Tôi đáp: "Uhm".
Tôi nói vậy rồi đi vào bếp tìm cái hai bình để cắm hoa, nhưng tiếc thay không có bình tôi đành phải lấy ly thay thế.
Ai ngờ Củ cải không biết thần phách bị ai nhập, bổng dưng cướp lấy bó hoa hướng dương trên tay tôi sau đó đem bỏ vào thùng rác, hành động vô cùng dứt khoát.
Tôi thẩn thờ nhìn hắn ném xong bó hoa tiếp theo đi vào thư phòng, cánh cửa đóng lại cái "rầm".
Tôi không hiểu vì sao Củ cải làm vậy nhưng vội bừng tỉnh chạy đến thùng tác nhặt lại bó hoa. Tôi đem nó vào bếp tỉ mỉ rửa sạch, có một số cánh bị dập thật tội nghiệp. Sau đó tôi bắt đầu cắm vào bình.
Tôi thầm nhủ: "Củ cải, cho dù ông xã thà ném đi cũng không cho bà xã, bà xã cũng mặt dày mà nhặt lại nó".
Tôi là kiểu người "giận thì giận mà thương thì thương", nhưng thương nhiều thì hết giận.
Đáng lẽ tối qua tôi còn buồn lòng về cách ứng xử của Củ cải thì hôm nay, lúc nhìn thấy hắn sáng sớm lăn xăn trong bếp, cơn giận lập tức bốc hơi.
Hắn nhìn tôi cười lấy lòng, nụ cười còn sáng lạn hơn cả đêm rằm trung thu. Tôi nhất thời bị nụ cười hớp hồn y như trúng tà nặng, cả người đứng trơ ra đấy, không có nhúc nhích.
Củ cải sợ tôi đứng ở tư thế ấy một hồi sẽ thành Từ Hải, vì vậy vội vàng tới bên cạnh lay tôi. Tôi rời khỏi giây phút thả hồn, nhìn thấy gương mặt Củ cải cách mình không tới 10cm, trái tim bỗng đập thình thịch, thình thịch.
Không xong, tim tôi bị sự cố rồi.
Củ cải thấy tôi điên điên khùng khùng, hết khờ người đến ánh mắt hoảng loạn, vẻ mặt hắn làm như hiểu cái gì đó cũng giống như không hiểu chút gì, khó hiểu nhìn tôi. Tôi làm sao biết a, tôi cũng tự hỏi mình a...
...
Tối nay tôi có hẹn với Củ cải về nhà hắn ăn cơm. Đúng tám giờ hắn đã có mặt trước cửa hàng, tôi đẩy cửa bước ra đi đến bên cạnh hắn, sau đó leo lên xe.
Chúng tôi đến nhà hắn cũng gần 8h30. Lúc này tôi mới biết ba mẹ tôi cũng tham gia họp mặt. Tôi hiểu chuyện bước đến bên cạnh mẹ thầm thì hỏi: "Kinh doanh thua lỗ nên nhà ta hết gạo nên ba mẹ cũng đi ăn nhờ a"
Mẹ tôi một lời không nói liền tay tặng tôi một cái cốc thị uy. Chắc tôi lại đoán trúng rồi chứ gì?
Thật ra mẹ tôi chỉ mỗi có chiêu này thôi, nhưng bách phát bách trúng nha, kỹ xảo đã tinh thuần không kém Cầu lão tiền bối phun hạt táo trong truyện Thần Điêu Đại Hiệp, chỉ cần tay phải vươn ra lập tức tiến thẳng trúng đầu tôi.
Kỳ thực nhiều lần tôi định tránh né mà không được, tuyệt kỷ này là độc nhất vô nhị. Tôi hôm nay không có keo xịt tóc che chắn, bị gõ đau điếng. Nhiều lúc thực nghi ngờ tôi bị ngốc như ngày nay phần nhiều có phải do mẹ tôi cốc đầu mà ra không?
Mẹ của Củ cải nghề bếp cũng khá lắm, thật là người phụ nữ "giỏi việc nước đảm việc nhà", chẳng bù với tôi "dở việc nước, hỏng việc nhà". Càng nghĩ tôi càng tự ti.
Trên bàn ăn thức ăn phong phú, Củ cải không biết hỏng dây thần kinh nào lấy thịt cua từng miếng từng miếng cho vào chén tôi, tôi kinh hãi lấm lét nhìn phụ huynh, bắt gặp ánh mắt oán trách của mẹ tôi và mẹ Củ cải dành cho hai vị được gọi là chồng họ, và chồng họ tức là cha tôi và cha Củ cải oán trách nhìn hai đứa tôi. Tôi thật sự bị áp lực nặng à.
Một lúc sau, buổi cơm căng thẳng cũng kết thúc, mọi người kéo nhau ra phòng khách, mớ chén dĩa chắc là không đến lượt tôi ra tay rồi, dù sao mẹ Củ cải cũng sợ phải đi ra chợ mua chén dĩa mới. Haha, người hậu đậu như tôi được dịp thể hiện lười biếng.
Trong phòng khách, có nhiều loại trái cây bày ra dĩa như: Bom (táo), lê và nhản. Tôi vốn thích nhản nên từ đầu đã lia lịa bốc bỏ vào miệng. Lúc này chợt nghe mẹ Củ cải hỏi: "Hai đứa có tin vui gì chưa?"
Tôi còn đang mờ mịt đã nghe Củ cải nói: "Tụi con mới cưới nhau chưa bao lâu mà mẹ".
Mẹ tôi không tán thành: "Đã bốn năm tháng rồi, sao còn chưa có em bé".
Tôi nghe tới đây mồm há hốc, hai mắt trợn trắng. Mấy người kia tưởng tôi mắc nghẹn hột nhản, hết thảy chụm lại kịch liệt vỗ vào lưng tôi. Tôi bị họ đánh đến muốn nội thương, nước mắt rơi ra đầm đìa, khó khăn lắm tôi mới nặn ra mấy chữ:
"Hột...nhản...con...nhổ...ra...rồi...hự". Huhu họ còn đánh nữa chỉ sợ ruột gan, tim phổi của tôi cũng chạy ra cổ họng hết a.
Một tràng khụ khụ đồng loạt vang lên, tôi thật sự hận nha. Ông trời, vì sao ông bắt con đầu thai hộ này, aaaaa?
...
Tôi và Củ cải về đến nhà đã mười giờ.
Tôi bỗng nhớ chuyện tối qua Củ cải nổi đóa. Ngày hôm nay vì chuyện này tôi suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc hiểu được nguyên nhân - nhất định là việc kinh doanh của Củ cải không thuận lợi. Người ta hay nói áp lực nhiều quá sẽ khiến coi người cáu gắt.
Củ cải vừa ở phòng tắm bước ra, đi đến giường ngồi ở mép, hai tay đang cầm khăn lau tóc. Tôi thấy thời cơ này thích hợp để hỏi, vì khi tắm xong mà không ai lại không tỉnh táo.
Tôi đến ngồi gần lân la hỏi: "Củ cải, có phải dạo này việc kinh doanh không thuận lợi không?"
Củ cải lắc đầu: "Không có".
Tôi không tin: "Đừng giấu bà xã, bà xã biết rồi".
Đến lượt hắn nghi ngờ hỏi tôi: " Bà xã sao biết?"
Tôi liền nói: "Tất nhiên là biết, nếu việc kinh doanh không có chuyện sao hôm qua ông xã tự nhiên nổi giận. Bà xã nói đúng không?"
Lập tức Củ cải dùng ánh mắt bất lực nhìn tôi, có lẽ là hết đường cãi chối. Sau đó hắn đưa mắt nhìn bình hoa (chính xác là ly hoa) thở dài.
Tôi nói tiếp: "Không thể nói bà xã nghe sao?"
Hắn không đậm không nhạt nói: "Chỉ là cạnh tranh nhiều quá thôi".
Tôi đặt tay lên vai hắn cổ vũ: "Ông xã, kinh doanh chịu cạnh tranh là chuyện thường. Nếu họ muốn tranh với mình thì mình bán nhiều măt hàng hơn họ. Họ bán áo xanh - mình vừa bán áo xanh áo đỏ, họ bán thêm áo đỏ - mình nhập thêm áo vàng. Nhất định khách hàng cần mới mẽ sẽ tìm đến mình a".
Thật ra cái này là tôi theo kinh nghiệm bán hàng ở Quang Vĩnh mà nói.
Củ cải còn đang phớt lờ giây phút ánh mắt rực sáng, có lẽ từ chân lý ngộ ra điều gì đó, bất ngờ đứng dậy ôm chầm tôi sau đó quay mấy vòng y như khiêu vũ miệng kêu lên: "Bà xã thông minh, bà xã giỏi nhất a".
Tôi "...". Làm ơn khen một câu sát với thực tế được không? Tôi thông minh khỉ khô gì. Nếu tôi được là gọi thông minh thế giới này sắp trở về thời đại đồ đá a.
Củ cải ôm tôi một hồi mới đặt tôi xuống, dưới ánh đèn tôi thấy ánh mắt Củ cải nhìn tôi có vẻ kỳ quái, tôi không phân tích được. Tôi cũng hơi sợ hắn vì niềm vui bất ngờ bị sốc thành người ngu ngu như tôi nên e dè gọi: "Ông xã, tỉnh nha".
Bất chợt hắn đôi mắt sâu xa nhìn cổ tôi rồi nhìn xuống bàn tay trái, sau đó bực bội nói: "Bà xã, giảm cân đi". Nói xong leo lên giường nằm.
Tôi: "...". Tên Củ cải đáng ghét, tôi có động chạm gì hắn sao? Dám chê tôi mập, hắn không biết rằng điều đại tối kỵ là khi đứng trước mặt phải nữ không được nói họ mập sao? Muốn tôi liều mạng với hắn phải không?
Hắn thản nhiên tư thế như muốn ngủ, hai mắt nhắm hờ. Tôi nhớ lại thái độ của hắn nên đến trước gương xem coi hắn thấy cái gì? Có gì đâu a, da cổ tôi trắng mịn nha, chỉ có trên cổ có sợi dây chuyền, cùng với chiếc nhẩn cưới được lồng qua thôi mà.
Cái này là lúc đến công ty anh Vĩnh làm tôi mới chuyển từ tay sang cổ.
Không lẽ hắn cảm thấy cách đeo này kỳ quái sao?
...
Dạo này tôi phát hiện ra một chuyện vô cùng kỳ kỳ. Củ cải vốn thường uống café chuyển sang uống đậu nành trước khi đi ngủ.
Tôi thấy lạ lắm, nhiều lần theo sau dò la ý tứ nhưng hắn tuyệt nhiên không có hé răng.
Bí mật dữ.
Tôi cũng không có thời gian quan tâm nhiều làm gì, vì truyện của tôi đang đến thời kỳ quyết định, tôi đang phân vân không biết viết tiếp làm sao?
Số là cố truyện nội dung thế này:
"Thùy Dương là một cô gái nhà nghèo, trong một lần đi làm về cô vì vội băng qua đường nên không quan sát phía sau, không nghĩ một chiếc xe phóng ẩu vượt tới. Cô hoảng hốt đi thụt lùi lại không nghĩ một chiếc xe khác cũng chạy đến, người lái xe đó tránh đụng vào cô không ngờ tính già hóa non lại thành công tông vào xe tải.
Hậu quả anh ta một xương chân bị gãy vụn.
Về sau Thùy Dương xem báo biết được người bị tai nạn tên là Bảo Lâm, cũng là ông chủ một tập đoàn thực phẩm có tiếng. Vì tàn phế mà người yêu sắp cưới hủy hôn.
Khi cô biết còn một ngày nữa là đến ngày cưới, liền cắn môi đến gặp anh ta nói cô muốn làm cô dâu, coi như đền cho anh ta".
Đám cưới nhanh chóng diễn ra, hai người hoàn toàn không xẹt ra tia điện nào, lúc nào cũng với người kia khách sáo.
Trong một lần tình cờ Thùy Dương dự sinh nhật quen với một người bạn mới tên Nhật Thanh, con người này lúc nào cũng vui vẽ cởi mở, cả người tỏa ra một sức sống mãnh liệt, chẳng mấy chốc họ thành bạn thân.
Bỗng một ngày trước khi Bảo Lâm ra nước ngoài điều trị anh ta nói với Thùy Dương, anh ta yêu cô. Cô một phen bối rối cùng hỗn loạn.
Đồng thời tối hôm đó Nhật Thanh cũng tỏ tình.
Thùy Dương đứng giữa sự lựa chọn, vô cùng mâu thuẩn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...