Khi đang chuẩn bị mở cửa thì Sở Phàm phát hiện cạnh cửa sổ chỗ thềm gấp cầu thang có bóng người lấp ló. Ngay lập tức, cô từ từ đi đến cửa cầu thang cẩn thận quan sát. Cô phát hiện bóng hình tựa vào cửa sổ vì bóng đêm mà trở nên mơ hồ đó chính là Phương Tử Kiển.
Ánh sáng nhạt xuyên qua cửa sổ khiến cô thấp thoáng thấy một bên gương mặt hoàn mỹ của Phương Tử Kiển, sống mũi cao cao đó, chiếc cằm cương nghị đó khiến người ta mê muội.
Sở Phàm thử gọi một tiếng nhưng Phương Tử Kiển không trả lời, anh chậm rãi bước ra khỏi bóng đêm đi đến trước mặt cô.
Sở Phàm khẽ hỏi: “Anh đợi lâu lắm à?”
Thế nhưng Phương Tử Kiển vẫn không trả lời, chỉ hơi chau mày, chăm chú nhìn Sở Phàm.
Sở Phàm thấy ánh nhìn đắm đuối, thiết tha của Phương Tử Kiển thì lập tức như bị thôi miên, bắt đầu báo cáo anh các hành động của mình trong ngày hôm nay.
“Hôm nay em theo phó tổng giám đốc Phương đi công ty Viễn Đạt[2], lúc về thì…”
Phương Tử Kiển vươn một tay ôm eo Sở Phàm, ngón trỏ trên tay còn lại thì anh đặt trên môi cô, ngừng những tiếng làu bàu của cô.
Thấy gương mặt của Phương Tử Kiển từ từ tiến đến, cảm giác được hơi thở của anh phả tới cùng độ ấm truyền ra từ ngón tay anh, gương mặt Sở Phàm dần dần ửng hồng.
Thấy gương mặt càng lúc càng đỏ của Sở Phàm, Phương Tử Kiển không nín được cười phá lên, sau đó anh dùng giọng nói trầm ấm rủ rỉ vào tai Sở Phàm: “Đợi cả một đêm, em còn nhẫn tâm để anh đứng.” Nói xong, như thể trừng phạt Sở Phàm, anh nhẹ nhàng cắn cắn vành tai phấn hồng của cô.
Một người thiếu đến đáng thương kinh nghiệm về một phương diện nào đó như Sở Phàm làm sao chịu được sự trêu đùa kiểu này của Phương Tử Kiển. Nhất thời, mặt cô hồng đến mức có thể đặt ở ven quốc lộ làm đèn đỏ.
Mà phản ứng cứng người lại của cô bé trong lòng dường như làm Phương Tử Kiển rất thỏa mãn, càng ôm chặt cô hơn.
Sở Phàm cố sức đẩy Phương Tử Kiển ra, cúi đầu, bắt tay vào tìm chìa khóa mở cửa. Chiếc chìa khóa mà cô không dễ gì mới tìm được ấy lại bị Phương Tử Kiển cầm đi.
Phương Tử Kiển vừa mở cửa vừa nói với Sở Phàm: “Chắc chắn em còn chìa dự bị, cái chìa này giờ là của anh.” Nói xong còn trợn trợn mi với Sở Phàm.
Số lượng đàn ông Sở Phàm từng gặp vốn không nhiều, nên với người đàn ông luôn một thân cao quý nhưng giờ phút này lại như một gã lưu manh này, cô không biết phải làm thế nào. Mà gã lưu manh này lại nói tiếp một câu càng lưu manh.
“Em cũng đừng nghĩ đến việc thay khóa, nếu em mà thay khóa là anh thay cửa luôn đấy.” Nói xong liền xoay người kéo Sở Phàm vào nhà.
Thấy Phương Tử Kiển ở trong nhà của mình mà còn tự nhiên hơn cả mình, Sở Phàm hận đến nghiến răng.
Mà Phương Tử Kiển hoàn toàn không thèm bận tâm tơi cảm nhận của Sở Phàm, tiếp tục
“Hôm nay anh đợi em, đợi mệt muốn chết luôn, anh không về đâu. Em lấy bàn chải đánh răng mới và khăn mặt mới cho anh.”
