Giang Hiểu Viện chợt chạy đến đường cái đối diện, nhảy lên nhảy xuống gọi một chiếc taxi, “Bác tài, đi “Bá Tước”, nhanh dùm ạ, tôi có việc gấp!”
Tài xế nghe xong, đạp chân ga, chiếc xe “vù” một tiếng lao đi.
Giang Hiểu Viện sắp sửa bị những ý tưởng rục rịch ngóc đầu làm cho nổ tung, ngay cả một quãng đường ngắn này cũng không thể chờ đợi, cô móc từ trong túi quần ra nửa gói khăn giấy, lại mượn bác tài một cây bút, tập trung tinh thần viết viết vẽ vẽ lên giấy.
Phải ấm áp lại rực rỡ, không thể có chút gì rực rỡ kín đáo, phải không một gợn khói mù, cứ nóng lòng muốn thử.
Nhưng rực rỡ và nóng rực thì bất đồng, rực rỡ thì nhất định phải mang theo một chút ngây thơ, không thể rườm rà, phải trong sáng nhưng lẫm liệt.
Giang Hiểu Viện nhanh chóng lưu lại hai chữ “lẫm liệt” trên tờ khăn giấy nhăn nhúm, vết mực cỡ trung bay nhanh trên trang giấy trắng, cô thuận tay thêm hai nét vào vệt mực, phác họa ra một đóa hoa.
Đúng rồi, “mùa xuân” sao chỉ có thể mỗi ngọt ngào thôi nhỉ?
Thức tỉnh sau mùa đông dài dằng dặt, nhất định phải hàm chứa sức mạnh nhen nhóm thế giới này mới được, phải không hề sợ hãi, đâm ngang sổ dọc, nhưng lại không được không có bảo lưu – Bởi vì thịnh cực tất suy, tận cuối mùi hoa, chính là xuân chuyển sang hạ rồi.
Cái gọi là “linh cảm”, kỳ thực chính là bọt khí trong nước.
Lúc con người ta nổi trên mặt nước, nhất định phải đợi sóng gió tới thì mới có thể nhìn thấy bọt khí màu trắng nổi lên trên đầu sóng nước, mà chúng lại chóng tàn, có thể chưa kịp tóm được thì đã vỡ tan.
Chỉ có nhào đầu xuống nước, thì mới có thể ở trong dịch thể khuấy động kia chạm được những bọt khí lớn lớn nhỏ nhỏ ấy.
Loại thời điểm này, con người ở bên trong dường như chỉ cần vơ đại một cái là đã có thể gom được một tác phẩm rạng ngời rực rỡ, sau đó thì dừng bước ở nơi này, hay là xem nhẹ những linh cảm bạo phát này tiếp tục lặn xuống chốn sâu hơn, thì đã trở thành một lựa chọn cực kỳ gian khó.
Có đôi khi con người ta không phải không muốn cố gắng, mà là vứt bỏ vô số ý niệm tràn ngập trong đầu óc, là việc vô cùng hà khắc và tàn nhẫn.
Giang Hiểu Viện không chút do dự lựa chọn vế sau, dù sao Thầy Tưởng cũng đã xử bắn vô số bản phương án của cô, cô đã đau lòng đến đờ đẫn rồi.
Từ trôi nổi đến đi sâu vào, vứt bỏ linh cảm đầu tiên túm được, tiếp tục đi sâu vào, đem tất cả những từng trải của mình từ khi sinh ra đến nay xâu thành một chuỗi –
Mỗi khi từ một chủ đề lặn xuống nơi sâu chưa từng đặt chân, lại một phắt túm lấy thứ ở nơi sâu nhất, chính là đáp án cuối cùng.
Khi cô xài hết ngụm không khí cuối cùng trong phổi, cũng giống như lại lần nữa chinh phục chính mình.
Còn về thứ đã chinh phục bản thân liệu có thể chinh phục người khác hay không, điều đó đã không còn là thứ cô cần phải suy xét nữa.
Bởi vì dẫu rằng cô có ép cạn máu thịt, thì cũng không cách nào làm ra được thứ tốt hơn nữa.
Cả một đêm, không biết Giang Hiểu Viện đã làm ra bao nhiêu phương án, làm xong đi ra rót một ly cà phê, uống xong quay về lại bắt đầu lược bỏ, sau hai lần lược bỏ thì bản phác thảo ban đầu làm trên xe taxi nghiễm nhiên đã hoàn toàn khác hẳn, chẳng khác nào cô làm lại từ đầu.
Đợi khi cô cảm thấy ánh sáng có gì đó không đúng, mới vô cùng phấn kích cùng thiếu oxy mà phát hiện, hình như trời đã sáng rồi.
Một đêm trôi qua.
Giang Hiểu Viện cuối cùng sửa sang lại phương án đã hiệu chỉnh của mình lại một lần, chợt cảm thấy cả con người như bị moi rỗng, cô ngồi tại chỗ mấy giây, rồi bước lên lầu như một du hồn.
Buổi sáng, Tưởng Bác chậm rãi ăn hết bữa sáng rồi đến phòng làm việc thì đã sắp 10 giờ, anh ta vừa bước vào phòng liền ngửi thấy mùi cả phê ngào ngạt, hình như bình cả phê trong phòng làm việc bị đổ mà chẳng ai đỡ.
Giang Hiểu Viện không có mặt, phòng làm việc yên tĩnh đến chẳng có nửa bóng người, trên bàn chỉ có một đống lớn giấy bừa bộn, máy tính cũng không tắt, còn đang nhấp nha nhấp nháy.
Tưởng Bác sững người, nhủ bụng, “Không phải cô bé làm cả đêm đấy chứ?”
Anh ta bước qua, gom giấy trên bàn và dưới đất thành một nùi, im lặng lật xem.
Trên phương diện chuyên nghiệp, Giang Hiểu Viện luôn cảm thấy “Tim của Thái Hậu như kim dưới biển”, cô mãi chẳng biết làm cách nào mới có thể đạt tới yêu cầu của Tưởng Bác, luôn cứ nơm nớp lo sợ, mỗi lần bị giáo huấn đều chẳng biết mình sai ở chỗ nào.
May mà cô đã từng trải qua tất cả mọi xui xẻo có thể dính, tâm trí khá là kiên định, nếu không mỗi ngày đều thấp tha thấp thỏm thế này, thì cũng đã sinh chướng ngại tâm lý với Tưởng Thái hậu rồi.
Kỳ thực cô không biết, trong mắt của Tưởng Bác, Giang Hiểu Viện chưa từng khiến người ta thất vọng, điểm này đơn giản đến mức lạ lùng.
Chỉ là anh ta không muốn cô quá đắc ý, cho nên chưa từng biểu lộ ra.
Lúc này, điện thoại của Tưởng Bác vang lên, anh ta nhìn lên lầu một cái, xoay người bước vào phòng nghỉ lầu một, với tay chốt cửa trước rồi mới nhận điện thoại, “Alo?”
Người bạn bên kia điện thoại nói nhanh như gió, “Thầy Tưởng, lần này tôi thật sự hết cách rồi, chuyện vòng loại… Thầy hiểu đấy, đều là tổ tuyển chọn định đoạt, có người đã dặn dò trước, nói chỉ cần thầy báo danh tham gia, thì tên của thầy tuyệt đối không thể xuất hiện trong danh sách bầu lại được, họ cũng rất khó xử.
Thầy xem thử có cách nào khác không? Tỷ dụ như dùng nghệ danh, dùng tên giả gì đó có được không?”
Tưởng Bác nghe cú điện thoại này, dường như chẳng có gì bất ngờ, chỉ thở dài, “Anh biết cái gì gọi là ghi danh “quy định thực danh” không?”
Hai đầu điện thoại đều trở nên im lặng.
