Chênh Lệch Đáng Yêu

Lạc Tịch mới vừa từ trên lầu đi xuống thì nghe thấy mẫu thân đại nhân nhà mình trêu ghẹo như thế, anh yên lặng nhìn bà một cái, đi tới ngồi xuống trên ghế sa lon, vì chân quá dài nên đành phải ủy khuất chính mình mà co chân lại, vươn tay cầm lấy một quả táo từ trên bàn trà. Lúc đang chuẩn bị ăn thì bị Phùng Tĩnh đoạt lấy, "Buổi tối còn có trận đấu bóng rổ, đừng ăn! Ăn cái này đi.", rồi đẩy đĩa nho đến trước mặt con trai mình.

Lạc Tịch cúi đầu nhìn chùm nho đen căng tròn mọng nước, đưa tay bứt lấy một trái rồi bỏ vào trong miệng từ từ ăn.
          
Phùng Tĩnh thấy con trai mình đã phớt lờ vấn đề kia, có hơi chút bận tâm nhíu mày lại. Tài năng bóng rổ của Lạc Tịch rất nổi bật từ thời bé, hơn nữa việc huấn luyện cũng rất nghiêm khắc vất vả. Nhưng hai ba năm trước, huấn luyện viên của con trai đột nhiên phát hiện tính cách và nhận thức của thằng bé có vẻ hơi chậm chạp một chút, lúc ấy liền gọi điện thoại cho bà, để cho bà chú ý đến thằng bé nhiều hơn chút. Có lẽ do bất thường ở tuyến yên khiến con trai tăng chiều cao đột biến, nên tính cách và nhận thức của thằng bé đều bị ảnh hưởng, chậm chạp hơn mấy đứa bé bình thường. Nhưng con trai bà hiện tại cũng đã 19 tuổi rồi, bà đi dọn dẹp phòng của con trai, nhưng ga trải giường của thằng bé cho tới bây giờ đều luôn sạch sẽ thuần khiết, cũng chưa bao giờ chú ý người khác phái, chứ nói chi chú ý tới một cô gái, như thể trong mắt nó chỉ có bóng rổ vậy. Phùng Tĩnh suy nghĩ mà trong lòng có chút nóng nảy, chuẩn bị thương lượng với chồng một chút, để xem liệu ông có muốn đưa con trai đi làm kiểm tra hay không.
          
"Có một cô gái rất xinh đẹp." Lạc Tịch nói với giọng nhè nhẹ, anh nhìn quảng cáo trên ti vi, không biết làm thế nào lại nghĩ đến cô gái hôm đó bị bóng đập trúng, cô ấy trông rất trắng, so với người trên ti vi thì trắng tự nhiên hơn.
          
Phùng Tĩnh đột nhiên nghe thấy lời của con trai mình, mắt phát sáng lên hưng phấn: "Đẹp cỡ như thế nào? Có đẹp hơn so với cái cô nữ minh tinh này sao?"     
          
Lạc Tịch nhẹ nhàng ừ một tiếng: "Lâm Đông, La Phi và Tống Chính Dương cũng đều nói cô ấy rất xinh đẹp."     

          
Phùng Tĩnh đang lòng tràn đầy hưng phấn giống như bị dội một gáo nước lạnh: "Mấy thằng bé đó nói? Vậy còn con thì thấy sao?"     
          
Lạc Tịch ném vỏ nho trong tay vào thùng rác, cầm quần áo của mình lên, vừa đi đến cửa vừa nói: "Con cũng cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp. Mẹ, con đi đây."     
          
Ô kìa, con trai bà cũng biết xấu hổ cơ đấy! Nếu Lạc Tịch biết được suy nghĩ của mẫu thân đại nhân nhà mình, chắc lúc đó cũng không thể nói gì, chỉ đành nhìn trời rồi nghĩ thầm trong bụng: Không phải mà... Con chỉ là đang nói một sự thật chình ình ngay trước mắt.

Lúc xế chiều, Thích Phi Tuyết liền nhận được điện thoại của câu lạc bộ, thông báo cô đã được trúng tuyển vào nhóm cổ vũ của đội bóng rổ, đồng thời cũng sắp xếp cho cô một căn phòng ở khu ký túc xá, và nhắn với cô tối hôm nay đến sân vận động, để làm quen với chương trình của một trận đấu trước. 
          
Hầu hết các cô gái được tuyển chọn trong đội cổ vũ đều là sinh viên đại học ở thủ đô Bắc Kinh, nên chỉ có hai người cần sắp xếp chỗ ở. Khi Thích Phi Tuyết vừa đến ký túc xá, liền thấy Mạnh Tiểu Vi đang thu xếp đồ đạc trong tủ quần áo của cô ta. Khi cô ta thấy có người bước vào, cô ta lặng lẽ quan sát Thích Phi Tuyết. Rồi khi cô ta nhìn thấy chiếc ba lô lớn đeo trên lưng Thích Phi Tuyết, trong mắt cô ta liền lộ ra vẻ khinh bỉ.
          
Thích Phi Tuyết nhắm mắt làm ngơ trước ánh mắt khinh bỉ của cô ta, nhanh chóng thu xếp ổn thỏa đồ đạc của mình, rồi nhìn đồng hồ đeo tay xem thời gian, còn 40 phút nữa là trận đấu bắt đầu rồi. Thích Phi Tuyết nhìn Mạnh Tiểu Vi vẫn còn ở sửa sang lại tủ quần áo lớn đằng kia, không nói năng gì, liền nhấc chân bước ra khỏi ký túc xá.     
          
"Này, cô đi đâu vậy?" Ngay khi Thích Phi Tuyết chuẩn bị ra ngoài, Mạnh Tiểu Vi đã lên tiếng ngăn cô lại.
          
Thích Phi Tuyết quay đầu lại nhìn Mạnh Tiểu Vi. Cô ta khẽ hất cằm, ánh mắt nhìn Thích Phi Tuyết có một tia kiêu căng, Thích Phi Tuyết bình thường nói: "Trận đấu sắp bắt đầu rồi, tôi chuẩn bị đi ra sân xem trận đấu."     
          
Mạnh Tiểu Vi lấy điện thoại di động của mình ra nhìn thời gian, nói: "Cô giúp tôi xếp mấy bộ quần áo này."     

          
Thích Phi Tuyết khẽ mỉm cười: " Xin lỗi, tôi không có thói quen động chạm vào đồ của người khác." Nói xong cũng không để ý Mạnh Tiểu Vi xụ mặt xuống, xoay người đi ra ngoài.

Chạng vạng tối mùa hè, mặt trời đã lặn xuống, những áng đỏ hoàng hôn trên đường chân trời dần hòa quyện với bầu trời đen sẫm. Con đường dẫn đến địa điểm thi đấu râm ran tiếng ve gọi bạn, thỉnh thoảng có gió thổi qua, không lạnh nhưng cũng đủ để cho người ta có loại cảm giác thoải mái. Thích Phi Tuyết chậm rãi đi về phía trước, cảm thụ sự thanh nhàn nơi khuôn viên trường đại học.

Đi tới tràng quán nội bộ, đám cầu thủ đã tại phòng nghỉ ngơi đổi xong quần áo, đang ở làm sau cùng an bài, Thích Phi Tuyết bốn phía nhìn một chút, thấy được buổi sáng treo bảng nhân viên làm việc, nàng đi tới, thấy trên bảng hiệu tên họ là Trần Dĩnh.     
Đi tới địa điểm, các cầu thủ đã thay quần áo trong phòng nghỉ, họ đang thực hiện triển khai các bước cuối cùng. Thích Phi Tuyết nhìn quanh bốn phía một chút, thấy chị gái đeo thẻ nhân viên buổi sáng, bèn đi qua bên ấy, nhìn trên thẻ ghi họ tên là Trần Dĩnh.     
          
Trần Dĩnh cũng nhìn thấy cô, mỉm cười với cô, chỉ ngón tay về phía trước và nói: "Lý Tuyết ở bên kia, em hãy đi trước đi."     

Sau khi Thích Phi Tuyết nói cám ơn, liền đi theo hướng cô ấy chỉ dẫn. Lý Tuyết đã thay xong bộ đồ nhảy cho tối hôm nay, áo crop top và chiếc váy ngắn vừa đủ che mông, trên mặt trang điểm một lớp khá dày, đang luyện tập lại những động tác cùng các cổ động viên khác trong nhóm.

Thích Phi Tuyết đứng ở một bên nhìn các cô tập luyện. Chẳng mấy chốc, những cổ động viên mới được tuyển dụng cũng đã đến đây. Sau khi các cô gái quan sát nhau một lúc, họ bắt đầu nói chuyện với nhau. Thích Phi Tuyết không phải là người có tính cách chủ động, nên cũng không ai bắt chuyện với cô, vì vậy một mình cô đứng ở nơi đó nghe các cô gái khác ríu ra ríu rít.     

          
"Lạc Tịch thực sự rất đẹp trai a! Tớ cảm thấy anh ấy còn đẹp trai hơn cả so với trên ti vi!"

"Oa, pha ném bóng hồi sáng quá đỉnh, động tác úp rổ thật sự siêu ngầu a!"

"Tớ thích xem quảng cáo 'Bánh sô cô la Kinder Bueno' của anh ấy nhất, cái màn nước chảy xuống ấy, trông cực kỳ gợi cảm á ..."
          
Khi thời gian đến gần, song phương cầu thủ đều ra sân, một hàng các chàng trai cao lớn đi qua trước mặt các cô, Lạc Tịch đi ở vị trí thứ ba, mấy cô gái đang nói về anh khi trông thấy 'Tào Tháo' thì liền mê mẩn không dời mắt nổi. Mà Lạc Tịch thật giống như không phát giác đi qua trước trước mặt bọn họ, ngay cả ánh mắt cũng không lưu lại một cái.     
          
Thích Phi Tuyết đưa mắt nhìn bọn họ vào sân, đột nhiên một chàng trai đi sau cùng quay đầu nói với cô: "Em đã được thông qua sao? Thật tốt quá!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui