Xe buýt ở trên đường cao tốc chạy như bay, ánh nắng sớm dần dần phủ kín mọi vật, xuyên thấu qua cửa kín chiếu vào trong xe.
Đan Đan dựa vào cửa sổ, sắc mặt trắng bệch, ngón tay nắm chặt bức màn, rầu rĩ, cô bị say xe.
Bữa sáng cuồn cuộn trong dạ dày, cô rất muốn nôn hết ra ngoài.
Hứa Lương Châu ngồi một bên, thấy sắc mặt cô càng thêm khó coi, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"
Đan Đan thật sự không chống đỡ tiếp được nữa, ngẩng đầu, đôi mắt ướt đầm đìa nhìn hắn, bên trong tràn ngập khẩn cầu, cô gằn từng chữ: "Phiền cậu lấy giúp tôi cái bao nilon."
Hứa Lương Châu hiểu ra, đứng dậy đi đến chỗ tài xế xin hai bao nilon, còn cường thế lấy luôn chai nước duy nhất của Tống Thành.
Hắn không mang theo thứ gì, chỉ mang theo di động và thẻ.
Hắn căng bao nilon ra đặt trước mặt cô, "Nhổ ra sẽ không khó chịu nữa."
Đan Đan che ngực, "ọe" một tiếng phun ra, nôn ra từng đợt, nước mắt cũng tràn ra.
Hứa Lương Châu nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giúp cô dễ thở hơn, ngữ khí nhẹ nhàng như dỗ em bé: "Không sao, không sao, không khó chịu."
Chờ cô nôn xong, hắn vặn nắp bình nước khoáng đưa tới, "Súc miệng đi."
Đan Đan ngửa đầu uống một ngụm nước lại phun ra, tức khắc thoải mái rất nhiều, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, cô ngẩng đầu nhìn Hứa Lương Châu, nhỏ giọng nói, "Cảm ơn cậu."
Hứa Lương Châu cười cười, chợt có chút đau lòng bộ dáng yếu ớt của cô, hắn hỏi: "Còn chịu đựng được không?"
Đan Đan lắc đầu, "Khá hơn nhiều rồi."
Hắn "Ừ" một tiếng, duỗi tay cầm lấy bao nilon cô vừa nôn xong, cũng không chê bẩn, đứng dậy ném vào thùng rác.
Hắn ở trên lối đi nhỏ, không biết nói cái gì với ai đó, qua một lát, mới trở về.
Đan Đan nặng nề, thời điểm sắp ngủ bị hắn đánh thức, hắn đưa qua hai viên thuốc, "Uống rồi ngủ tiếp."
Cô nhíu mày, bắt cô uống thuốc không khác nào muốn mạng cô, cho nên lần này không mua thuốc say xe, muốn cường chống qua.
Đan Đan mím chặt miệng, lẩm bẩm nói: "Tôi không muốn, tôi đã ổn rồi."
"Há mồm." Hứa Lương Châu làm như không nghe thấy.
Đan Đan quay đầu đi, "Không uống."
Hứa Lương Châu ngoài cười nhưng trong không cười, ngón cái nắm lấy cằm cô, bức cho cô mở miệng, sau đó nhanh chóng nhét thuốc vào.
Đan Đan nhăn nhó, đầu lưỡi tê dại vì thuốc đắng, dọc theo đường đi cô không chịu phản ứng hắn nữa.
Hành trình trên xe là hai tiếng, bởi vì dậy sớm, cho nên trừ môt số người dùng di động xem điện ảnh chơi game, những người khác đều chậm rãi ngủ.
Đầu Đan Đan như gà con mổ thóc, gật tới gật lui, dần tìm được một tư thế ngủ thoải mái, đầu dựa vào cửa sổ, cả người cuộn tròn lại.
Nhiệt độ máy lạnh trên xe tương đối thấp, Hứa Lương Châu cất điện thoại, ngẩng đầu thấy cánh tay cô lộ ra trong không khí đang nổi da gà, giơ tay đóng máy lạnh lại, cởi áo khoác của mình ra đắp lên người cô.
Làm xong hết thảy, Hứa Lương Châu chống cằm nhìn chằm chằm cô.
Hắn phát hiện, lông mi cô rất dài, làn da cũng rất tinh tế, trắng nõn sạch sẽ, thật đáng yêu.
Hứa Lương Châu nhìn nhìn rồi có chút không hài lòng, người này tính tình quá quật cường, đến lúc ngủ cũng phòng bị hắn, ác tâm nổi lên, hắn im lặng duỗi tay nhẹ nhàng đưa mặt qua cô phía mình, ngồi ngay ngắn, đặt đầu cô trên vai mình.
Lúc này hắn mới lộ ra nụ cười thực hiện thành công.
Tống Thành ngồi phía trước hắn, hắn bỗng nhiên quay lại, thanh âm không lớn không nhỏ, hắn hỏi: "Này, đánh một trận không?"
Hứa Lương Châu liếc hắn một cái, "Nói nhỏ một chút, cô ấy ngủ rồi."
Tống Thành dùng khẩu hình nói "Con mẹ nó".
Hắn quay lại hỏi làm gì nhỉ?
Hừm, quả thật là tự tìm ngược.
Tống Thành tinh thần mười phần, Hứa Lương Châu không chơi cùng hắn, hắn chơi một mình cũng không thú vị, vì thế hắn bắt đầu xem phim, còn chưa được mười phút, ghế hắn ngồi đã bị người phía sau người đạp một phát.
Tống Thành quay đầu lại, nhỏ giọng đến mức thấp nhất, "Làm gì thế?"
Hứa Lương Châu đáp: "Mang tai nghe vào."
Tống Thành tức giận nói: "Tao không có."
Hứa Lương Châu thực vô tình lạnh nhạt, "Vậy đừng xem, mày làm ồn đến cô ấy."
Tống Thành quả thực bị hắn bức điên rồi, "đủ chưa, trước kia sao lại không phát hiện ra mày biết quan tâm như vậy?"
Này không được kia không được, sao hắn không lên trời luôn đi?
Đường dài cũng sẽ có lúc kết thúc, xe dừng lại, Đan Đan vừa lúc tỉnh lại, đầu óc hỗn độn, mơ mơ màng màng mở mắt ra liền nhìn thấy Hứa Lương Châu đang cười tủm tỉm nhìn mình.
Hắn chỉ chỉ khóe miệng, "Nước miếng chảy kìa."
Đan Đan theo bản năng dùng tay lau, không thấy cái gì liền biết mình bị lừa, cứng cổ nói: "Nhàm chán."
Hứa Lương Châu cúi đầu buồn cười, sau đó lại buông tay nghiêm mặt nói: "Không lừa ngươi, trên vai ta còn có chứng cứ."
Đan Đan cũng không biết sao cô lại dựa trên người hắn mà ngủ..
Sau khi xuống xe là lúc hoạt động tự do, mặt trời tháng tư rực rỡ lại rất nắng, khuôn mặt Đan Đan lập tức bị phơi đỏ, cặp sách có ô che nắng, cô đứng dưới bóng cây, cùng Hứa Lương Châu đàm phán.
"Cậu trả cặp sách lại cho tôi."
Hứa Lương Châu ỷ vào ưu thế chiều cao "Nặng như vậy, lỡ như cậu không chịu nổi thì làm sao? Vẫn nên để tôi cầm giúp cậu."
Đan Đan đá hắn một cái, "Không cần, tôi tự cầm được."
"Vậy nếu cậu có thể lấy được tôi sẽ cho cậu."
Đan Đan lùi hai bước, sau đó ở trước mắt hắn nhảy rồi nhảy, nhảy nhót hơn nửa ngày cũng không thể với tới.
Hứa Lương Châu nhìn buồn cười, cảm giác trêu đùa cô cũng không tệ lắm.
"Vậy cậu với không tới liền không thể trách tôi."
"Ngươi có bản lĩnh thì giơ vậy luôn đi." Cô oán hận nói, lại nói: "Trêu trọc tôi thì được cái gì."
Hứa Lương Châu đi nhanh đuổi kịp cô, cùng cô sóng vai, nghiêng đầu hỏi: Cậu muốn lấy cái gì? "
Đan Đan bị nóng đến không chịu được, bị chói đau mắt, dừng lại bước chân, mang theo tức giận," Dù, tôi muốn có dù che nắng.
"
Nói chuyện không tự giác liền ủy khuất," Tôi sắp bị phơi khô.
"
Hứa Lương Châu cứng lại, mở cặp, từ bên trong lấy ra chiếc dù màu đen, đưa cho cô," Đây, của cậu.
"
Đan Đan mở ra dù che trên đỉnh đầu, thoải mái hơn rất nhiều, năm đầu ngón tay nắm cán dù, tay cô trắng nõn nà, làm hắn xem đến ngứa ngáy cồn cào.
Hứa Lương Châu một tay cầm cặp của cô, một tay bỗng nhiên lướt qua bắt lấy dù, thanh âm trầm thấp dừng lại bên tai cô," Để Tôi.
"
Hứa Lương Châu và Đan Đan cùng nhau đi trên đường, gặp phải rất nhiều học sinh trong trướng, có một ít người biết Đan Đan, các bạn nữ ít nhiều có chút hâm mộ, có người cam tâm tình nguyện thay mình cầm ba lô bung dù.
Bọn con trai như hắn, dù tính xấu, cũng chọc con gái thích.
Huống chi, hắn không đến nỗi xấu.
Đan Đan bị những ánh mắt đó không được tự nhiên, Hứa Lương Châu không có biểu tình gì, ngẫu nhiên cười với cô.
Ban ngày Ô trấn cũng rất đông người, nhưng dù như thế, nơi này vẫn như cũ đẹp đến mức không nỡ rời mắt, bờ sông còn ngồi rất nhiều học sinh bày giá vẽ, thích ý nhàn nhã.
Tây Tử đi ở phía sau Cố Huân, bước chân hắn dài, cô phải cố hết sức, không bao lâu đã thở hổn hển," Cố Huân, ngươi chậm một chút.
"
Cô lớn tiếng nói với hắn.
Cố Huân nghe thấy những lời này, không trả lời, nhưng bước chân đã thả chậm.
" Tôu thiếu chút nữa liền đuổi không kịp cậu.
"Bởi vì chạy, trên trán cô đã toát ra mồ hôi.
Cố Huân thản nhiên không có biểu tình gì," Sẽ không.
"
Tây Tử tò mò," Sẽ không gì? "
Cố Huân lại không mở miệng.
Sẽ không để ngươi đuổi không kịp.
" Nơi này còn rất xinh đẹp.
"Hứa Lương Châu rũ mắt nhìn Đan Đan nói.
Đan Đan không có sắc mặt tốt với hắn," Ừ.
"
Hứa Lương Châu sắc mặt trầm xuống, chịu đựng không được việc cô lơ mình," Cậu khát không? Tôi mời cậu uống nước.
"
Đan Đan liếm liếm đôi môi khô cằn, lắc đầu cự tuyệt," Không cần, tôi có tiền.
"
Hứa Lương Châu cầm lấy bàn tay nhỏ của cô, khí phách nói:" Dùng của tôi.
"
Hắn thật vất vả tìm được một cửa hàng bán nước, từ tủ đông cầm hai chai nước ngọt, một xanh, một cam, nhìn rất xứng đôi.
" Tổng cộng mười hai tệ.
"
Hứa Lương Châu từ túi quần móc ra thẻ ngân hàng, ném ở trên mặt bàn," Quẹt thẻ.
"
Bà chủ cửa hàng đang tính toán sổ sách," Máy quẹt thẻ hỏng rồi.
"
Hắn đang chuẩn bị lấy điện thoại ra lại nghe thấy bà ta nói:" Còn chưa có phần mềm thanh toán qua điện thoại.
"
"...!"
Lúc này bà ta mới ngẩng đầu," Thế nào? Tiểu tử, không có tiền.
"
" Không có tiền thì để cho cô gái phía sau ngươi trả.
"
Hứa Lương Châu nội tâm có vô số câu muốn chửi người..
Đan Đan nén cười, chọc eo hắn," cậu cúi thấp người xuống.
"
" Làm gì? "
Cô nhàn nhạt đáp," Tôi lấy tiền."
Hứa Lương Châu ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, để cô lấy ví tiền từ trong cặp, lại tận mắt nhìn thấy cô đưa một tờ mười tệ cùng hai đồng xu.
Hắn xong rồi
Mặt mũi đều ném đi rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Lương Châu tiểu ca ca mặt mũi sớm đã không có ha ha ha
Mai kia đổi mới sẽ không chậm như vậy.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...