Chết Nhưng Không Chết


Cao Diện Sĩ, hay còn được biết đến là ông chủ Cao chuyên thu mua bán đất tại trong và ngoài kinh thành Huyễn Đô.

Kinh nghiệm đi khắp năm châu bốn bể phải nói rằng cực kỳ dày dặn, hành nghề này cũng được hơn năm sáu năm rồi thế nhưng chẳng giàu tí nào, hơn nữa tính keo kiệt bủn xỉn của Cao Diện Sĩ nổi danh đến mức không ai không biết.
Biệt phủ Cao Diện Sĩ ở còn chẳng có nổi dăm ba món đồ quý giá nào, đến cái mức bọn trộm còn chê bần hèn, không lọt nổi vào mắt xanh của chúng.
Lâu Vĩnh Ninh nắm bắt được đại khái vài thông tin về ông chủ Cao này, nghe Lâm Tiền kể chi tiết khiến anh thấy buồn cười.

Thái độ của cậu trai này cũng tận tình quá chứ, dù đã biết rằng danh tiếng của nhị công tử nhà họ Lâu đây chẳng mấy tốt đẹp gì.
"Còn gì nữa không?"
"Không ạ..."
"Cậu cũng biết nhiều chuyện ghê."
Lâu Vĩnh Ninh thở dài, trong đầu lập tức nhảy số để chút nữa đối mặt với người ta như thế nào, dù gì đây cũng là vụ làm ăn đầu tiên anh tham gia dưới danh phận này: "Đào Đào, cậu chạy đi báo với tỷ của tôi trước."
"Hả?"
"Tránh việc gây hoang mang ấy mà."
Đào Đào hiểu chuyện, lập tức theo hướng chỉ tay của Lâm Tiền chạy vèo đi, tốc độ của cậu nhóc nhanh đến mức anh còn chưa kịp hít thì khói đã tàn.

Lâu Vĩnh Ninh bật cười: "Cậu ấy lanh lợi thật."
"Vâng..."
"Còn cậu vào làm bao lâu rồi?" Anh chắp hai tay sau lưng, chân thong thả bước tiện thể đưa mắt quan sát khung cảnh xung quanh thêm chút, trong lòng thầm đánh giá nhiều điều, âu cũng do cái tật hay suy tính của anh mà thành.

Hễ đi đến bất cứ nơi nào, anh đều ngẫm nghĩ về các mặt lợi mặt hạn chế từ những mô hình kinh doanh, sau đó tìm ra hướng giải quyết dù không chắc phương pháp của mình sẽ thành công hay thất bại.
Lâm Tiền cười tươi đáp lại: "Cũng được bốn năm rồi ạ."
"Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
"Thưa công tử, vừa hay tiểu nhân tròn mười tám."

Lâu Vĩnh Ninh đứng khựng lại một chút, anh híp mắt nhìn người bên cạnh lom lom rồi gật gù vỡ lẽ: "Thảo nào đến tận bây giờ cậu chẳng có quyền hành gì ờ tiệm vải, còn trẻ thế này nên không được tín nhiệm."
Lâm Tiền khó hiểu gãi đầu: "Sao công tử lại nói thế?"
"Tôi thấy cậu rất biết điều, hơn nữa còn nhanh nhạy.

Những thứ đó khá cần thiết cho việc làm ăn buôn bán." Anh thành thật nói, cũng mong rằng Lâm Tiền hiểu được mà càng cố gắng nhiều hơn, anh còn suy tính về lâu về dài sẽ trọng dụng Lâm Tiền để cậu ta có thể phát huy hết khả năng của mình.
"Công tử quá khen..."
"Tôi chỉ đánh giá theo những gì tôi thấy thôi."
Lần đầu được nhị công tử khen làm Lâm Tiền hơi ngạc nhiên, xen lẫn là cảm giác vui sướng lâng lâng như đang ở trên chín tầng mây.

