Chệch Quỹ Đạo


Giang Hiểu Viện không ngờ rằng mình cũng có số mạng trở thành nữ nhân vật chính gió tanh mưa máu, cô trợn mắt nhìn chòng chọc bài weibo này hồi lâu, cảm giác hốc mắt nhỏ bé của mình đã không còn chứa nỗi rất nhiều bình luận sôi nổi của mọi người nữa rồi.
Vị thiếu hiệp bất bình dùm cô có kỹ thuật photoshop xuất quỷ nhập thần, hình ảnh xử lý vừa mộng ảo vừa tinh tế, càng về sau, rất nhiều người qua đường không liên quan căn bản không biết chuyện gì xảy ra, thuần túy chỉ thấy hình đẹp nên share lại.
Mấy ngày ngắn ngủi, lượng fan của “Phòng làm việc Niết Bàn” đã tăng lên gấp đôi!
Ban nãy gọi điện thoại đến là một công ty truyền thông bản địa.

Kênh truyền hình vệ tinh bản địa không thể từ sáng đế tối chỉ phát mỗi tin tức thời sự được, nhưng ở nơi trời cao Hoàng đế xa cũng chẳng quá nhiều phương châm chính sách quan trọng của quốc gia cần tuyên truyền, ngay cả vi phạm pháp lệnh ở địa phương cơ bản cũng chỉ vài vụ bắt trộm cạy khóa cắp vặt, dăm ba năm chẳng phát sinh được một vụ án lớn.

Bên đài truyền hình, từ sáng đến tối rảnh đến đau trứng, báo cáo toàn mấy chuyện lông gà vỏ tỏi ba con chuột bốn con mắt.
Lần thi stylist này vốn độ chú ý không cao, thoạt nghe bốn chữ “nội tình đen tối”, từ trưởng đài cho đến biên tập đều nghe tin lập tức hành động, cùng nhau tiến lên mà theo sát.
Đương nhiên, mấy tác phẩm mà ban giám khảo vòng loại đăng lên cũng thật quá kém – Mấy năm gần đây, trong ngành tạo hình đương đại vẫn luôn có cái tật này, tư tưởng truy cầu lập dị nổi trội luôn lớn hơn nhiều so với tư tưởng truy cầu cái đẹp, một tạo hình cô dâu tốt đẹp như thế, đám thí sinh làm ra có thể nói là quần ma loạn vũ, giống như không khiến cho chú rể sợ té đái thì chẳng chịu thôi vậy.
Quần chúng vây xem đại bộ phận là người ngoại đạo, chẳng quan tâm những phái tiên phong này biểu đạt cái gì, khó coi thì chính là khó coi.
Chuyện này đạt đến đỉnh điểm vào trưa ngày hôm đó – Có một vị tài khoản V lớn thân phận được chứng thực là “Phó chủ tịch ban giám khảo cuộc thi stylist toàn quốc” bước ra, share bài weibo dài này, còn để lời lại, “Liên tục quan tâm.”
Cái khác còn đỡ, làm kinh động đến quan lớn thì khó mà thu dọn.

Nhân viên tổ chức vòng loại khu vực vừa thu xếp từ trên xuống dưới, vừa lên tiếng trên mạng, bảo “Kết quả trúng tuyển của tác phẩm phỏng vấn vòng đầu còn chưa chính thức quyết định, nên còn chưa có kết quả, làm sao có thể có “nội tình đen tối” được? Có vài thí sinh thật sự rất có trình độ, phải tự tin với chính mình một chút, thái độ nghiêm nghị của giám khảo kỳ thực cũng là phương cách biểu đạt sự tán thưởng.”
Sau đó, tối cùng ngày, Giang Hiểu Viện nhận được thông báo cô thành công tiến vào vòng thi viết.
Một vị trong đoàn giám khảo còn gọi điện cho cô, khen cô từ đầu đến cuối một phen, bảo cô lên mạng làm sáng tỏ dùm.
Nếu như Giang Hiểu Viện chưa nhìn thấy bản thảo châu ngọc trước đó của Thầy Tưởng, lần quanh co khúc khuỷu này đại khái đủ khiến cô dương dương tự đắc nửa năm trời.
Thế nhưng sau khi cảm nhận rõ ràng được khoảng cách cực đại này, Giang Hiểu Viện dầu có mặt dày thế nào thì cũng không dám tự hài lòng với bản thân nữa.

Cô không chút mảy may dám đắc ý, vững vàng đạp xuống cái đuôi muốn nhổng lên.
Cô nghĩ: Nếu như cô thật sự có trình độ của Thầy Tưởng, người xử lý ảnh chụp dùm cô chắc cũng chẳng cần phải photoshop ác như vậy.
Bởi lòng nhún nhường lo sợ bất an này, Giang Hiểu Viện chẳng được hời mà khoe mẽ, thái độ của cô rất tốt, theo yêu cầu của ban tổ chức, cô đăng một bài làm sáng tỏ lời lẽ khẩn thiết lên mạng.

Xử lý xong chuyện này, Giang Hiểu Viện cầm điện thoại lên gọi cho Kỳ Liên – Không cần nói, cô cũng biết chuyện này là do ai thao túng, quen biết nhiều nhân vật truyền thông như thế, kỹ thuật xử lý ảnh lại tốt như vậy, có thể còn là ai được nữa chứ?
Giang Hiểu Viện không phí lời, nói thẳng, “Chuyện vòng loại, cám ơn anh nhé.”
Kỳ Liên không bất ngờ việc cô đoán ra được, “Không cần cảm ơn, không bột đố gột nên hồ — Nếu họ thật sự không có nội tình đen tối, chẳng ai có thể mượn chuyện để nói chuyện mình được, đúng không?”
Lúc cô vừa lưu lạc đến thế giới này, chung quanh chẳng ai thân quen, Kỳ Liên cho cô mượn tiền, giải quyết vấn đề khẩn cấp của cô.
Lúc cô không chốn an thân, hai bàn tay trắng, là Kỳ Liên giới thiệu cô đến salon tóc của Ông chủ Trần, cho cô điểm tựa để yên thân gởi phận.
Lúc cô nghèo rớt mùng tơi, là Kỳ Liên mua cho cô bộ đồ đông, tuy thẩm mỹ không tiện bình phẩm, nhưng tốt xấu cũng không để cô chết cóng trong mùa đông giá rét vô tình đó.
Khi cô vừa mới đổi nghề, bị Tưởng Thái hậu sai bảo đến xoay mòng mòng chẳng tìm được phương hướng, là Kỳ Liên chẳng phân việc lớn nhỏ, gần như cầm tay chỉ dạy cô cách dùng phần mềm làm việc…
“Sao lại tốt với em như thế?” Giang Hiểu Viện lẳng lặng nghĩ thầm, đầu mũi chợt có hơi chua xót.
Cô nửa ngày không lên tiếng, Kỳ Liên hỏi, “Sao thế?”
Giang Hiểu Viện, “Kỳ thực anh chính là người đầu tư mà Thầy Tưởng nói phải không?”
Cô đã nói như vậy, Kỳ Liên cũng chẳng giả vờ hồ đồ, một hơi thừa nhận, “Ừm, trước kia không phải đã nói rồi sao?”
Đó là nói đùa thôi.
Kỳ Liên, “Dù sao em cũng sẽ không để tôi mất hết vốn liếng đâu nhỉ.”
Bản thân Giang Hiểu Viện cũng chẳng cách nào tin tưởng bản thân, muốn hoàn thành một việc, khó khăn gặp phải còn nhiều hơn dự liệu của cô nhiều.
Kỳ Liên chợt thở dài, “Sắp hai năm rồi, tôi vẫn luôn muốn kiêu ngạo vì em, nhưng thật sự là không có lập trường gì, em không thể để tôi kiêu ngạo được nhập vai tí sao?”
Giang Hiểu Viện uất ức gần chết, nói không nên lời.
“Dù sao tôi cũng đã lên thuyền giặc của bên em rồi,” Kỳ Liên đổi đề tài, nghiêm túc nói, “Bất kể thế nào, sau này em phải chịu trách nhiệm với tôi.”
Giang Hiểu Viện, “…”
Cú điện thoại này còn không bằng không gọi, sau khi cúp điện thoại, đầu óc của Giang Hiểu Viện liền biến thành một mớ nhão nhoét, giống như cô đã một hơi uống liền hai chai rượu mạnh, huyết dịch toàn thân bị đun nóng đến tiệm cận điểm sôi, cọc cạch vọt loạn khắp bốn phía.
“Thật xong đời.” Cô vừa gắng sức phỉ nhổ mình, vừa vô thức vẽ lung tung trên giấy.
Dăm ba nét đã phác họa ra một đường nét – Giang Hiểu Viện hoàn hồn lại, chỉ thấy bóng mặt bên của Kỳ Liên bừng bừng trên giấy, say mê hấp dẫn.
Đợi khi bình tĩnh tương đối, Giang Hiểu Viện mới nhớ đến việc thông báo Tưởng Bác một tiếng mình đã lọt vào vòng thi viết.

