Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo

Ta gặp chút rắc rối, ta để An An gọi Hiên Hiên là ba ba rùi, nhưng lại để cho heo tự xưng với con là ba ba mà lại gọi Hiên Hiên là cha thì loạn, vì vậy ta sửa lại chương 46 cho đồng nhất nha, heo là cha, còn Hiên Hiên là ba.

—————————-

Đến ngày hôm sau Diêu Nhật Hiên ngủ no ăn no mở to mắt, đã thấy một cái mặt heo chình ình chắn ngay phía trước, cái miệng rộng vẫn còn ngây ngô cười nhìn cậu, bởi vì cười quá nhiều nên hình như khóe miệng không thể trở về vị trí cũ được.

“Đừng có nói với em là anh cứ cười ngây ngô như vậy cả đêm đấy?”

Đôi mắt Kì An Tu đầy tơ máu, trên người có hương vị đã tắm rửa, râu cũng đã cạo sạch sẽ.

“Anh đâu có!” Kì An Tu nghĩa chính từ nghiêm bác bỏ, tuy có vẻ mỏi mệt, nhưng vẫn là tinh thần sáng láng, thần thái bay bổng.

“Tối hôm qua anh đã lên mạng nghiên cứu [ ba trăm câu hỏi lần đầu sinh cục cưng ],[ bách khoa toàn thư mang thai ],[ những điều cần biết về mang thai mười tháng ]……” Hắn đếm đầu ngón tay đọc thuộc lòng,“Cho nên bảo bối, bây giờ em nên rời giường, tuy rằng mang thai rất hay ngủ, nhưng lúc này nên ăn điểm tâm rồi. Em và cục cưng dậy ăn no hẵng ngủ tiếp được không? An Na đang đưa An An đến đây, sắp tới rồi, sẽ kịp ăn bữa sáng.”

Hắn chăm người lớn nhưng cũng không quên người nhỏ.

Diêu Nhật Hiên quả thật cũng thấy đói, dậy thì dậy! Nhưng vừa mới ngồi dậy, trong dạ dày lại cuộn lên khó chịu. Dù sao Kì An Tu đã biết rồi, không cần phải che giấu nữa, đơn giản liền ói ngay trước mặt hắn.

“Cái này gọi là ốm nghén!” Kì An Tu một mặt vuốt lưng cho cậu, một mặt rất là chuyên nghiệp giải thích.

“Vậy có biện pháp gì không? Ọe!” Diêu Nhật Hiên càng quan tâm cái kia.

Kì An Tu lắc đầu, “Không có, bình thường thì sẽ biến mất sau ba tháng, đương nhiên, cũng có người vẫn ói đến mười tháng.”

Diêu Nhật Hiên nổi giận,“Vậy thì nói làm cái quái gì…… Ọe!”

Kì An Tu đau lòng xoa lưng cho cậu,“Lát nữa ăn chút gì thì tốt rồi. Em có thèm thứ gì không? Anh đi mua cho!”


Vô nghĩa lười nghe! Diêu Nhật Hiên rốt cuộc vẫn là nôn khan gần chết, mới tạm ổn.

Đãi ngộ thực sự khác hẳn trước kia, Kì An Tu bên người hầu hạ. Kem đánh răng chuẩn bị sẵn, ly nước đưa đến tận miệng, còn cố ý dùng nước ấm, chỉ kém tự mình động thủ giúp cậu rửa mặt.

Sửa soạn thỏa đáng, Diêu Nhật Hiên đình thay quần áo xuống lầu, Kì An Tu lại nghiêm mặt ra lệnh cấm, “Sao em vẫn còn mặc mấy thứ quần áo đó? Định ép ngạt cục cưng à! Toàn bộ đổi ngay! Sau này chỉ có thể mặc quần áo thể thao rộng thùng thình.”

Diêu Nhật Hiên thiếu chút nữa thở ra lửa,“Cục cưng còn nhỏ như vậy thì sợ cái gì? Ở đây làm gì có quần áp thể thao? Hơn nữa, em mà mặc đồ thể thao thì làm sao mà đi làm?”.

Heo cha rất là bất khả tư nghị nhìn cậu, “Em còn muốn đi làm? Em sao có thể đi làm nữa chứ? Bây giờ em phải ở nhà tĩnh dưỡng mới đúng! Hôm nay chúng ta lập tức dọn về đây, em không cần làm gì cả, cứ ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ đi, lát nữa anh sẽ đi thu dọn.”

Diêu Nhật Hiên nổi giận, “Anh không thể cướp đoạt quyền lợi đi làm của em, dù viên công có mang thai, công ty cũng không thể sa thải! Thật sự quá thiếu kiến thức pháp luật!”.

Kì An Tu vẻ mặt vô tội, “Anh có nói sa thải em đâu? Chức vị trong công ty vẫn giữ lại cho em mà, chính là để cho em ở nhà dưỡng thai.”

“Không có khả năng!” Diêu Nhật Hiên lười nói chuyện vô nghĩa với con heo thần kinh kia, không cho cậu mặc quần áo này thì cậu tìm đại một bộ quần áo ở nhà thay, mở cửa liền chuẩn bị xuống lầu.