Qua một hồi, Tưởng Bác nói, “Nếu thật sự hết cách, anh không cần lo cho tôi nữa, có người tên là “Giang Hiểu Viện”, là người bên phòng làm việc chúng tôi, đến lúc đó để ý dùm tôi một chút, bảo đảm đệ trình tác phẩm của cô ấy lên là được, cũng thế cả.”
Đối phương hỏi, “Ai vậy? Đệ tử của thầy à?”
Tưởng Bác do dự một hồi, trả lời, “Cũng gần giống vậy.”
Người bạn nói, “Cái này thì tôi có thể thử xem sao, nhưng mẹ thầy có biết phòng làm việc bên thầy có người này không? Tôi nói với thầy, làm không khéo có khả năng phòng làm việc của thầy sẽ bị liệt vào danh sách đen đấy… Thầy nói thầy cũng thật là, đương yên đương lành, sao lại đối nghịch với gia đình chứ? Cứ phải mở cái phòng làm việc quèn, hiện tại làm thành thế này, thầy ăn no rửng mỡ à.”
Tưởng Bác cứng rắn nói, “Đó không phải gia đình của tôi, bà ta không phải mẹ tôi.”
Người bạn không biết nội tình thở dài, “Tôi không biết nhà thầy có mâu thuẫn gì, nhưng thầy chung quy vẫn do dì ấy nuôi lớn, chuyện này truyền ra ngoài, thì thầy không giành được phần lý đâu.”
Tưởng Bác trầm mặc.
Người bạn lại nói, “Nếu thật sự không được, tôi khuyên các người qua khu thi đấu khác thử xem, dù sao thì căn bản dự tuyển cũng như vậy, không nhất định phải cứ một mực ở chỗ này – Danh sách khách mời trận chung kết của cuộc thi toàn quốc lần này thầy xem qua chưa? Mười năm nay chưa có một đội hình thế này, nếu thật sự có thể lộ mặt trong trận chung kết, căn bản chẳng cần phải được giải, sau này cứ trực tiếp mà nở mặt nở mày thôi, gây mâu thuẫn thì gây mâu thuẫn, không thể vì chuyện gia đình mà làm lỡ tiền đồ được.”
Người ta làm sao biết chỗ khó của Tưởng Bác chứ, chỉ có thể hết nước hết cái khuyên anh ta xử lý cho gọn cái “chuyện nhà” kia thôi.
Tưởng Bác không biết giải thích từ đâu, chỉ đành qua loa ứng phó một câu, “Được, cám ơn nhé.”
Vào lúc anh ta muốn cúp điện thoại, đối phương chợt nói một câu, “Tài hoa của thầy tôi biết, để lãng phí thì thật quá đáng tiếc.”
Một câu nói ra khiến cổ họng Tưởng Bác tựa như nghẹn lại, khó khăn nói tạm biệt với người bạn, rồi cúp điện thoại.
Lúc quanh mình mưa gió mịt mù, chợt có người nói một câu “Tài hoa của thầy tôi biết”, mặc dù biết người ta mang vài phần lấy lòng khách sáo, nhưng nghe thì vẫn uất ức vô cùng.
Hình như chỉ có một câu nói này, muôn vàn tịch mịch hết thảy cô độc, đều có thể giải quyết dễ dàng.
Tưởng Bác một mình đi đến trước cửa sổ sát đất của phòng nghỉ, buổi sáng tươi đẹp cuối thu, dưới lầu ngựa xe như nước, ánh dương đẹp tuyệt, xuyên qua lớp kính sạch sẽ và rèm cửa sổ trắng phau mỏng manh, chiếu rọi vào trong phòng.
Điều kiện ban đầu anh ta chọn phòng làm việc là “tầng cao”, bởi vì khi đứng ở nơi cao anh ta có ảo giác như ở trên cao nhìn ra xa, ngồi nhìn thiên hạ, rất nhiều nhân vật thành công đều có cái sở thích thế này.
Nhưng hiện tại, độ cao của 21 tầng đã không cách nào đem đến cho anh ta bất kỳ kích động nào.
Thầy Tưởng mỗi ngày 9 giờ hơn mới đến phòng làm việc, có khi chỉ hơi chút dạo một vòng, chưa đến trưa thì đã đi mất, cứ thế cả ngày không thấy tăm hơi, anh ta hình như ngoại trừ dặn dò người khác làm việc, thì chính là xoi mói công việc của người khác.
Ông chủ này cứ quanh năm nằm dài, so với một Giang Hiểu Viện bận rộn đến hận không thể phân thân ra làm tám thì khác biệt quá rõ nét.
Kỳ thực áp lực mà Tưởng Bác phải gánh chịu lớn hơn nhiều so với thoạt nhìn.
Anh ta sắc mặt bình tĩnh, nhưng cả một bụng sứt đầu mẻ trán – Phạm Tiêu Tiêu nói được làm được, quyết tâm khiến cho anh ta hối hận, gần như đã bịt kín tất cả đường lui của anh ta, vài khách hàng lớn đã cắt đứt quan hệ với anh ta, ngay cả một số đoàn nghệ thuật nhỏ, công ty điện ảnh và truyền hình hợp tác lâu dài cũng không ký tiếp với anh ta nữa.
Khoảng thời gian trước, anh ta thông qua một khách hàng có quan hệ cá nhân tốt mà biết được, có người tung tin đồn nói anh ta vị viêm gan B, còn nói anh ta bị bệnh nấm móng – Thầy Tưởng thỉnh thoảng sẽ thử hiệu quả của sơn móng lên tay mình, trên tay đôi khi sẽ có mấy móng sơn này nọ — Tin đồn nói anh ta sơn móng tay chính là để che đậy móng tay bị hư.
Tưởng Bác nghe nói xong, trước tiên là tẩy sạch móng tay, tuy anh ta có thể làm sạch hai bàn tay, nhưng chung quy vẫn không thể nào xẻ gan ra cho người ta giám định được.
Stylist xử lý tạo hình trang điểm, đều cần phải tiếp xúc da dẻ, rất nhiều thợ trang điểm sẽ tự mang theo đồ dùng trang điểm, nếu thật sự có bệnh, mặc dù căn bản sẽ không truyền nhiễm qua tiếp xúc, khách hàng vẫn là tránh né –Tưởng Bác có danh tiếng trong ngành, nhưng anh ta chủ yếu vẫn phải nhờ vào những khách hàng lớn lâu dài, cánh vẫn chưa cứng đến trình độ đó.
Phạm Tiêu Tiêu thật sự muốn hủy diệt Tưởng Bác.
Tưởng Bác có thể làm gì được chứ? Kiện cáo người khác phỉ báng ư? Lời đồn lại chẳng có ngọn nguồn, anh ta không có tài lực cũng chẳng có tinh lực mà đi truy cứu.
Vậy thì cầm tờ kiểm tra sức khỏe chứng minh cho người khác rằng mình không có bệnh ư?
Đầu năm nay Nhân Dân Tệ cũng có thể tùy tiện làm giả, một tờ kiểm tra sức khỏe thì có thể chứng minh được gì chứ? Con dấu bệnh viện chỉ cần lấy đại củ cà rốt khắc một cái là xong, đem ra ngoài cũng chẳng ai tin, ngược lại còn nói anh ta có tật giật mình, giấu đầu hở đuôi.
Dưới kiểu tình huống này, hoặc giả lựa chọn lý trí duy nhất chính là đổi một nơi khác làm lại từ đầu.
Nhưng “đổi nơi khác” cũng như là “ly hôn”, đều thuộc loại lúc nói thì dễ, nhưng thật sự làm thì đủ loại lực cản và phiền phức liền ập đến.
Đầu tiên, công việc bù đầu bù cổ trong thời gian dài như thế, vì để duy trì khách hàng, Tưởng Bác hạ giá hết lần này đến lần khác, lợi nhuận của phòng làm việc đã ít ỏi lắm rồi, anh ta thật sự có hơi giật gấu vá vai.
