Chương lày trẫm chém gió ác liệt lun, chẳng hỉu cái quái gì về địa ốc cả =”= ai đọc thấy trẫm chém bậy thì nhớ báo nhé.
———————
Diêu Nhật Hiên về nhà trễ, thương vụ với công ty Phong Hoa đàm phán tới bảy giờ tối mới chấm dứt. Bọn họ không đi, cậu cũng ra không được.
Nhưng đây cũng không thể hoàn toàn trách đầu heo kia, không có biện pháp, đây là case lớn của công ty, nhất định phải toàn lực ứng phó mới được.
Diêu Nhật Hiên sau khi tỉnh ngủ không ngừng nhìn kim đồng hồ liên tục chuyển động, trong đầu chỉ nghĩ không biết sau khi trở về nên giải thích với tiểu tổ tông nhà cậu . Ai, con là Thượng Đế, lão tử là nô bộc, bảo bối nhà mình là vạn vạn lần đắc tội không nổi.
Kì An Tu đương nhiên cũng biết đã rất muộn, nhưng hắn cũng không có cách nào khác.
Phó tổng giám đốc Phong Hoa-Cốc Duyên Tiệp là bạn từ nhỏ với hắn, tuy rằng tình nghĩa cảm anh em rất lớn, nhưng thương trường như chiến trường, nên tranh lợi ích vẫn là một tấc đất cũng không cho.
Tập đoàn Vinh Huy chuyên về mảng kinh doanh siêu thị, các điểm kinh doanh trải rộng khắp các nơi. Sau khi tích lũy được một số vốn nhất định, mấy năm gần đây bắt đầu tiến quân sang lĩnh vực địa ốc.
Lĩnh vực địa ốc tuy rằng là một mảnh đất màu mỡ, nhưng cũng rất là phiêu lưu, ảnh hưởng rất lớn đến tài chính, vạn nhất xảy ra chuyện, ngay cả những tay già đời cũng chịu không nổi, huống chi là tân quân như tập đoàn Vinh Huy.
Mà công ty Phong Hoa tuy rằng là lão làng trong lĩnh vực địa ốc, nhưng cũng đã suy sụp. Những năm gần đây, bởi vì cách đầu tư quá bảo thủ, bỏ lỡ rất nhiều cơ hội phát triển tuyệt hảo, lại ham lợi lớn mà mua mấy mảnh đất lớn vùng ngoại thành, không những không mang lại lợi nhuận gì mà một nguồn tài chính lớn lại không thể thu hồi được, vì vậy mấy năm gần đây rất khó khăn.
Đây là lỗi của cha Cốc Duyên Tiệp – Cốc Bằng Trình, nhưng xét đến cùng cũng không thể trách ông.
Cốc Bằng Trình chỉ yêu thích làm vườn, đối với kinh doanh một chút hứng thú cũng không có. Thế nhưng lại là con trai độc nhất trong nhà, mấy chị em gái lại là nữ tinh anh trong thương giới, đối với với người an hem trai duy nhất này chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng cũng chỉ ông kế thừa sự nghiệp gia tộc. Cốc Bằng Trình tự biết bản thân mình thật sự không có tài, cho nên sau khi sinh con, liền dùng sức bồi dưỡng người nối nghiệp.
Cốc Duyên Tiệp cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, một đường thuận lợi lấy được văn bằng thạc sĩ kinh tế học, đã bị lão ba túm về thay ca . Trên danh nghĩa vẫn là phó tổng giám đốc, trên thực tế, toàn bộ nghiệp vụ công ty đều rơi xuống đầu của hắn.
Lần này, hai nhà bọn họ đều xem trọng một mảnh đất mới của chính phủ rao bán, nhưng bằng thực lực của một nhà thì lại ăn không vô miếng thịt béo này, cho nên quyết định liên thủ. Nếu làm tốt, năm năm tới của cả hai nhà sẽ không phải lo lắng, cho nên song phương đều phi thường coi trọng, đều tự phái ra tinh binh cường tướng, tham dự hạng mục này.
Trong việc hợp tác, quyền lợi song phương phải phân chia như thế nào, đây là điều quan trọng nhất mà hôm nay phải trao đổi.
Kì gia có được là thành công lẫn kinh nghiệm thương trường và nhân lực mạnh, Cốc gia có được là đội ngũ kiến trúc mạnh cùng kinh nghiệm phong phú. (chém mà hem hỉu rì hít)
Song phương đều rất cố gắng, vì mức lợi ích cao nhất mà mình có thể lấy được không ngừng giương cung bạt kiếm, ngươi tới ta đi, vì từng chút lợi ích nhỏ mà không chớp mắt tranh chấp đến mặt đỏ tai hồng.
Mắt thấy nhân viên song phương đều đỏ mắt, cà vạt tháo ra đập bàn chửi bậy, Cốc Duyên Tiệp cũng bị làm cho váng đầu trướng não,gương mặt tuấn mỹ có chút không kiên nhẫn vặn vẹo đứng lên, nhu nhu huyệt thái dương phát đau, “Tu, tôi dùng phòng nghỉ của cậu một chút.”
Hắn không phải lần đầu tiên đến đây, nên rất quen thuộc với nơi này.
Kì An Tu đang nhìn kế toán viên cao cấp của mình lập biểu đồ trên máy, thuận miệng liền đáp một tiếng. Đến khi thoáng nhìn thấy Cốc Duyên Tiệp đi đến phòng riêng của mình, mới phục hồi tinh thần, ba bước thành hai bước xông đến, giữ hắn lại, “ A Tiệp, toilet của tôi hỏng rồi! Tôi dẫn cậu đến phòng bên ngoài kia.”
Là sao? Nhìn vẻ mặt chột dạ của Kì An Tu, Cốc Duyên Tiệp tất nhiên là không tin.
Đi theo Kì An Tu đến toilet bên ngoài, thấy bốn bề vắng lặng, mới chau mày hỏi, “Cậu kim ốc tàng kiều(nhà vàng giấu người đẹp)?”
Lão hữu trước mặt, Kì An Tu hào phóng thừa nhận,“Đúng vậy! Có dấu một tiểu gia khỏa.”
“Dựa vào! Cậu đúng là to gan, ban ngày ban mặt mà giấu người, không phải là nhân viên của cậu đấy chứ?”
“Chúc mừng cậu, trả lời chính xác!” Kì An Tu trên mặt tràn đầy đắc ý, giống như là đã làm gì rất xuất sắc.
“Cậu……” Cốc Duyên Tiệp thật đúng là không lời nào để nói,“Người ta nói thỏ không ăn cỏ gần hang, sao cậu lại hành động không giống như thường lệ vậy?”
Kì An Tu mở vòi nước, vốc nước lên rửa mặt,“Tôi đâu có ăn cỏ, tôi ăn thỏ mà!”
Cốc Duyên Tiệp lộ ra biểu tình khinh bỉ, lại thêm vài phần tò mò, “Người kia được lắm à?”
“Không phải là được, là hoàn mỹ!”.
Vẻ mặt Cốc Duyên Tiệp khẩn trương lên, thật cẩn thận hỏi,“Cậu là thật lòng à?”
“Ờ!” Kì An Tu vẫy vẫy nước trên tay, không chút do dự dập nát một tia trì hoãn cuối cùng, đem đề tài chuyển lại chuyện chính,“Cậu nhanh lên một chút! Nhanh quay về thảo luận cho xong để tôi còn thả cậu ấy ra. Ai! Tôi nói cho cậu một bí mật lớn như vậy, cậu cũng nên làm chút gì đó cho tôi chứ?”
“Cậu nằm mơ à?!” Cốc Duyên Tiệp đã hết choáng đầu, dùng nước rửa mặt thanh tỉnh một chút, “Sao không nói cậu đi, cậu tình trường đắc ý, tôi thì không được như vậy! Đúng ra là cậu nên nhường tôi mới đúng?”
“Đó là do cậu chọn tam lấy tứ! Cậu nên học tôi, phóng nhãn toàn cầu, ngực mang ngàn vạn.”
“Thiết! Cậu mà hào phóng như thế, vậy nhượng bộ tôi đi!”
“Đi!” Kì An Tu bỗng nhiên thống khoái đáp ứng làm cho Cốc Duyên Tiệp sửng sốt một chút, lại nghe hắn nói tiếp, “Hạng mục lần này nếu thắng thì chúng ta đều được lợi lớn, chúng ta đừng tranh cãi nữa, bắt tay giảng hòa đi!”.
Đây là kết quả mà mới vừa rồi hắn bảo kế toán viên cao cấp tính được, vì vậy không thể vì điểm này mà khiến cho vụ làm ăn lần này bị mất.
Cốc Duyên Tiệp trong lòng kỳ thật cũng đã tính toán, mấy công ty đại điền sản đã muốn đi trước từng bước bắt đầu quan hệ xã hội. Hai công ty của bọn họ nếu là còn giằng co như vậy, làm cho công tác không thể triển khai, cuối cùng chịu thiệt chính là bọn họ.
“Suy nghĩ một chút! Tôi đi ra ngoài chờ tin tốt của cậu!” Kì An Tu trước đi ra ngoài.
Chờ hắn đi rồi, trong mắt Cốc Duyên Tiệp mới toát ra một tia cô đơn cùng bi thương.
Nhìn chính mình trong gương, dáng người cao gầy, thanh mảnh, làn da nhẵn nhụi, vòng eo mềm mại, ngũ quan tuấn mỹ không chút tỳ vết, nhưng vì cái gì, người kia luôn làm như không thấy?
Hắn muốn làm, chưa bao giờ chỉ là bạn bè!
Mình không thể nhận thua nhanh như vậy! Ít nhất cũng phải trông thấy người nọ đã rồi nói sau! Cốc Duyên Tiệp âm thầm ra quyết tâm, sửa sang lại biểu tình, lại mang trứ gương mặt ung dung không chê vào đâu được một lần nữa đến trước mặt mọi người.
***.
Nga, Hoa Quế thu được thiệt nhiều lễ vật nga! Cám ơn Aienen1223, Sydushu, Màu lam cuồng tưởng khúc, Cyawen2, tùy tiện nhìn xem 2 cùng Viviviyang, còn có những người khác, hôn nhẹ!
Bởi vì qua máy tính nên không thể hôn thật, như tha hương ở dị quốc, Hoa Quế đành hôn nhẹ các ngươi, mọi người đến xem, đến nhắn lại, Hoa Quế phi thường phi thường vui vẻ!
Stp thân, ngươi xem, tên Cốc Duyên Tiệp ta cũng dùng tới, như ngươi mong muốn, là thụ nga! Vẫn là tình địch của Tiểu Hiên Hiên, ha ha……
Bất quá Hoa Quế tâm địa thiện lương, không muốn để cho người ta làm vật hi sinh,vì vậy cũng muốn tìm một tiểu công cho hắn, mọi người nhanh nhanh đề cử tên đi! Tên Hoa Quế dùng sắp hết rồi, mọi người cố lên chút a, có các đại mỹ nữ tiểu mỹ nữ khách mới đến cũng đừng khách khí, Hoa Quế nhất định sẽ xem hết đề cử của các ngươi!
Hắc hắc! Chúc mọi người mỗi ngày vui vẻ!
——————————-
(*) Chuyện “Kim ốc tàng kiều”(nhà vàng giấu người đẹp) thì chắc hầu hết mọi ngừi đều bít rầu ha, khỏi cần ta chú thích thêm, nhưng mờ ta mới tìm được chuyện về Hán Võ Đế hay lắm nà:
HÁN VÕ ĐẾ
(Sinh năm 156 – mất năm 87 trước Công nguyên)
_ Sáng ngày mồng 7 tháng năm Tiền Nguyên đầu tiên triều Hán Cảnh đế (năm trước Công nguyên), trong điện Ỷ Lan của một bà phi của Hán Cảnh đế vọng ra tiếng rú đau đớn. Không lâu, tiếng rú đau đớn ấy được thay bằng tiếng khóc mạnh mẽ của một đứa bé trai chào đời. Ngoài cung, trong cung, không khí hết sức vui mừng. Hoàng tử thứ chín của Hán Cảnh đế ra đời, có lẽ với ý mong muốn cho đứa con được dễ nuôi, Hán Cảnh đế ban tên đứa bé là “Trư” và tên chính là “Triệt” với ý thông minh thấu triệt sự lý.
_ Thưở nhỏ, Lưu Triệt sống vào thời thịnh trị của Hán Cảnh đế. Được người lớn chiều chuộng, sống trong hoàng gia giàu có và trong điều kiện xã hội an bình, Lưu Triệt đã trở thành hoàng tử bướng bỉnh, thích đùa nghịch nhưng có tính cách thông minh hào phóng. Năm Lưu Triệt sáu tuổi, dưới sự giúp đỡ của mẹ nuôi, cậu được lập lên ngôi thái tử. Mẹ nuôi Lưu Triệt làm việc ấy chính vì mục đích muốn cho con gái mình sau này được làm hoàng hậu. Có lần, bà hỏi Lưu Triệt:
– Ta gả A Kiều làm vợ của con được chăng ?
Lưu Triệt nghịch ngợm đáp:
– Con sẽ cho đúc nhà vàng để cất nàng đấy !
_ Đó chính là nguồn gốc của điển cố nổi tiếng “Kim ốc tàng Kiều” (nhà vàng cất người đẹp). Lưu Triệt thưở thiếu thời đã phong lưu tiêu sái, phóng túng không chịu bị ước thúc. Lưu Triệt có bệnh đồng tính luyến ái, khi còn làm Giao Đông vương, ông đã từng yêu quý một bạn học tên Hàn Yên. Quan hệ giữa hai người cực thân thiết. Sau khi Lưu Triệt làm thái tử, hai người càng thân mật. Hàn Phi lớn lên càng lộ rõ vẻ anh tuấn của nam nhi cộng với nét kiều diễm của phụ nữ, lại càng được Lưu Triệt yêu quý. Hàn Yên là nguời không chỉ đẹp về dung mạo mà y còn khéo chiều ý lấy lòng người khác. Lưu Triệt lên ngôi hoàng đế, muốn chấn hưng võ bị có ý định đi đánh Hung Nô, Hàn Yên xin đầu quân trước tiên. Hàn Yên với Hán Võ đế như hình với ảnh, cùng ăn cùng ngủ, y cậy vào sự yêu quí của Hán Võ đế ra vào cung đình không ai cấm đoán nên dần dần trở nên kiêu căng ngạo mạn. Có lần, anh ruột Hán Võ đế là Giang Đô vương về kinh thăm mẹ, cùng Hán Võ đế đi săn trong vườn thượng uyển. Trước khi lên xe đi, Hán Võ đế gọi Hàn Yên đi xe phụ dẫn mười kỵ binh đi tuần sát phía trước. Giang Đô vương ở xa nhìn tới thấy nghi vệ giống hệt đế vương lầm rằng đó là Hán Võ đế bèn quỳ xuống chờ đón hành lễ vua tôi. Hàn Yên nhìn thấy làm lơ cứ giục ngựa đi tới. Việc ấy làm Giang Đô vương mất mặt, hết sức buồn giận. Giang Đô vương khóc kể với hoàng thái hậu mong mẹ rửa nhục cho mình. Vì vậy, thái hậu để bụng oán hận Hàn Yên. Vừa lúc ấy, tin hoàng đế và Hàn Yên đồng tính luyến ái đồn đến tai thái hậu, thái hậu quyết tâm xử tử Hàn Yên. Hán Võ đế cố năn nỉ xin tha cho y nhưng thái hậu không nghe. Hàn Yên chết rồi, em trai là Hàn Duyệt cũng được hoàng đế ân sủng, luôn cho ân thưởng.
Nguồn: http://youandme.violet.vn/entry/show/entry_id/1654425
Hơ hơ, hóa ra ông lày cũng là đoạn tụ he, giờ te mới bít é, nào giờ chỉ biết ổng là ngừi phọt ra câu “Kim ốc tàng kiều thâu” hà
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...