Từ trước đến giờ cậu đã dốc toàn bộ sức lực lẫn tâm trí cho tiệm vải thế nhưng không có bất kỳ ai công nhận điều đó, Lâu Vĩnh Ninh là người đầu tiên thế nên hảo cảm với nhị công tử tăng vọt nhiều hơn vài bậc.
Lâu Vĩnh Nhu ngồi đối diện ông chủ Cao tại lầu hai của tửu lâu Duyệt Lai, nàng nở nụ cười mỉm chi khiến cho người đối diện ngẩn người.

Trong đầu bị mê hoặc bởi nhan sắc không thua kém bất kỳ vị mỹ nhân nào tại thành Huyễn Đô ấy.
Lúc này, tiếng bước chân lộc cộc vang lên từ phía cầu thang gỗ, chẳng mấy chốc Đào Đào đã nhanh nhẹn đi đến.

Dù rằng cậu vừa mới chạy qua mấy con phố thế nhưng trông sắc mặt Đào Đào vẫn chẳng thay đổi tý nào, cậu chỉ thở hắt ra một hơi rồi cúi người xuống, nói khẽ vào tai Lâu Vĩnh Nhu.
Cao Diện Sĩ không rõ nội dung Đào Đào đang nói, chỉ thấy được ánh mắt hơi xẹt qua đôi chút sự ngạc nhiên của nữ tử xinh đẹp, rồi sau đó nàng vẫn giữ nét mặt bình ổn nhã nhặn đó lên tiếng hỏi: "Thật ngại quá, ông chủ Cao có phiền không khi đệ đệ của tiểu nữ tham gia bàn bạc việc làm ăn này?"
Cao Diện Sĩ nhướng mày, dường như đang suy nghĩ về điều gì đó, mất khoảng một lúc sau mới đáp lời: "Nhị công tử Lâu Vĩnh Ninh muốn bàn chuyện làm ăn với tôi à? Việc lạ hiếm thấy."
Nàng không biết phải giải thích làm sao cho đúng, bởi vì bản thân nàng cũng chẳng thể ngờ được đệ đệ mình lại chủ động quan tâm đến tiệm vải, hơn nữa còn đích thân đến thẳng đây mà không hề nói báo trước.
Không biết đệ ấy đang nghĩ gì nữa...
Trong lòng Lâu Vĩnh Nhu cảm thấy hơi phiền muộn, theo đà thở dài ra một hơi nhẹ, Cao Diện Sĩ nghe được bèn cười nói: "Có vẻ như tiểu thư cũng chưa hiểu hết về nhị công tử."
Nàng tính mở miệng trả lời, thế nhưng đã bị tiếng nói quen thuộc kia cắt ngang.


Lâu Vĩnh Ninh chắp hai tay sau lưng thong thả bước đến: "Không phải chưa hiểu, mà do tôi thay đổi nên tỷ tỷ mới như thế."
Anh quét ánh mắt dò xét nhanh đến Cao Diện Sĩ đang ngồi kia, ông chủ Cao kinh nghiệm đầy mình ấy thế mà lại trông trẻ tuổi đến vậy, thoạt nhìn thì người này còn chưa quá bốn mươi nữa.

Lâu Vĩnh Ninh lập tức thay đổi nét mặt, anh nhã nhặn gật đầu với người nọ: "Ông chủ Cao, nghe danh đã lâu nay mới có vinh dự diện kiến, thất lễ rồi."
Cao Diện Sĩ cũng đáp lại, hắn thuận tay lật chiếc chung bằng sứ trống ở trong khay lên, rót nước trà còn nóng hôi hổi ra: "Đừng khách khí, ngồi đi."
Anh vừa bước đến gần Lâu Vĩnh Nhu thì đã bị nàng kéo cổ tay, khẽ bắn ánh mắt dò hỏi, anh liền vỗ lên mu bàn tay nàng có ý trấn an: "Tỷ tỷ đã cực khổ rồi, hay là hôm nay để đệ phụ giúp tỷ một chút."
"Ừm...!Được rồi..."
Lâu Vĩnh Nhu hơi tò mò không biết rằng đứa em trai yêu quý này sẽ làm gì tiếp theo.

Anh chậm rãi hớp một ngụm trà, sau đó mới bắt đầu đi vào vấn đề chính: "Ông chủ Cao nghĩ sao nếu chúng tôi mua đứt dãy đất ấy?"
Vừa dứt câu, một người thì kinh hãi mở to mắt còn một người lẳng lặng gõ ngón tay lên bàn.

Cao Diễn Sĩ mắt không thể nào rời khỏi vẻ mặt điềm tĩnh đến lạ thường ở phía đối diện mình.

Trước đây hắn cũng đã có nghe qua thanh danh của vị nhị công tử này rồi, vừa vô dụng vừa không có đầu óc, lẽ nào mấy lời đồn kia đều là thật hết sao?
"Chẳng phải Lâu tiêu thư đã nói chỉ mua một lô nền thôi ư?"
"Hiện tại chúng tôi đổi ý rồi, thay vì cứ cách dăm ba tháng mới mua một mảnh đất thì chúng tôi muốn mua đứt cả dãy.

Ai mà đoán được liệu sau này giá thành có bị tăng lên hay không?"
Lâu Vĩnh Ninh vừa cười vừa nói thế nhưng trong mắt anh đầy tính toán khiến Cao Diện Sĩ không thể ngờ tời được.

Lời anh nói đâu có sai biệt là mấy, bây giờ giá đất đang tầm tám trăm lượng một lô, cách đây vài tuần trăng thì không có mức giá này còn về sau có lẽ sẽ càng tăng thêm.

Điều khiến ông chủ Cao tò mò là sao Lâu Vĩnh Ninh đoán ra được, chẳng phải nhị công tử này hoàn toàn không biết làm ăn ư?
"Lâu công tử có mắt nhìn xa trông rộng thật, theo như tính toán của tại hạ giá đất sẽ tăng lên từ hai trăm cho đến ba trăm lượng."
Lâu Vĩnh Nhu nghe Cao Diện Sĩ nói thế cũng chấn động đôi chút, suy nghĩ và ánh nhìn của nàng đối với Lâu Vĩnh Ninh bỗng dưng thay đổi hẳn.
Anh cười tít cả mắt, biết ngay sẽ như thế mà nên anh tiếp tục giải thích: "Trên đường đến đây tôi thấy đâu đâu cũng cực kỳ đông đúc náo nhiệt.

Không sớm thì muộn khu này sẽ là mảnh đất vàng cho người khác đến kiếm tiền, người đông thì đất chật tự khắc giá thành cũng cao lên."
Cao Diện Sĩ vừa nghe vừa gật gù tán thưởng, ngoài hắn ra thì Lâu Vĩnh Ninh là người đầu tiên có cùng cái nhìn như hắn, trong lòng hắn bắt đầu nghi ngờ về mấy lời đồn kia: "Nhị công tử nói đúng lắm, đây là thời điểm thích hợp để mở rộng tiệm vải."
Anh chợt lắc đầu: "Không phải, chúng tôi không có ý định mở rộng tiệm vải."
"Hả?"
"Hả?"
Lâu Vĩnh Nhu và Cao Diện Sĩ đồng thanh, giọng của họ khá lớn nên khiến cho mấy thực khách xung quanh chú ý đến.