Tưởng Bác đang ở thủ đô xa xôi, bôn ba bận bịu chuyện chọn địa điểm phòng làm việc mới, qua một hồi lâu mới tựa hưng phấn vô cùng trả lời rằng, “Trẫm biết rồi.”

Giang Hiểu Viện lại gửi tin nhắn, “Thầy nói thi viết khó không? Liệu em có bị rớt không vậy?”
Tưởng Thái hậu giận lên, “Nếu như cô chán sống rồi thì có thể thử xem.”
Giang Hiểu Viện, “…”
Thầy Tưởng có một kỹ năng thiên phú, bất kể là lời tốt lời xấu, anh ta hoàn toàn có thể dùng giọng điệu uy hiếp để biểu đạt, trời sinh chính là một nhân tài trong việc thu phí bảo kê.
Tất cả mọi người đều ở sau lưng lặng lẽ giúp cô, Giang Hiểu Viện chẳng dám chậm trễ một phút, quyết đoán thu dọn hơi thở lười biếng khắp người và thói hoang tưởng tự đại, tập trung hết lòng chưa từng có trước nay mà bắt tay chuẩn bị cuộc thi viết của cô.
Trong thời gian này, Thầy Tưởng không có mặt, Kỳ Liên lại vô cùng có sự tự giác của ông chủ, rảnh rỗi lại đến phòng làm việc làm một vòng.
Tên này vừa đến, Giang Hiểu Viện liền phân tâm, sau đó lại không nỡ đuổi anh đi.
Trong quá trình vòng loại, Kỳ Liên đã giúp cô giải quyết trở ngại to lớn, cũng tạo cho cô trở ngại to lớn.
May là, ngoại trừ Kỳ Liên, không còn chuyện gì có thể quấy nhiễu cô nữa.
Trước cuộc thi, Giang Hiểu Viện vẫn luôn chuẩn bị cho kỳ thi nghề sang năm, trong công việc, cứ ba ngày hai đầu lại bị Thầy Tưởng dạy dỗ như cháu chắt vậy, kiến thức căn bản kỳ thực đã vững chắc từ lâu, cộng thêm lúc này cả đầu cô đi sâu vào mớ tài liệu tham khảo mà Thầy Tưởng để lại, hận không thể moi từng dấu chấm dấu phẩy ra tìm tòi nghiên cứu một hai, có thể đoán được, kết quả không thể quá tệ.
Giang Hiểu Viện thông qua cuộc thi viết không chút nguy hiểm – Vô cùng giỏi giang lấy được trọn điểm, không gì nghi ngờ mà giành được hạng nhất.
Lần này, bất luận thế nào thì nội tình đen tối cũng không thể hại được cô.
Mà cùng lúc đó, bên phía Tưởng Bác cũng đã giải quyết nhanh chóng chọn lựa được địa điểm đặt phòng làm việc mới, sửa chữa cũng vô cùng tỉnh lược, anh ta dự tính sẽ làm dựa theo diện mạo ban đầu, dự đoán rất nhanh liền có thể chính thức khai trương.
Thầy Tưởng tâm tình khá lên, ngay cả kiếm chuyện thường ngày cũng bớt đi hẳn.
“Thành thị tuyến một tuy áp lực cạnh tranh lớn hơn một chút, nhưng cơ hội cũng nhiều,” Tưởng Bác lạc quan nói với Giang Hiểu Viện, “Tôi nghe nói khoảng thời gian trước cô nhờ chuyện nội tình đen tối của vòng loại mà hơi chút nổi tiếng một đợt? Lần này chung kết quyết đấu toàn quốc sẽ có đài truyền hình trung ương đến ghi hình, nói thật, nếu như cô thật sự có thể đánh vào trận chung kết, tương lai việc marketing phòng làm việc sẽ chẳng khó, làm cho tốt, sau này sẽ tăng lương cho cô.”
Giang Hiểu Viện, “Tăng bao nhiêu?”
Thầy Tưởng, “Hai ngàn.”
Lỗ tai Giang Hiểu Viện ngay tắp lự dựng thẳng lên, lòng nói cái gì? Họ Tưởng vắt cổ chày ra nước cuối cùng cũng phát hiện lương tâm rồi sao?
Sau đó Tưởng Bác lại bổ sung một câu, “Một năm.”
Giang Hiểu Viện dứt khoát cúp điện thoại.
Cô vừa phấn chấn vừa đau khổ — Cô liều sống liều chết nhận việc ngoài dành dụm tiền, dự tính thuê nhà đón bà nội sang, cũng đã dành dụm tương đối rồi, vốn tính khi chuyện thi thố kết thúc, cô sẽ bắt tay tìm phòng dọn ra khỏi phòng làm việc, trực tiếp đón bà nội qua.
Hiện tại thì hay rồi, một câu của Thầy Tưởng liền đổi sang một nơi cả vật giá và tiền thuê cao hơn, số tiền cô dành dụm được kia lại không đủ!
Trong cảnh bận rộn và hỗn loạn này, vòng loại rốt cục cũng tiến vào cửa ải cuối cùng.

Thông qua thi viết tổng cộng còn có 15 thí sinh, cửa ải cuối cùng tổng cộng sẽ loại bỏ mười người, chỉ còn lại năm người có thể đại diện khu vực tham gia chung kết toàn quốc.
Các thí sinh phải mặt đối mặt đánh giáp lá cà, lưu trình là thế này –
Mở màn trước tiên là chủ đề catwalk sáng tạo của cuộc thi kỳ này, chủ đề đã được thông báo cho thí sinh trước cuộc thi, người mẫu do các thí sinh tự lo liệu.
Đến lúc đó tại hiện trường sẽ vừa chiếu các đoạn cắt VRC tiến cử lúc thi phỏng vấn stylist, vừa để cho các người mẫu phục sức lộng lẫy lần lượt lên sàn catwalk, phê bình chấm điểm tại chỗ, rồi sẽ đánh rớt bảy thí sinh thấp điểm nhất.
Sau đó là thiết kế tạo hình ngẫu hứng ngay tại chỗ, do ban tổ chức cung cấp người mẫu, tám stylist lên cấp sẽ căn cứ vào điều kiện tự thân của người mẫu, trong vòng một tiếng đồng hồ sẽ thay hình đổi dạng tại hiện trường.

Cửa ải này là rút thăm, quyết đấu theo cặp, tám người loại một nửa.
Bốn người bị loại cuối cùng sẽ lại thông qua một vòng thi phụ thần bí, để người xem tại hiện trường bỏ phiếu, để một người sống lại, thế là top năm khu vực xuất hiện, công bố giấy chứng nhận.