Sở Phàm nghiến răng nói: “Không có!”
“Vậy anh chỉ có thể dùng của em rồi.” Nói xong, Phương Tử Kiền liền đi vào phòng tắm.
Sở Phàm cấp tốc giữ Phương Tử Kiển lại: “Cái anh này làm sao vậy, ngay cả đạo lý ‘bàn chải đánh răng và đàn ông không thể dùng chung với người khác’ cũng không biết chắc?”
Nghe Sở Phàm nói vậy, Phương Tử Kiển nở nụ cười, anh nghĩ rằng đầu óc của cô nàng này lại bắt đầu hồ đồ rồi đây.
Phương Tử Kiển xoay người lại, ôm lấy Sở Phàm, bắt đầu nói đùa: “Bàn chải đánh răng và đàn ông đúng là không thể dùng chung với người khác, chẳng qua lấy bàn chải đánh răng cho đàn ông dùng cũng không sao mà[3]!”
“Anh, anh chả có tý kiến thức gì về vệ sinh cả, kể cả anh là đàn ông cũng không thể cho anh dùng chung.”
“Thế em có đồ mới không?”
“Có.”
“Vậy còn không mau đi lấy cho người đàn ông của em dùng!” Nói xong, Phương Tử Kiển lại trợn mi với Sở Phàm.
Đến tận lúc đưa bàn chải dánh răng và khan mặt mới vào tay Phương Tử Kiển, Sở Phàm mới phát hiện trọng tâm cuộc tranh luận giữa cô và Phương Tử Kiển không phải vấn đề có thể dùng chung bàn chải đánh răng hay không, mà là vấn đề Phương Tử Kiển ngủ lại.
Kịp thời ngăn lại Phương Tử Kiển đang muốn đi đánh răng, Sở Phàm nói: “Anh không thể ở lại nhà em được!”
“Vì cái gì?” Phương Tử Kiển vừa trả lời vừa cởi comple, thả xuống sô pha, tiếp theo anh tháo cà vạt bằng động tác muốn đẹp trai bao nhiêu có bấy nhiêu, sau đó anh bắt đầu cởi cúc áo sơ mi một cách tự nhiên và từ tốn.
Thấy trai đẹp cởi quần áo trước mặt mình, đầu Sở Phàm nặng dần, hai mắt cô nhìn chằm chặp vào Phương Tử Kiển. Tuy cô vẫn kiên trì không cho anh ngủ lại nhưng giọng nói lại nhỏ nhẹ đi nhiều lắm.
“Chỗ này cũng không phải nhà anh, anh dựa vào cái gì nói ở lại là ở lại!” Nói xong liền dẩu miệng.
Thấy vẻ đáng yêu của Sở Phàm, Phương Tử Kiền vươn ngón tay khẽ gõ lên sống mũi cô.
“Anh cũng đã là người của em rồi, em còn so đo chuyện này với anh.” Nói xong liền cầm khăn mặt và bàn chải đánh răng đi vào phòng tắm.
Sở Phàm chạy theo muốn ngăn Phương Tử Kiển lại, không ngờ Phương Tử Kiển đột nhiên xoay người lại, nhất thời Sở Phàm có cảm giác như va vào một bức tường. Khi này, nút áo sơ mi của Phương Tử Kiển đã sớm cởi sạch, dán lên phiến ngực trần của Phương Tử Kiển, Sở phàm chỉ cảm giác được một trận máu nóng dâng lên. Tuy Sở Phàm từng tiếp xúc thân mật với Phương Tử Kiển, nhưng đêm đó chỉ là một khoảng trắng trong ký ức của cô. Sở Phàm chưa từng đụng chạm đến các bạn khác phái từ 10 tuổi trở lên nên hoàn toàn không có sức đề kháng với bộ cơ ngực và cơ bụng cực kỳ quyến rũ đó của Phương Tử Kiển.
Sở Phàm không nhịn nổi, vươn tay khẽ chạm vào làn da của Phương Tử Kiển. Đầu ngón tay cảm giác được cơ thể rắn chắc của anh, lại còn nhìn thấy hai trái nho be bé thoắt ẩn thoắt hiện sau tà áo sơ mi, bạn học Sở Phàm liền trình ra tư thế đã háo sắc lại còn ngốc nghếch. Đến tận khi Phương Tử Kiển thấp giọng hỏi: “Em đang quyến rũ anh phải không”, thì mới khiến bạn học Sở Phàm tỉnh táo lại. Sau khi đẩy Phương Tử Kiển ra, cô còn lùi ra sau ba bước lớn.
Thấy bộ dạng của Sở Phàm, Phương Tử Kiển cười bảo: “Có phải em muốn vào tắm cho anh không?”
Sở Phàm tức đến đỏ bừng mặt, lập tức dùng ám khí, tuy ám khí này chưa thể lọt vào top 10 loại ám khí hay được sử dụng nhất nhưng cũng rất nổi tiếng. Cô vung chân đá một chiếc dép lê bay sang.
Nghe thấy tiếng nước rào rào trong phòng tắm, Sở Phàm càng bồn chồn trong lòng. Sau khi niệm đi niệm lại nhiều lần ‘sắc tức là không, không tức là sắc’[4], ‘chữ sắc trên đầu có một cây đao’[5] mà vẫn không có hiệu quả, Sở Phàm bèn lấy biên bản hội nghị trong túi xách ra hòng chuyển đi lực chú ý.
Tác dụng của biên bản hội nghị có thể đọ một mất một còn với chủ nghĩa Mác Lênin, Sở Phàm nhìn nhìn, đọc đọc đã buồn ngủ díp cả mắt. Chẳng qua, trong nhà còn tồn tại cái gã Phương Tử Kiển nên Sở Phàm không được an nhàn thế.
Ngay khi Sở Phàm sắp ấn chuông cửa nhà Chu Công thì Phương Tử Kiển mang theo mùi sữa tắm mà cô quen thuộc tiến lại gần. Sở Phàm nhìn không chớp mắt, không thể tin nổi. Phương Tử Kiển vắt hờ chiếc khăn lau tóc qua vai, những giọt nước chưa được lau khô lướt trên tấm thân trần, bộ phận quan trọng thì được chiếc khăn tắm màu lam nhạt của Sở Phàm lùng bùng vây quanh.
Sở Phàm đáng thương, trong lòng cô đã bắt đầu nhẩm ba điều kỷ luật lớn và tám điều cần chú ý[6] rồi.
Tên Phương Tử Kiển không sắc chết người không bỏ qua ấy còn tiến thêm một bước lại gần Sở Phàm, đến xem Sở Phàm đang học cái gì.
Sau khi đem nền giáo dục mình nhận được từ bé đến lớn ôn kỹ lại một lần, Sở Phàm nuốt tiếp một ngụm to nước miếng, sau đó Sở Phàm nói với Phương Tử Kiển mộ cách thành khẩn: “Anh, cẩn thận cảm lạnh đấy! Mặc quần áo vào.”
Phương Tử Kiển lại cười dụ dỗ, nói: “Không việc gì. Anh vừa cho quần áo vào máy giặt, may mà máy giặt của em có chức năng sấy khô, bằng không mai không có cách nào ra ngoài rồi.”
Sau khi nghe những lời đó của Phương Tử Kiển, Sở Phàm như thể nhìn thấy hai chiếc sừng của quỷ nhỏ mọc trên đầu Phương Tử Kiển , khiến anh trở nên tà ác. Sở Phàm thầm nghĩ, chắc chắn Phương Tử Kiển cố ý, chứ cái loại thiếu gia như anh ta sao lại thích giặt quần áo thế.
“Gì! Em còn xem biên bản cuộc họp với công ty Vân Đạt! Xem ra chắc phải để Phương Khôn tăng lương cho em rồi.” Câu nói của Phương Tử Kiển thuận lợi ngăn lại việc Sở Phàm thầm mưu sát Phương Tử Kiển trong lòng.
“Xem cũng có hiểu gì đâu, hôm nay họp một ngày, em cũng ngồi máy bay một ngày, chỉ biết cố hết sức ghi lại lời bọn họ nói. Vừa nãy chỉ nhìn một lát đã buồn ngủ, làm sao dám đòi tăng lương.” Trước giờ, Sở Phàm vẫn làm lượng công việc nhiều mà thu nhập ít. Sau khi đến công ty Cao Lợi, cô phát hiện ngoại trừ làm chân chạy mấy việc lặt vặt thì tiêu thụ, lãi suất, cái gì cô cũng không hiểu, thế nhưng cô lại hưởng lương và lãi ngộ cao hơn trước. Cô thật có chút băn khoăn.
“Em có gì không hiểu có thể hỏi Phương Khôn, gã đó chả có tý kiên nhẫn nào đâu, chẳng qua với em lòng nào nó chả có.”
Sở Phàm liếc Phương Tử Kiển, thấy anh không giống nói đùa, cũng nghiêm trang bảo: “Anh cũng đâu phải không biết, với phó tổng giám đốc Phương em có thể ít nói chừng nào hay chừng ấy, có thể ít gặp chừng nào hay chừng ấy.”
“Thế mà em còn đi với gã, muộn thế này mới về, bỏ anh hóa đá ở cửa nhà.” Phương Tử Kiển vừa nói vừa ôm lấy Sở Phàm, xoay người cô, để cô dựa vào vai mình.
Tựa vào bờ vai ấm áp của Phương Tử Kiển, nhằm ngừng sự rung động trong nội tâm, Sở Phàm liều mạng tập trung sự chú ý vào công việc, cô nói: “Việc của công ty hỏi anh cũng thế thôi, anh chỉ cho em một chút là được.”
Phương Tử Kiển ngó ngó Sở Phàm, xem ra cô bé thật sự muốn hiểu, liền nói: “Công ty chúng ta mới làm mảng nghiệp vụ vận tải hàng hóa xuất khẩu không lâu, mảng nghiệp vụ này chủ yếu do Phương Khôn phụ trách, năng lực làm việc của nó rất mạnh, công ty khác làm thủ tục mất đến mấy ngày thì công ty chúng ta chỉ cần nửa ngày là xong xuôi, lúc kiểm tra để thông quan cũng không nghiêm như họ. Vì điểu này mà rất nhiều công ty lựa chọn công ty chúng ta. Trước mắt đại bộ phận hàng hóa mà công ty chúng ta vận tải xuất khẩu đều là của công ty Vân Đạt. Công ty Vân Đạt mấy năm gần đây phát triển rất nhanh, dựa vào nhập khẩu, xuất khẩu mà lời lãi không ít. Nhưng mấy công ty kiểu này thường càng có tiền càng keo kiệt, càng kiếm được nhiều tiền càng vênh váo, hiện tại không đàm phán về phí chuyên chở mà lại biến thêm ra một đống yêu cầu, muốn công ty chúng ta đảm bảo an toàn trong vận chuyển hàng hóa của họ, tốc độ phải nhanh, khả năng gần nhất họ mới nhận vài hợp đồng lớn, bọn họ muốn bớt việc còn yêu cầu chúng ta giúp bọn họ miễn khâu kiểm tra hàng để thông quan. Muốn làm mấy thủ tục đó cũng không có gì khó, chẳng qua…”
Bài giảng của Phương Tử Kiển bị tiếng hít thở nặng nề của Sở Phàm cắt ngang. Thấy gương mặt lúc ngủ của Sở Phàm, Phương Tử Kiển lắc đầu một cách bất đắc dĩ, chẳng biết cô nhóc này nghe vào được bao nhiêu. Anh nghĩ rằng, cũng chỉ có loại đầu óc không suy nghĩ nhiều này mới ngủ nhanh đến vậy thôi! Cũng chính tính cách không suy nghĩ nhiều này mới có thể hấp dẫn mình và Phương Khôn
Chẳng qua, Sở Phàm nhất định sẽ không đồng ý với suy nghĩ này của Phương Tử Kiển. Bởi vì, ngay vừa nãy, trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà Phương Tử Kiển giảng bài, để ngăn mình không giở trò với Phương Tử Kiển, bạn học Sở Phàm đã suy nghĩ rất rất nhiều, tứ thư ngũ kinh, đạo đức kinh, ngọc nữ tâm kinh[7]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...