Đào Đào đứng phía sau mở to mắt nhìn sang Lâm Tiền ở bên cạnh mình: "Nhị công tử đang làm gì thế?"
"Ai mà biết được..."
Lâu tiểu thư vội vàng kéo anh lại, ghé tai hỏi: "Đệ đang nói bậy bạ gì vậy? Đệ có biết việc lớn tỷ đang dự tính không thế?"
"Đệ biết nên tỷ yên tâm, về đến tiệm vải đệ sẽ giải thích cặn kẽ với tỷ, tin tưởng đệ lần này được không?"
"..."
"Đệ thật lòng muốn giúp tỷ..."
"Được rồi..."
Cuối cùng Lâu Vĩnh Nhu chẳng thể đánh bại ánh mắt nài nỉ và giọng điệu nhỏ nhẹ của em trai mình, nàng đành để mặc cho Lâu Vĩnh Ninh bàn tiếp.
Cao Diện Sĩ được anh khơi dậy hứng thú, hắn hỏi dồn: "Nhị công tử có thể tiết lộ chút đỉnh không? Dự tính tiếp theo là gì vậy?"
Lâu Vĩnh Ninh gian xảo liếc trái liếc phải, áp giọng xuống mới nói: "Dự án này được gọi là trung tâm thương mại."
Ông chủ Cao sững sờ vài giây, anh thầm nghĩ rằng chắc có lẽ người này không hiểu trung tâm thương mại là cái gì nên mới bày ra nét mặt đó.

Bỗng nhiên, hắn bật cười hai mắt sáng rực như đèn pha xe hơi: "Hóa ra là vậy, thảo nào tôi cứ thấy lời anh nói hơi khác lạ."
"..."
"Sao tôi không nghĩ ra mô hình kinh doanh này sớm hơn chứ, nếu vậy thì tôi đỡ phải chạy đông chạy tây làm môi giới bất động sản rồi."

Chỉ với câu nói này của Cao Diện Sĩ, anh đã bị dọa cho mất đi ba hồn bảy vía.

Đột nhiên ông chủ Cao dùng ngôn ngữ hiện đại để nói chuyện khiến anh không kịp phản ứng.

Phải mất một lúc lâu sau, khi anh mắt của hai người giao nhau tầm vài khắc, anh mới chợt nhận ra điều vi diệu.
"Wifi, xe hơi, máy bay, TV, smartphone?"
Lâu Vĩnh Ninh phấn khích đến mức đứng bật dậy mạnh lên bàn, Cao Diện Sĩ cười như quên trời quên đất: "Bitcoin, thị trường chứng khoán, đầu tư cổ phiếu!"
"Đúng rồi đó anh bạn!"
Cả hai người vui mừng nhào đến ôm nhau, như thể họ là bạn bè thân thiết rất rất nhiều năm rồi chưa gặp.

Sau đó là một tràn vừa cười vừa hét làm cả tửu lâu đứng hình.

Lâu Vĩnh Nhu bị hóa đá toàn tập, Đào Đào và Lâm Tiền cũng rất muốn bản thân mình trở nên vô hình trong mắt hàn trăm con người đang chứng kiến cảnh tượng điên rồ này.
Ông chủ Cao và nhị công tử bị phát bệnh rồi hả? Hai người họ làm cái gì vậy? Họ nói nhăng nói cuội mấy thứ kỳ quái gì thế?
"Anh muốn mua bao nhiêu đất tôi đều bán hết, tính nửa giá luôn cũng được!"
"Thôi thôi, tôi mà nhận anh bị lỗ vốn thì sao? Cứ tính bình thường nhưng hy vọng anh có thể để tôi trả góp."
"Ok! Tôi tin anh."
"Anh không sợ tôi lừa đảo à?"
"Không lừa được tôi đâu, với gia thế hiện tại của anh chắc chắn không giở trò thất tín được, đúng chứ?"
"Haha! Lần đầu quay lại với thương trường mà tôi đã may mắn gặp được đồng bọn thế này, phúc phần thật đấy."
"Đừng khách sáo, chúng ta sẽ còn hợp tác dài dài, đến nơi này đã mấy chục năm rồi anh là người đầu tiên có hoàn cảnh giống tôi.

Chầu này tôi mời, anh và tỷ tỷ cứ thoải mái."
"Cao Diện Sĩ! Je t'aime"
"Me too.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui