhẹ nhàng không ngoái lại nhìn dù biết Minh vẫn đang nhì theo đằng sau. Cô buồn thực sự , thì ra cô chẳng khác gì người thứ 3 chen vào, tkì ra cô là nguyên do của sự đau đớn trog người khác.. Cô thích Minh thực sự.. Nhưng không muốn chấp nhận mọi chuyện như thế.. Nếu một ngày Minh lại đối xử với cô như với An? ... Thở dài.. Có lẽ.. Cô nên kiếm một người bạn trai bên Sing..
Nước mắt rơi. Minh tồi thật, cô tự nghĩ.
......
đầu dây bên kia ngập ngừng.
......
Nó và Linh dạo bộ trên con đường quen thuộc , cứ như muốn bù lại những ngày ko đi chơi cùng nhau . Linh huyên thuyên đủ thứ và với mong muốn nó chăm cười hơn chút . thỉnh thoảng cũng ngó cái điện thoại rồi ở cái nụ cười phát tởm , đáng nghi ngờ.
Chợt sững lại , nó nhìn qua phía bên kia đường. Đủ nhanh để nhận ra cái bóng dáng quen thuộc cùng một cô gái có mái tóc nâu , đang đùa giỡn ...
Bước chân của nó chùn lại. Lưỡng lự. Và nó dừng lại dõi mắt sang bên kia. Minh và cô gái có mái tóc nâu đang đi sang đường..
- An, nhìn gì đấy.. Tao đang hỏi mày mà.
Linh quay sang, khẽ nhăn mặt hỏi.
- An..
Dường như không nghe thấy, An đứng trân trân nhìn.
- An ơi Nam đằng sau kìa. Cậu ấy vừa tới kìa..
Bỗng nhiên An giật mình, mắt mở to hoang mang.
Chiếc điện thoại rơi ra trong khi Minh và cô gái kia tung tăng bước sang đường . Sáng lên. Minh quay lại, rất nhanh , ngập ngừng, cậu cúi xuống nhặt.. Một chiếc xe máy đang phóng rất nhanh và dường như tay lái không vững , nếu không nói là một kẻ say đang lao xe đến với một tốc độ chết người...
- An! Dừng lại.. Mày làm gì thế.. AN!
RẦM!
Minh loạng choạng, người văng ra ngoài.. Cũng rất nhanh chóng nhận ra là xe không đụng phải mình. Quay đầu lại , cậu hoảng hốt nhận ra thân hình quen thuộc nằm trước bánh xe máy đã văng xa. Máu . Rất nhiều máu loang ra từ người cô gái nhỏ bé. Đó là An!
- An! An ơi.
An nằm sõng soài trên mặt đường. Người xúm đông quanh người gặp nạn. Và rất nhanh , An nhận ra có người đang đỡ mình lên.
- An ơi An, tao đây tao Nam đây.
An hơi cựa mình. Nó mở mắt , nhoè đi thấy Nam đang đỡ mình.
- Nam à... Tao biết mày .. Sẽ đến mà..
An nở nụ cười, không biết rằng người đang chảy rất nhiều máu. Nó chỉ thấy trước mặt nó, người đang ôm nó vào lòng là Nam, khuôn mặt nhăn nhó và lo lắng.
- Sao.. Lại ngốc thế...
Những câu nói đứt quãng của Nam.
- Minh... Ổn chứ?
Lúc này , Nam hơi tức giận , cậu quay lại nhìn , chỉ thấy Minh đang đứng đó , cạnh My, nhìn An mặt chết trân, bàng hoàng.
- Đừng lo cko thằng đó , nó chẳng sao cả.
Rồi Nam tức giận , quay lại.
- Minh! Hài lòng chứ?
Minh lặng người, An vừa đẩy nó ra khỏi chiếc xe tử thần đó. Cậu chậm rãi tiến tới.
- TÔI CẤM ANH TIẾN LẠI ĐÂY, ĐỪNG ĐỂ AN NHÌN THẤY ANH, ANH KO XỨNG ĐÁNG , KO CÓ QUYỀN. BIẾN ĐI.
Dường như quá tức giận. Nam gào lên. Rồi quay sang An.
- Mày.. Lúc nào cũng hành động theo ý mình... Sao phải khổ sở thế hả An?
- Cho phép tao.. 1 lần thôi, để tao được.. Bảo vệ Minh , một lần này thôi..
An mất máu, cô bé bắt đầu thở hổn hển, nói đứt quãng..
- Tao sẽ.. Đưa mày vào viện, .. Ráng lên, tao đưa mày vào viện.
Mắt nheo lại, cậu nhìn An , giọng run lên lo lắng.
- Mày , lúc nào ... Cũng bên tao.
Nam bỗng ôm chầm lấy An, An cảm nhận thấy hơi ấm và tim đập thật nhanh. Nó cảm nhận là toàn thân Nam đang run lên..
Chợt nhận thấy trên mặt mặt mình có nước, ấm nóng. Không phải, nó đâu có khóc. Nó nhẹ nhàng , đưa tay lên mặt Nam , tay nó có nước, ấm. Cố gắng mở mắt nhìn lên , Nam , cậu ấy đang khóc!
- Khóc à?
- Cố lên. Tao đưa mày vào viện.
- Sao ...
- Tao hiểu , hiểu ý mày, vì mày là vk tao. Hiểu ko?
- Ảo thôi mà...
An nở một nụ cười, gắng gượng.
- Ảo gì? Tao.. Yêu vk thật đấy.
Cô nhóc chợt dúi nhẹ đầu vào Nam . Lịm đi.
Bệnh viện tấp nập người qua lại, ai cũng vội vã. Ngoài phòng chờ, có 3 người đang ngồi lo lắng. Đó là mẹ An , Nam , và Linh. Mẹ An khóc nức nở , bà lo lắng . Bác sĩ đẩy cửa bước ra.
- Con gái tôi sao rồi bác sĩ?
Bà mẹ sốt sắng hỏi.
- Mất quá nhiều máu, chúng tôi cần người áu gấp, chậm trễ sẽ..
Bác sĩ chưa nói hết lời, bà lảo đảo , khuỵ xuống.
- Bình tĩnh bác ơi.
Nam và Linh hoảng hốt.
- Lấy máu cháu đi.
Cả hai đều đồng thanh.
Vị bác sĩ nhìn 2 người không cảm xúc gì.
- Thôi được, hai người xuống đây xét nghjệm máu .
.............
Nam lo lắng. Cậu hy vọng có cùng nhóm máu với An , chưa bao giờ cậu cần cô bé như lúc này. Không thể dùng máu của mẹ An. Bà rất yếu.
Cả 2 từ phòng xét nghjệm bước ra. Gương mặt thất vọng thấy rõ. Họ đều không cùng nhóm máu.
Nam quay người, cậu ôm chặt vị bác sĩ.
- cháu xin bác sĩ, hãy cứu lấy cô bé ấy..
Ông bác sĩ nhìn Nam thở dài.
Bỗng , một giọng nói vang lên.
- Bác sĩ. Lấy máu cháu.
****
****
An tỉnh dậy trong bệnh viện , cô thấy trước mặt mọi vật đều có màu trắng. Cô nhóc biết mình đang ở trong bệnh viện .
- An ! Tỉnh rồi à? Ổn chứ?
Một giọng nói vang lên bên cạnh , nó đưa mắt nhìn. Đó là Nam , cậu đang rất lo lắng.
- Lại vào viện rồi...
An thều thào.
- Mày... Đúng là.. Con dở.
Nam vừa lo cậu vừa tức. Đáp lại lời , An chỉ cười một cái.
- Tao hỏi mày.. Trả lời nhé?
An cất tiếng.
- Mới tỉnh mà còn muốn hỏi . Hỏi gì hỏi đi.
- Kể về mày.
- Tao á? Tao thì có gì mà kể. Mày cái gì chả biết hết rồi.
- Bố mẹ?
Nam hơi giật mình, rồi cậu thở dài lắc đầu.
- Họ làm ăn ở nước ngoài, thỉnh thoảng mới về, mà mỗi lần về chẳng được bao lâu. ...
- Và.. Mày ở một mình.
Nam gật đầu.
- Mày chưa bao giờ kể.
Cậu thở dài.
- Hỏi xog chưa mẹ nội?
- Chưa.
- Hả? Còn gì nữa?
An bật cười khanh khách. Không ai nghĩ cô bé vừa thoát khỏi tử thần.
- Trước khi tao ngất đi... Có người nói gì ấy...
Nam bỗng đỏ bừng mặt, nhìn vào cô nhóc đang nở nụ cười vô cùng tinh quái.
- Nói gì? Vớ vẩn.
An lại bật cười.
- Hình như là...
Nam giãy người, bịt chặt miệng cô bé. Nửa khóc nửa cười.
Cạch.
Cửa phòng bật mở, cả 2 đều quay sang . Đó là Minh. Anh đang đứng trước cửa.
- Cút đi!
Giọng nói này là của An. Ngay khi Nam định cất lời.
- Anh xin lỗi!
An bỗng giãy người lên.
- Tôi bảo anh cút đi.
An trợn trừng mắt nhìn Minh. Đến Nam cũng ngạc nhiên vì thái độ này.
Minh ko biết nói sao cả , anh nhìn An một lúc lâu, nhận thấy sự tàn nhẫn của bản thân. Anh khép cửa lại và bước ra ngoài.
- An... Mày lạ quá.. Tao ko nghĩ là...
- Minh đâu có xứng đáng.
An nói. Cô lạnh lùng.
- Mà .. Mày biết ai ày máu ko?
- Ai?
- Đoán thử xem.
- Cô gái có mái tóc màu nâu.
Cạch!
Cửa phòng bật mở , lần này bước vào là My.
- Cô nhóc hôn mê lâu thật đấy. Gần tuần rồi còn gì.
Không gian im lặng, An , cô vẫn lặng ko nói gì, cô vừa kịp biết cô gái đang đứng trước mặt chính là người cứu mình.
- Cậu.. Cho tôi nói chuyện với An được chứ? 5 pkút thôi.
My đánh mắt sang nhìn Nam, một sự cầu khẩn . Nam hiểu ý, cậu đứng dậy. Bước ra ngoài cửa. Không quên quay lại nói nhẹ vào tai An.
- Tao sẽ vào sớm . Vk ạ.
An bỗng cười hiền , nhóc đáp lại.
- Ừ. Ck.
Nam bước ra ngoài , cô gái tóc nâu bước tới bên cạnh giường cô nhóc. Im lặng.
- Chị... Là người áu em?
An phá tan sự im lặng bằng một câu hỏi.
- Đừng ngạc nhiên.
- Tại sao?
- Minh là một kẻ tệ, tôi biết An phải chịu nhiều nỗi buồn và đau đớn, có lẽ tôi là nguyên nhân gây ra . . . Cái cảm giác đó tôi hiểu. .. Tôi sắp sang Sing. Coi như.. Đây là món quà tôi giành cho cô nhóc..
My nói ngắn gọn. Cô chỉ nói vẻn vẹn có vài câu. Nhưng cũng đủ để nó hiểu.
Nói rồi My đứng dậy.
- Hãy nhớ vẫn còn có người bên cạnh cô nhóc. Có lẽ, tôi phải đi rồi.
Cô bước ra khỏi phòng. Đồng thời Nam cũng vừa quay lại, họ chỉ khẽ gật đầu chào nhau một cái.
...........
- Cô ấy thật tốt.
An cất tiếng.
- Cô ấy thôi á? *lườm*
Nam quay sang nhìn.
- Ừ. Cô ấy.
An chớp chớp mắt
- Thế còn thằng cha đang ngồi trước mặt vk đây thì sao???
Nam nói có vẻ gì đó hơi bực bội, xen lẫn giận dỗi. An chỉ bụm miệng cười.
- Ác nhưn ác đức chứ tốt cái nỗi gì?
- GÌ? VK DÁM NÓI TAO THẾ Á.
- Tại sao ko?
An vênh mặt , nom dễ thương phải biết , nó cười toe. Nam thấy hơi ngộ , thằng bé bỗng đỏ bừng mặt .
- Giỏi lắm... Ra viện chết với tao ...
- Không . Ngu gì chết chung. Héhé.
Nam trợn tròn mắt, cậu dứ dứ nắm đấm doạ doạ. An chỉ cười , Nam chợt nhận ra là lâu lắm rồi không thấy nụ cười tươi chói củ An như thế.
- Này. Sắp thi rồi đấy.
- Chắc rớt lun rồi.
Nam giật mình quay sang .
- Chưa thi sao biết.
*cười*
- điên kia. Cười gì? Từ giờ tao kèm.
- Nếu ko rớt.. Tao sẽ..
- Sẽ sao?
- Chưa đỗ nên chưa nói.
- Dở người...
Hjhjhj
******
******
Phần 5: Ánh sáng trở lại.
Trên đoạn đường dài. Có một con bé rất ư là tung tăng đến trường. Đặc biệt gặg ai nó cũng cười thật tươi.
Két!
Một chiếc xe chặn nó lại. Một nụ cười toả nắng.
- Vk lên xe tao chở đi học.
- Tao không nhầm thì... Hìhì.. Trường ck ở hướng ngược lại.
Nói rồi An chỉ tay hướng theo .
- Tao muốn đưa, lên nhanh, rồi tao vào lớp.
An cười híp mý, nó nhảx phóc lên xe Nam , giờ thì nó đủ can đảm để đón nhận tình cảm mới mẻ, nhưng chỉ là bước đầu, chỉ là nó để Nam thân hơn, nó sẵn sàng cho ai đó một cơ hội để quan tâm.
..............
Nó bước vào lớp với một thái độ mới, một tâm trạng mới, và cả một vẻ ngoài mới, không còn vẻ ủ rũ ngày thường.
Cả lớp nhìn nó lạ hoắc ngạc nhiên nhưng cũng chả để tâm gì nữa.
Nó test nhanh bài kiểm tra tkử 45 phút và khiến cả lớp choáng toàn tập với số điểm là 8.5 / 10. Nó cười hãnh diện. Một bộ mặt mới.
Tan học, nó thu dọn sách vở , chuẩn bị đi về. Theo thông lệ , nó bước ra ngoài cổng trường đợi Linh lấy xe.
- Bùi Dương An.
Một giọng nói cắt ngang bước đi của nó. Nó dừng chân , ngước mắt lên nhìn. Trước mặt nó là 1 con bé quen thuộc, con bé mà đã đánh nó 2 lần. Cứ gọi là Tóc đỏ. Tóc đỏ mặt hằm hằm bước tới, đằng sau là 2 con bé khác.
- Sao?
An đáp lạnh.
- Sao á? Ăn nói ngoan ngoãn một ckút. Tao đến xử mày, khốn kiếp..
Tóc đỏ trợn mắt nkìn nó. Nó không tỏ ra chút gì sợ hãi, thái độ bình tĩnh đến đáng ngờ. Lũ học sinh đi học về , thấy hay hay xúm đông vào hóng hớt. Con Linh vừa lúc chạy ra nhăn nhó hỏi nó.
- Này.. Con nhỏ này xử mày mấy lần rồi đó.. Dây dưa làm gì..
An lắc đầu, nó nở một nụ cười hiểm. Gạt tay con bạn sang.
- Cứ để đó tao lo.
Linh nhìn vào mắt nó, thở phào một cái , yên tâm rồi. Mỗi khi An nở nụ cười quái dị như thế này thì kiểu gì cũng xog, và lắc đầu lo lắng cho con nhỏ tóc đỏ đang hùng hổ kia.
- Muốn gì thì nói nhanh nhé! Chị bận lắm.
Nó vênh mặt. Du côn phải biết.
- Á à... Mày... Tao phải xử mày ày ngoan ra một chút.
Tóc đỏ bừng bừng mặt . Tức giận. Định lao đến.
- Từ từ đã nào..
An cười. Nó quay lại chỗ đám đông.
- Mình tên An , học sinh lớp 12a4 , các bạn làm chứng nhé, mình ko hề gây sự mâu thuẫn đánh nhau nhé.
Sau đó, An dơ tay chữ V cười thật tươi, lũ học sinh ngơ ngác gật đầu.
Tóc đỏ lao tới , định dơ tay tát nó.
Rầm!
Tóc đỏ văng ngã xuống đất với một cú hất nhẹ nhàng của An. Con bé ngã sõng soài trên mặt đất , tức giận lồm cồm bò dậy. Tự hỏi tại sao.
- Mày định làm gì?
Linh níu tay áo nó, hỏi nhỏ.
- Còn làm gì nữa, đập cho nó một trận.
An trả lời một cách ngây thơ vô số tội. Vừa lúc 2 con bé đứng sau định lao đến.
- Muốn yên thân thì cút sang chỗ khác.
An gằn giọng, giọng nó đanh lại như ra lệnh. Hai con nhỏ ko hiểu sao cũng đứng sững lại.
- Nhanh! Hay để tao dần cho chúng mày một trận.
Hai con bé nhìn sang chỗ Tóc đỏ đang bò dậy. Lắc đầu rồi tự lùi ra đằng sau.
An từ từ bước tới, ngồi xuống trước mặt con Tóc đỏ. Nó nở nụ cười giết người. Túm lấy cổ áo nhỏ.
- Mày đánh đi. Giỏi đánh đi. Đừng nghĩ tao nhịn là tao sợ.
An nói, giọng nó chuyển sang tông đe doạ. Con bé tóc đỏ nhìn nó , định làm gì đó.
Bốp...
Những cái tát thô bạo giáng thẳng vào mặt con bé. Nó tát ko thương tiếc. Chỉ có mấy đứa học sinh đứng há hốc mồm ngạc nhiên. Tóc đỏ là con bé có tiếng. Và đang bị An tát tới tấp.tóc đỏ muốn chống cự. Nó dơ tay muốn gạt An ra. Nhưng.
An túm tóc( du côn ) , nó tiếp tục tát, cào mặt con nhỏ. Hại nó hai lần bị thương.
- Xin lỗi chị đi.
An trợn mắt, nó nhìn Tóc đỏ kiểu đe dọa.
- Mày...
Tóc đỏ long sòng sọc như vừa bị sỉ nhục.
- Không à?
Rầm!
An túm áo, một lần nữa lại ném nó xuống đất. Nó quay sang đám đông.
- Tìm giúp tôi cái ghế nhựa.
Cả lũ ngơ ngác ko hiểu gì. Giọng con Linh đầy lo lắng.
- Làm j vậy mày?
- Ném thẳng vào cái mặt nó. Vết sẹo ở tay tao cũng là từ cái ghế nhựa đấy.
- Ác qúa mày..
An nở nụ cười.
Bỗng từ trong đám đông. Một thằng con đi ra, tay cầm theo chiếc ghế nhựa bước vào.
- Có ghế nè bạn. Ngưỡng mộ bạn gkê.
An cười, tay nó chạm vào ghế, nhìn sang Tóc đỏ đang nằm chết trân nhìn nó.
- Mày định làm thiệt hả, cẩn thận chết người.
Linh lo lắng nhìn nó.
- Chết càng tốt, nó còn mong tao chết cơ mà.
Chào thua. An nói giọng bơ đi như ko có suy nghĩ gì.
Bỗng. Tóc đỏ hốt hoảng.
- Em .. Xin lỗi.. Đừng ném ghế... Em xin lỗi..
Tóc đỏ bò về phía An, và khóc sợ hãi. Thái độ của An chứng tỏ nó sẽ làm thật. An bật cười.
- Biết xin lỗi cơ à. Hóa ra cũng sợ chết.
Con bé không biết nói gì, lẩm bẩm vài câu xin lỗi.
- Cút!
An nói như ra lệnh. 2 con bé đang tái xanh mặt cũng vội vàng leo lên xe máy phóng vội. An phủi phủi tay , nó dơ 2 ngón tay nhìn Linh.
- Chị An đã trở lại và lợi hại gấp đôi..
- Ăn hại gấp bội.
- Haha
cả 2 ôm bụng cười. Nó nhẹ nhàng bước tới chỗ cậu bạn lúc nãy.
- Phiền bạn trả lại ghế giúp mình.
Thằng nhóc ngây ngô gật đầu. Nó xua xua đám đông tản đi. Nhảy phóc lên xe con bé cười đắc thắng , ngạo nghễ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...