Thứ hai, nguồn tài nguyên ở ngoại địa của Tưởng Bác lúc trước đến từ khách hàng lớn, tài nguyên từ khách hàng nhỏ căn bản không chống đỡ được vận hành của một phòng làm việc, ở bản địa anh ta còn có một vài con đường, đến ngoại địa, chắc chắn là hai mắt tối thui, e rằng không cần có ai làm khó dễ, thì anh ta cũng không có khả năng kéo tờ ghi danh của phòng làm việc Niết Bàn qua được ải nhân tình của vòng loại.
Huống hồ… vòng loại đã lửa xém lông mày, lúc này suy xét đến vấn đề đổi địa điểm đã không còn kịp nữa.
Tưởng Bác rút một điếu thuốc ra, kẹp giữa ngón tay, giống như kẹp một dây cung căng cứng, hơi thả lỏng một chút, liền có thể sống hồ đồ cho qua ngày.
Thế nhưng anh ta nhìn chằm chặp bàn tay trắng bệch của mình cau chặt mày trong giây lát, cuối cùng vẫn lặng yên không một tiếng động nhét điếu thuốc trở về.
Tưởng Bác nghĩ, bản thân mình thế nào cũng được, thế nhưng nếu đã kéo Giang Hiểu Viện lên thuyền giặc, thì làm sao có thể chôn sống cô ở nơi này kia chứ?
Vẫn phải nghĩ cách.
Giang Hiểu Viện ở trên lầu hai ngủ đến trời tối mịt e rằng không biết, cô đã trở thành một người tâm phúc của Thầy Tưởng.
Kỳ thực Tưởng Bác căn bản không dự định tham gia cuộc thi stylist này, ngay cả danh cũng không báo, anh ta biết bên phía Phạm Tiêu Tiêu đang nhìn chòng chọc vào mình, đợi đuổi tận giết tuyệt mình, Tưởng Bác chỉ đành tạm thời tránh mũi dùi, nhưng anh ta không thể để Giang Hiểu Viện và phòng làm việc Niết Bàn bỏ lỡ cơ hội lần này.
Mấy hôm nay, Tưởng Bác đã đi hết một lượt tất cả mọi cửa nẻo mà mình có thể nghĩ ra được, hiện tại xem ra sợ rằng tất cả đều không an toàn.
Tưởng Bác cầm điện thoại lên lại bỏ xuống, lật qua lật lại điện thoại trong lòng bàn tay mấy vòng, cuối cùng lật danh bạ ra, tìm đến một số chưa từng liên lạc.
Kỳ Liên.
Giang Hiểu Viện nói là lôi kéo người đầu tư cho phòng làm việc là nói đùa, nhưng người đầu tư chuẩn Kỳ Liên này lại không hề đùa giỡn, sau này anh thật sự tránh Giang Hiểu Viện, bí mật liên lạc với Tưởng Bác, còn để lại cho Tưởng Bác một số để liên lạc.
Tưởng Bác từng nghe ngóng về lai lịch của Kỳ Liên, chỉ biết Kỳ gia năm xưa làm giàu ở bản địa, nhưng hiện tại việc kinh doanh của gia đình cơ bản đã dời ra ngoại địa, cha mẹ cũng không ở cùng Kỳ Liên, quanh năm ở nước ngoài, không biết Kỳ Liên này bởi nguyên do gì mà ở lại, cũng không biết Giang Hiểu Viện rốt cục làm sao quen được anh.
Tưởng Bác không đong được nông sâu, chưa từng liên lạc qua, nhưng hiện tại đã cùng đường bí lối, bất đắc dĩ rồi.
Anh ta bấm gọi Kỳ Liên, mười phút sau, Tưởng Bác cúp máy mặc áo khoác, vội vã muốn ra ngoài, sắp đi lại quay về, ghi chú mấy chỉnh sửa đơn giản trên phương án cuối cùng của Giang Hiểu Viện, rồi để lại một tờ giấy nhắn rồng bay phượng múa ở bên cạnh, “Đã duyệt, tạm chấp nhận, có thể thông qua mà làm.”
Giang Hiểu Viện ngủ một giấc tới tận chiều, đầu óc vẫn bị từng khối lớn màu sắc bám dính lấy, lộn nhào một vòng xuống lầu, đối mặt với tờ giấy nhắn của Thầy Tưởng, bị đánh cho thương tích đầy mình.
Một đêm không ngủ, chỉ được mỗi “tạm chấp nhận”, chắc hẳn vẫn là xóa đi đường lằn đạt tiêu chuẩn mà miễn cưỡng thông qua.
Nhưng mà cô nhanh chóng bình ổn tâm trạng – Qua thì vẫn tốt hơn là bị đánh trở về thêm một lần nữa, đạt tiêu chuẩn từ tay Thầy Tưởng – bà – quản – gia này cũng không dễ dàng gì.
Giang Hiểu Viện hoàn toàn không biết chút gì về khốn cảnh của phòng làm việc và đủ loại quy tắc ngầm của cuộc thi, một lòng một dạ nhào vào phòng làm việc nho nhỏ của mình, hưng phấn tràn đầy liên lạc với khách hàng, vô cùng cầu tiến vừa làm việc vừa chuẩn bị tác phẩm.
Vòng loại nhanh chóng bắt đầu, mỗi người ghi danh đều được yêu cầu đến hiện trường tham gia cuộc phỏng vấn vài phút, Thầy Tưởng thần long thấy đầu không thấy đuôi hình như cuối cùng cũng nhớ ra chuyện này, cố ý chạy về, bình phẩm một phen từ đầu đến chân kiểu ăn vận trang điểm của Giang Hiểu Viện, xoi mói ra một sọt tật xấu.
Giang Hiểu Viện phiền vô cùng, “Thầy có xong chưa? Một cô gái vừa có sắc vừa có vóc như em, trùm bao bố ra ngoài cũng có thể dẫn dắt trào lưu mới trên thế giới đó, thầy có hiểu không?”
Tưởng Bác, “…”
Anh ta lại lần nữa nhận thức được “chân lý mặt bự”, trợn lồi cả mắt.
Tưởng Bác, “… Cút mau đi, xin cô đó.”
Giang Hiểu Viện kinh ngạc hỏi, “Thầy không đi à?”
Cô vừa không muốn ngồi xe buýt vừa không nỡ gọi taxi, vốn đã dự tính xong, đi nhờ Thầy Tưởng một chuyến, không ngờ anh ta lại không có ý đồng hành.
Tưởng Bác hỏi ngược, “Tôi đi làm gì?”
Giang Hiểu Viện, “Đợi đã… Thầy đừng nói với em là, thầy căn bản không có báo danh đấy chứ?”
“Tôi đương nhiên là không báo danh,” Tưởng Bác quay người, vạt áo dưới vẽ trong không trung một đường cong phóng khoáng, anh ta ngửa mặt ngồi xuống ghế xoay trong phòng làm việc, sung sướng bắt chéo hai chân, ném cho Giang Hiểu Viện cái vẻ mặt vui sướng vô cùng, “Cái gọi là “Cuộc thi thợ trang điểm”, chính là để chuyên môn luyện tập mấy stylist các cô – Chứ không phải là ông chủ của stylist, hiểu không? Lần sau đừng có hỏi tôi loại câu hỏi ngu ngốc này nữa, ngoan, cục cưng, đi nhanh đi, cả gan bị quét xuống, cô cứ tìm đại dưới lầu sợi dây da đi treo cổ chết đi, không cần về nữa.”
Giang Hiểu Viện, “…”
“Đúng rồi,” Tưởng Bác dùng tay xoay ngòi bút một vòng, “Đến khi cô về, tôi sẽ nói cô biết một tin tức lớn, đến lúc đó cô phải ngồi cho vững, tuyệt đối đừng có sợ đấy.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...