Năm người này đạt được tư cách dự thi vòng chung kết toàn quốc.
“Chủ đề sáng tạo” catwalk không ngoài dự liệu, chẳng có chút sáng ý gì – Là trang phục sân khấu dùng “hoa nhung tuyết” để làm ý tưởng.

hoa nhung tuyết
Thiết kế ngẫu hứng và cuộc thi phụ thần bí thì không có chuyện thông báo trước, chủ yếu là thi tài ứng biến tại hiện trường của thí sinh.
Bởi cứ ở miết trong phòng làm việc Niết Bàn không chịu đi, Kỳ Liên được tiếp xúc ở cự ly gần với công việc hậu trường của các stylist, đặc biệt là giai đoạn thiết kế phương án, anh đã gom được một mớ kiến thức.
Phương án do Giang Hiểu Viện chủ bút, nhưng phải gửi cho Thầy Tưởng ở xa tận Bắc Kinh quá mục, sau khi gửi cho anh ta, Giang Hiểu Viện cho Kỳ Liên xem trước, mắt lom lom nhìn anh hỏi, “Thế nào?”
Kỳ Liên căn bản chẳng nhìn ra được cái gì, chỉ biết mù quáng biểu đạt hỗ trợ, “Đẹp! Không chê vào đâu được.”
Ngôn từ và thần sắc của anh chân thành như nhau, Giang Hiểu Viện vô cùng cảm động.
Chưa cảm động xong, điện thoại của Tưởng Bác đã đến.
Kỳ Liên liền nhìn thấy hai người kia ban đầu còn trao đổi hòa nhã, sau ba phút, đã bắt đầu cãi nhau rùm beng qua điện thoại.
Kỳ Liên cách xa một mét vẫn có thể nghe thấy Thầy Tưởng gầm rống, “Cái gì gọi là hoa nhung tuyết? Cô cảm thấy chỉ cần trắng, mỏng, nhẹ là được rồi sao? Vậy làm sao tôi biết thứ cô biểu đạt là “hoa nhung tuyết” chứ không phải là gàu chứ!”
Kỳ Liên, “…”
Anh phát hiện con gà còi Tưởng Bác kia cũng thật có tài.
Giang Hiểu Viện, “Tôi đã thêm nguyên tố đáng yêu, thầy mù rồi hả?”
Tưởng Bác, “Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần là đừng có liệt kê nguyên tố, đừng có liệt kê nguyên tố! Thêm một chút nguyên tố đáng yêu là cô sẽ đáng yêu sao? Vẻ đáng yêu không thể dung nhập vào tổng thể thì căn bản không thể gọi là đáng yêu, đó gọi là “tung moe”! Gàu cũng xứng tung moe hả?”
Giang Hiểu Viện vứt điện thoại, “Đồ khốn nạn!”
Kỳ Liên, “…”
Giang Hiểu Viện không rảnh vỗ về Ông chủ Kỳ bị cô dọa sợ, vươn tay cào mái tóc dài đến rối tung, tùy ý ném về sau vai, chẳng nói tiếng nào liền bắt tay vào sửa chữa phương án của cô.

Cứ thế, dưới lời ca ngợi hoàn toàn ngoại đạo như một fan não tàn của Kỳ Liên, cùng với những lời xoi mói không dứt của Thầy Tưởng, Giang Hiểu Viện băng hỏa lưỡng trọng thiên hoàn thành bài phát triển sáng tạo theo chủ đề của cô.
Hiệu quả tạo hình của người mẫu mới là trực quan nhất, người mẫu nữ mặt mũi bình bình vừa xuất hiện, gần như có cảm giác chói mù mắt người, không biết bắt đầu từ lúc nào, cô đã tu luyện ra được một đôi tay hóa mục nát thành thần kỳ.
Giang Hiểu Viện khẩn trương hỏi, “Thế nào?”
Kỳ Liên, “Không giành được điểm cao thì quả thực chẳng còn lẽ trời.”
Tưởng Bác, “Tạm thông qua, cũng chỉ ứng phó một chút kiểu tranh tài quy cách này thôi.”
Trái tim của Giang Hiểu Viện đặt trong bụng.
Nhưng mà kế hoạch luôn không theo kịp thay đổi.

Ngày chung kết vòng loại, ở hậu đài, sau khi Giang Hiểu Viện nghe ngóng được ai là người chấm điểm và quy định chấm điểm, thì trái tim liền lạnh hết một ngăn.
Hiện trường ngoại trừ bốn giám khảo tạo thành đoàn giám khảo, thì còn mời đến ba vị “Giám khảo khách mời đặc biệt.”
Rất bất hạnh, giám khảo khách mời có một người quen oan gia ngõ hẹp – Phạm Tiêu Tiêu.
Phạm Tiêu Tiêu nhìn thấy Giang Hiểu Viện từ sớm, từ trong túi lấy ra một hộp trang điểm, vỗ vỗ lên mặt mình, nhếch nhếch môi, từ xa xa bày ra một nụ cười cao thâm khó dò với Giang Hiểu Viện.

Sau đó, bà ta không nhìn cô nữa, làm bộ làm tịch nói chuyện với giám khảo mời riêng bên cạnh.
Giang Hiểu Viện nhanh chóng bấm đốt tay tính nhẩm trong bụng về thể thức phân bố điểm số của cuộc thi – Bốn vị giám khảo của ban tổ chức mỗi người có 10 điểm, tổng cộng là 40, ba khách mời, tổng cộng 30 điểm, phiếu bầu quần chúng cũng chiếm 30 điểm…
Bốn vị giám khảo đánh giá Giang Hiểu Viện thế nào, vào vòng sơ khảo cô đã biết, sau này lại gây ra bao nhiêu chuyện, ban tổ chức vòng loại hận không thể sớm ngày loại bỏ cô, 40 điểm này e rằng cầm được cũng nghẹn lắm.
Khách mời thì khỏi cần nói, lấy Phạm Tiêu Tiêu làm đầu, hai người còn lại Giang Hiểu Viện không quen biết, nhưng ắt hẳn đều sẽ chẳng vì một thí sinh không quen biết mà đắc tội người phụ nữ kia, 30 điểm này cũng chẳng trông mong.
Chỉ có phiếu bầu quần chúng còn có chút hy vọng, nhưng đáng buồn là, khách mời có “quyền nhận xét”.
Giám khảo quần chúng đa số đều ngoại đạo, người bảo sao hay vậy tương đối nhiều, khách mời hơi kích động một chút, ý kiến của họ đương nhiên cũng lung lay theo.
Chẳng trách sao Tưởng Bác nhất định phải đi khỏi nơi này, ra bên ngoài biển rộng trời cao, kìm nén ở nơi nhỏ bé này, chỉ mỗi một vòng đấu loại cũng có thể ghìm được đôi cánh chực bay.
Mặc dù dùng một vài thủ đoạn nhỏ may mắn qua được cửa ải đầu tiên, phía sau cũng đủ chướng ngại vật, bất cứ lúc nào cũng có thể chém cô ngã ngựa.
Thế nhưng bất luận trong lòng Giang Hiểu Viện tuyệt vọng thế nào, cuộc thi vẫn phải bắt đầu đúng giờ.

Âm nhạc kết thúc, ống kính máy quay của truyền thông trước sân khấu trở nên bận rộn, MC cũng đã lên sân khấu giới thiệu chương trình.
Giang Hiểu Viện ở hậu đài tâm tình nghiêm trọng, không việc gì làm mà xuyên qua kẽ hở nhìn ra ngoài một cái, sau đó, cô nhìn thấy cửa hội trường mở ra, Kỳ Liên và Tưởng Bác không biết lúc nào gấp gáp trở về đang tiến vào trong, mỗi người tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Trên màn ảnh lớn vừa lúc phát đến VCR của Giang Hiểu Viện, người mẫu “hoa nhung tuyết” của cô chậm rãi bước lên sân khấu, dưới sân khấu tiếng vỗ tay như sấm động..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui