Từ khi vào làm ở Cao Lợi, vì muốn nhanh chóng thành thạo các nghiệp vụ của công ty nên khá lâu rồi Sở Phàm mới tụ tập với đám chị em. Mấy cô cũng hiếm có cơ hội xài đồ chùa nên lập tức tổng tấn công. Chỉ chốc lát, mấy cô đều có vẻ say rượu. Chẳng qua thói quen của Sở Phàm là: chưa uống rượu thì háo sắc, uống rượu vào thì kiêu, quá chén lại biến thành thục nữ, dịu dàng, nhã nhặn ngồi một chỗ, mỉm cười nhìn bạn bè cướp mic, khiêu vũ, đùa cợt. Thật ra Sở Phàm là tự mình hiểu mình, biết khi say cô có thể gây ra bất cứ chuyện gì nên lúc còn ở đơn vị cô cũng không uống rượu, chỉ khi ở cùng mấy đứa bạn mới uống một chút lấy tinh thần. Nếu quá say, Sở Phàm sẽ dùng ý chí kiên cường để chịu đựng, đến khi về nhà đóng cửa mới phát. Đám người Lý Khả Khả đều biết điều này nên hễ nhìn thấy Sở Phàm yên lặng là không chuốc rượu nữa, tụ tập xong đưa Sở Phàm về nhà là đóng cửa bỏ đi luôn chứ không dừng lại.
Phương Tử Kiển nhìn thấy Sở Phàm lặng yên dựa vào sô pha, gương mặt đỏ bừng vì say rượu dưới ánh đèn càng mê hồn, bờ môi cong cong. Máu nóng của anh cứ dâng lên cuồn cuộn. Anh thầm nghĩ về sau tuyệt đối không thể để Phương Khôn trông thấy bộ dáng này của Sở Phàm.
Nghĩ vậy xong Phương Tử Kiển không khỏi rùng mình: Sao có thể nghĩ thế nhỉ? Ấm đầu, không thể nào, chắc là do say rượu. Anh không phải thằng Phương Khôn lăng nhăng kia, loại đàn bà nào cũng thích được.
Đêm đã về khuya, mọi người tan cuộc, mấy người cùng ra khỏi quán bar. Tất nhiên là Trương Lỗi đưa Lý Khả Khả về. Lưu Khiết và Kiều Kiều cùng đường với Lý Khả Khả nên Trương Lỗi chịu trách nhiệm đưa luôn. Để tiện đi làm nên Sở Phàm thuê một căn hộ nhỏ ở hoa viên Hải Thiên, gần Cao Lợi. Phương Tử Kiển cũng mua một căn hộ cao cấp ở gần công ty. Công việc đưa Sở phàm về nhà đặt vào đại Boss của Sở Phàm – tổng giám đốc Phương.
Sau khi byebye nhóm Lý Khả Khả, Sở Phàm lên xe của Phương Tử Kiển. Vừa ngồi, Sở Phàm đã rất thích chiếc xe này, trong xe không có mùi khói thuốc, không nồng nặc nước hoa. Quan trọng nhất là ngồi rất thoải mái, có thể thư giãn cột sống thường xuyên chịu áp lực. Sở Phàm nói với Phương Tử Kiển: “Tổng giám đốc Phương, chiếc Passat (1) này của anh là phiên bản nâng cấp đi, ngồi thoải mái ghê á.”
Phương Tử Kiển mỉm cười, không trả lời. Lúc mua xe công nhận anh đã chọn một chiếc xe khiêm tốn, chỉ nhìn ngoại hình cũng không mấy ai phân biệt được một chiếc Phaeton (1) hơn trăm vạn với môt chiếc Passat chỉ hơn mười vạn.
Sợ Sở Phàm uống say nôn mửa trong xe, Phương Tử Kiển lái xe vừa êm vừa cẩn thận, không vượt ẩu, không đánh võng, đưa Sở Phàm về đến cửa hoa viên bình an vô sự. Nhưng ý chí kiên cường của cô ngốc Sở Phàm đã bị phá tan bởi ghế ngồi thoải mái và tài lái xe cao siêu và âm nhạc êm ái của Phương Tử Kiển. Vừa lên xe một lát, cô đã bắt đầu cuộc viếng thăm sâu sắc và chuyên nghiệp với Chu Công (2).
Nhìn thấy Sở Phàm ngủ say thật ra Phương Tử Kiển không muốn đánh thức cô. Nhưng Phương Tử Kiển không phải đàn ông nước Anh, không lịch sự đến ngồi trên xe chờ Sở Phàm tỉnh ngủ. Phương Tử Kiển quay sang gọi hai lần: “Sở Phàm”, đã không đánh thức được cô còn bị gương mặt ửng hồng do say rượu của cô hút hồn. Phương Tử kiển không nhịn được đưa tay vỗ nhẹ mặt Sở Phàm, gương mặt bầu bĩnh, sờ rất thích. Anh nghĩ: ‘Thì ra Phương Khôn cũng tinh mắt, khả năng đánh giá phái nữ đáng được công nhận!’
Khi cái tên Phương Khôn hiện lên trong đầu, Phương Tử Kiển lập tức rút lại bàn tay đang vuốt má Sở Phàm, nhanh chóng gọi điện thoại cho Trương Lỗi, không ngờ thằng cha Trương Lỗi đó tắt máy. Mà chỉ còn Phương Khôn là có khả năng biết số điện thoại nhóm Lý Khả Khả thì kiểu gì Phương Tư Kiển cũng không muốn để Phương Khôn thấy bộ dạng nữ tính của Sở Phàm lúc say rượu. Sau khi đấu tranh tâm lý một cách kịch liệt, Phương Tử Kiển ra một quyết định gây hậu quả nghiêm trọng: Để Sở Phàm đến nhà mình ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...