Heo cha hốt hoảng chạy theo, “Em đi chậm một chút đi! Bước chân phải thu hẹp lại một chút.”

Kì An Tu cứ lẵng nhẵng chạy theo không ngừng lải nhải khiến cho cậu rất bực mình, quên mất đang mặc cái quần dài thượt của Kì An Tu, dép lê đạp nhầm gấu quần, nhất thời vấp té về phía trước.

Heo cha sợ hết hồn, phấn đấu quên mình lấy vận tốc một trăm mét một giây vọt tới đằng trước, đỡ lấy cậu, “Nhìn một cái! Nhìn một cái! Đã bảo em chậm một chút! Vội vã như vậy làm gì chứ?”

Diêu Nhật Hiên cũng âm thầm kinh tâm, lại đấm hắn một đấm, “Đều là tại anh, hại em phân tâm!”.

Kì An Tu đỡ cậu đứng dậy rồi ngồi xổm xuống giắt gấu quần lên, sau đó mới gắt gao ôm cậu từng bước một đi xuống dưới.

“Hai người đang làm gì vậy?” Diêu Bình An đứng ở dưới lầu nhìn lên,“Ba ba bị thương sao?”


Diêu Nhật Hiên đi xuống vừa thấy, nhất thời quýnh quáng, Kì Dân Hạo, Kì An Na còn có cả con ba người đang chăm chú nhìn cậu.

Diêu Nhật Hiên đỏ mặt, đem Kì An Tu đẩy ra,“Anh buông ra, em tự đi! An An không sao đâu, ba ba không có việc gì!”.

“Không được!” Heo cha không chịu buông tay,“Chúng ta đi từ từ a!” Hắn còn lớn giọng liệt liệt phân phó, “Lão ba, mau đem bữa sáng của Tiểu Hiên dọn ra, cả hai đã đói bụng rồi!”

Kì Dân Hạo tức giận nghĩ, ta thành đứa ở cho nó sai vặt từ khi nào? Lại không biểu lộ ra, “Sớm chuẩn bị tốt! An An lại đây đi ăn với ông.”

Kì An Tu dùng tốc độ sánh ngang với rùa mất hơn ba phút mới xuống được lầu, còn rất là không vui nhíu mày nói, “Sao nhiều bậc thang quá vậy, tới ba mươi chín bậc lận! Có thể lắp một cái thang máy không?”

Kì An Na trợn mắt liếc ông anh ngốc, “Ngại cao thì xuống lầu một mà ở! Anh đang giở trò gì vậy?”.

Kì An Tu nghiêm túc suy nghĩ,“Đúng nga! Đem phòng khách lầu một sửa lại, chúng ta dọn xuống dưới ở! Cám ơn An Na nha, em đúng là vô cùng thông minh vô cùng đáng yêu!”

Ổng…… ổng cư nhiên dùng mấy lời buồn nôn như vậy khen mình? Đây là anh mình thật à? Kì An Na nghẹn họng nhìn trân trối, thực hoài nghi ông anh mình bị bệnh hay là bị người khác xuyên qua nhập hồn rồi?

Bữa sáng ăn cháo, còn có cả trứng chiên thịt bằm, rất là phong phú.

Kì An Tu lại làm vẻ mặt hốt hoảng,“Toàn dầu mỡ ăn không đúng, lão ba, ba đi làm ít hồn đồn đi, thêm một ly sữa đậu nành dinh dưỡng hơn.”

Diêu Nhật Hiên chột dạ, dùng sức nhéo hắn, lại một chút phản ứng cũng không có.

Trong đầu heo cha đều là làm sao để bồi bổ cho cục cưng, tiếp tục đưa ra yêu cầu không an phận,“A! Đúng rồi, còn có cháo tổ yến nữa, món này rất bổ dưỡng. Lão ba, trong nhà còn tổ yến không?”.

Kì Dân Hạo bực mình liếc thằng con một cái, “Tổ yến không có! Muốn ăn thì tự đi mà mua đi! Có cái cho mày ăn miễn phí là tốt lắm rồi, còn chọn tam lấy tứ ! Chê ba mày nấu không ngon thì tự nấu luôn đi!”.

Kì An Tu than thở,“Tự mua thì tự mua! Bất quá lão ba, gần đây ba làm thêm thật nhiều đồ ăn bổ dưỡng cho Tiểu Hiên nhé, con sẽ mua mấy quyển sách nấu ăn về cho ba nghiên cứu.”


Ế? Mọi người cảm thấy kì quái, ánh mắt lại tập trung sang người Diêu Nhật Hiên.

“Tiểu Hiên bị bệnh?”

Heo cha cười toe,“Tiểu Hiên không cho con nói! Hắc hắc!”

Diêu Nhật Hiên giận dữ, có cái kiểu nói như vậy à? Vậy chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao?

Tiểu Bình An lập tức khẩn trương, nhảy từ trên ghế xuống, chạy đến bên Diêu Nhật Hiên, “Ba ba, ba ba bệnh à?”

Diêu Nhật Hiên đỏ đến tận mang tai, xoa xoa đầu con trấn an,“Không có việc gì! Ba ba không sao đâu!”

Kì Dân Hạo cũng hỏi, “Tiểu Hiên a, con bị sao vậy? Nếu thực sự bị bệnh thì đừng nên giấu diếm, bị bệnh không đáng sợ đâu, chỉ cần hảo hảo trị liệu là được mà. Bác sẽ gọi điện thoại cho viện trưởng Trần, chúng ta lập tức sẽ đi đến chỗ đó!”

Kì An Tu cười càng quỷ dị hơn, “Không cần! Bệnh này của Tiểu Hiên không cần trị liệu, chỉ cần ăn uống tốt nghỉ ngơi tốt là được!”.

Cái này mà gọi là bệnh cái gì? Hắn cư nhiên còn cười đến vui vẻ như thế?

Kì An Na cầm lấy một cái nĩa làm hung khí, phát huy năng lực luật sư tra khảo, “Anh, nói  hay không? Nếu anh không nói, từ bây giờ trở đi em sẽ không ngừng đặt câu hỏi!”.

“Là Tiểu Hiên không cho anh nói mà!” Kì An Tu cười toe toét.

“Nói!” Ba người không quay sang liếc Diêu Nhật Hiên một cái, trăm miệng một lời ra lệnh.

Kì An Tu vô tội nhìn Diêu Nhật Hiên,“Anh có thể nói được không?”

Không thể khiến nhiều người tức giận a! Diêu Nhật Hiên cúi đầu, Kì An Na liền nói ngay,“Không phản đối tức là đồng ý, anh có thể nói!”

Kì An Tu hít sâu một hơi, rất là kiêu ngạo lớn tiếng tuyên bố, “Anh sắp làm cha rồi!”

Cái gì? Mọi người còn tưởng rằng hắn muốn kết hôn với Diêu Nhật Hiên, trở thành cha của Tiểu An An, Kì Dân Hạo nói, “Chúng ta đang hỏi chuyện của Tiểu Hiên cơ mà!”


Kì An Tu cười hề hề nhìn lão ba,“Chính là Tiểu Hiên có cục cưng của con a!”

Cái gì? Kì An Na chấn kinh,“Kỹ thuật nam nam sinh tử phát minh rồi?”

Tiểu Bình An rất nhanh liền hiểu, hưng phấn ghé vào trên bụng Diêu Nhật Hiên,“Là ba ba có em bé với chú!”

Trái tim già nua của Kì Dân Hạo không khống chế được mà rung động kịch liệt, ngay cả giọng nói cũng run rẩy, “An Tu con nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”

Kì An Tu thấy thần sắc của lão ba kỳ quái, vội vàng giúp lão nhân gia vuốt ngực thiaạn khí, “Lão ba trăm ngàn lần đừng quá kích động! Trấn tĩnh, bảo trì trấn tĩnh!”.

Kì Dân Hạo sao còn khả năng trấn tĩnh được nữa? “Con…… mày mau nói rõ ràng cho ba!”

Kì An Tu tận lực dùng ngôn ngữ khoa học thông dụng giải thích, “Thân thể của Tiểu Hiên cấu tạo khác với người bình thường, có hai cơ quan sinh dục, thân thể em ấy có thể thụ thai theo cách bình thường. Mà hiện tại, ”

Hắn lấy giấy chẩn đoán cất cẩn thận trong người đưa ra làm bằng chứng, “Em ấy đã có thai với con, đã được hai tháng rồi! Cho nên, con sắp làm cha, Tiểu An An phải làm anh, An Na trở thành cô, mà lão ba ngài, đã có thêm một đứa cháu rồi!”

Kì Dân Hạo ngây ngốc nửa ngày nói không ra lời.

Nhưng Kì An Na trái lại phản ứng ngay lập tức,“Trời ơi! Anh hai gặp được song tính nhân! Sao anh lại may mắn như thế chứ?”

Heo cô hai mắt tỏa ánh sáng, nghĩ đến một vấn đề quan trọng khác, “Lão ba, Kì gia có hậu rồi! Ba không được bức con lập gia đình nữa! Ha ha!”

“Nga ya!” Heo anh hai tí hon hưng phấn quơ quơ đôi chân nhỏ xíu trên ghế,“Người ta được làm lão đại rồi, ha ha!”

Heo ông run rẩy cầm tờ giấy chẩn đoán, phản ứng đầu tiên là gào lên tên người vợ đã khuất,“Thục Phân ơi…… Cuối cùng tôi cũng không khiến bà thất vọng, giải quyết một đứa rồi a…… Ha ha!”

“Lão ba! Sang năm nhà chúng ta sẽ tăng thêm một đứa nhóc rồi! A ha ha ha!” Heo cha lại tận tình cuồng tiếu!

Diêu Nhật Hiên đầu đầy hắc tuyến nhìn cả một nhà đang cười điên cuồng, cúi đầu, ăn cơm. Dường như muốn dùng thức ăn lấp đầy bụng hỏa.

Cho mấy người cười! Tui ăn! Tui ăn! Tui ăn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận