Việc đã đến nước này, còn có thể sao chứ?
Tỉnh táo lại sau trạng thái hai mắt tối thui, việc đầu tiên Giang Hiểu Viện làm chính là xách Tưởng Bác đến một quán ăn sáng “tiện dân” ven đường, “Hai tô hoành thánh.
”
Tên thiếu gia Tưởng Bác liếc cái tô nhựa vàng chanh một cái, ra lệnh, “Tôi muốn ăn khô, tôi không muốn ăn canh bằng tô của họ.
”
Giang Hiểu Viện lườm muốn lồi cả mắt ra ngoài, tự chủ trương, “Một tô hoành thánh, cho anh ta hai cái bánh rán.
”
Nhân viên phục vụ ngáp dài bước qua, ngắc ngoải nói, “Bánh rán thịt một đồng hai một cái, bánh rán muối tiêu tám hào, lấy cái nào?”
Bánh rán muối tiêu – chắc là bên trong nhân bánh có bỏ muối tiêu?!
Giang Hiểu Viện không cần nghĩ ngợi, “Muối tiêu!”
Tưởng Bác, “…”
Hành vi tạo phản long trời lở đất này khiến cho Thầy Tưởng không kịp phòng bị, Tưởng Bác nhất thời không kịp phản ứng lại, im lặng suy nghĩ một hồi, “Giang Hiểu Viện, cô tạo phản đấy hả?”
Giang Hiểu Viện đầy trong đầu là những suy nghĩ ngựa thần lướt gió tung mây, sáng sớm, trên đường đến phòng làm việc cô còn suy nghĩ thật kỹ.
Một khoảng thời gian nữa khi công tác tiền kỳ của phòng làm việc đã yên ổn, cô sẽ theo Thầy Tưởng ra nước ngoài học bồi dưỡng, học ba bốn tháng sau trở về, vừa khéo có thể kịp báo danh cho kỳ thi khảo sát thợ trang điểm cao cấp năm sau, đến khi cô cầm được tư cách nghề nghiệp rồi, phòng làm việc cũng tương đối có thể đi vào quỹ đạo, họ có thể vừa chiêu binh mãi mã, vừa mở rộng thị trường… Tiện thể kinh doanh một chút hàng mỹ phẩm, đợi khi thành thục bên sân chơi mua bán rồi, là có thể mượn cơ hội đẩy sản phẩm của mình ra.
Tám đến mười năm, chỉ cần chăm chỉ làm việc, cô cảm thấy mình cũng có thể dốc sức làm ra được một “Thanh Sắc”.
Mà nay, tất thảy những suy nghĩ này đều bị ba chữ “không có tiền” đánh đến tan tác tơi bời, Giang Hiểu Viện cảm thấy giấc mơ càn quét Châu Á của mình chỉ lắc mình một cái đã hóa thành giấc mộng ban ngày, vỡ thành từng mảnh từng miếng.
Nhưng cô không cam tâm để cho một bầu máu nóng Đệ Nhất Châu Á bị thịt nát xương tan, chỉ đành vừa thù hằn chỉnh sửa kế hoạch tương lai, vừa hung hăng cắn một miếng hoành thánh nóng hổi vừa ra khỏi nồi.
… Hàm răng bị phỏng tê rần.
Giang Hiểu Viện nghĩ, hiện tại kỳ thực tiền không phải là thứ quan trọng nhất, nếu thật sự không ổn thì còn có thể đi mượn, mà quan trọng nhất chính là tài nguyên và danh tiếng, ngành này áp lực cạnh tranh rất lớn, danh tiếng và mối mang rốt cục làm sao gầy dựng đây?
Sự thật đã chứng minh, trên phương diện kinh doanh thị trường, Giang Hiểu Viện hoàn toàn là một tay ngang, mấy chuyện như phát tờ rơi ngoài phố chắc chắn vừa tốn sức lại không thu được kết quả, một là sẽ không ai đọc, hai là không phân định được rõ nhóm khách hàng mục tiêu của mình…
Tưởng Bác tuy nhiều chuyện, nhưng khi bánh rán được mang ra thì anh ta lại chẳng nói gì, nhận lấy rồi cắn một miếng, tự giễu rằng, “Tôi thật không ngờ đời này còn có thể ăn được một bữa sáng một đồng sáu.
”
Giang Hiểu Viện đang chỉnh sửa từng điều khoản một những sách lược kinh doanh không đáng tin trong đầu, cô thờ ơ tiếp một câu, “Lúc trước khi nhà em gia sản bạc triệu, cũng chẳng hề nghĩ đến sẽ có một ngày mình đứng đường phát tờ rơi.
”
Tưởng Bác nghe xong thì ngây ra.
Lời vừa rời môi, Giang Hiểu Viện mới cảm giác được mình đã lỡ miệng, giọng điệu lập tức đổi, “Chọc thầy chơi thôi, em cũng chỉ có nằm mơ mới có vụ gia sản bạc triệu hà.
”
Trời sinh cho cô một gương mặt dịu dàng thanh tú, lúc ở riêng, kỳ thực với người quen cô cũng hay thích gì nói nấy, Tưởng Bác không để trong lòng, chỉ tiếp lấy ý ngầm “phát tờ rơi” của cô, nói, “Cũng không đến mức độ đó, cứ đi ắt sẽ có đường, tuy nói rất nhiều khách hàng lớn của tôi có quan hệ với bà ta, nhưng bấy nhiêu năm nay tôi cũng chẳng phải lăn lộn vô ích, cho dù là tình nghĩa qua lại, thì cũng có một ít tài nguyên, khách hàng lớn thì có thể tạm thời hơi cam go, nhưng nếu tôi hạ giá một chút thì, việc bên nghệ sĩ tuyến 18 không nổi tiếng thì vẫn là có.
”
Giang Hiểu Viện rầu rĩ “Ừm” một tiếng.
Tưởng Bác, “Còn về vấn đề tiền bạc, không phải cô nói còn có người đầu tư đó sao?”
Giang Hiểu Viện đầu óc loạn cào cào, nóng lòng muốn gạt đi một con đường mới toanh, nghe thế bực bội nói, “Trước tiên, thầy phải làm ra được một thứ vừa nhìn là biết có thể kiếm được tiền thì mới không biết ngượng mà mặt dày đi tìm người đầu tư chứ, cái gì cũng chẳng có mà tính đi há mồm chờ sung á? Tìm người giúp xóa đói giảm nghèo hả? Hơn nữa, em thấy thầy chưa chắc là đáng tin, người đầu tư là bạn của em, em không thể hại anh ấy được.
”
Tưởng Bác mặt không cảm xúc quơ múa miếng bánh rán trong tay, “Lúc cô hại tôi sao trước nay chưa từng nhắc đến tình cảm?”
Giang Hiểu Viện cũng mặt không đổi sắc, “Chỉ bằng vào việc người ta đẹp trai hơn thầy.
”
Tưởng Bác, “…”
Giang Hiểu Viện cúi đầu, gạt gạt canh nóng phỏng lưỡi, thổi nhẹ hơi nóng trên hoành thánh, phiền lòng mà ăn bữa sáng.
Thói quen ăn uống của cô rất tốt, rất tao nhã, có đói ngấu cũng không đến nổi ngấu nghiến vồ vập đến mất mặt, lúc trong miệng có thức ăn thì quyết định không nói chuyện, ngồi cũng rất có tướng ngồi, không có mấy tật chẳng ra gì như chóp chép miệng, gẩy thức ăn, vét đáy chén, ngay cả canh thừa lại trông cũng không buồn nôn, rất quy chuẩn.
Dù cô đã vớt hết hoành thánh, canh còn thừa lại cũng là một tô sạch sẽ, người không biết còn có thể uống luôn.
Mặc dù cô chỉ có thể ăn ở tiệm ven đường kiểu này, nhưng đi đâu cũng không được lộ vẻ quê mùa.
Nếu không phải quen biết lâu ngày, biết rõ lai lịch của cô, Tưởng Bác gần như có loại ảo giác – Hình như Giang Hiểu Viện là một đại tiểu thư trong một gia đình tốn rất nhiều tiền để nuôi dưỡng ra được.
Tưởng Bác chợt nhịn không được mà rằng, “Kỳ thực bà ta nói cũng đúng, với kỹ thuật của cô, trực thuộc một phòng làm việc, nói không chừng rất có tương lai.
Như thế cô vừa ổn định vừa thoải mái, còn có thể dôi ra quá trời thời gian.
”
Thời thanh xuân chỉ có một quãng ngắn thế thôi, trôi qua một cách xinh tươi như hoa hay là bôn ba lao lực thì cũng là qua.
Tưởng Bác rũ mắt, ánh mắt nhìn Giang Hiểu Viện vô cùng mềm mại, anh ta nói, “Cô có thể ra ngoài ăn uống dạo phố, đi xem phim với đám chị em, hay là tìm một người đáng tin mà yêu đương, không phải cũng rất tốt đó sao?”
Giang Hiểu Viện vừa mới rớ được chút đỉnh dòng suy nghĩ, lại bị một tràng lời nói của anh ta cắt ngang, cô bực bội nói, “Đừng có nói vớ vẩn với tôi.
”
Tưởng Bác rút một cây đũa trên bàn, không mạnh không nhẹ gõ Giang Hiểu Viện một cái, “Nói chuyện đàng hoàng.
”
Giang Hiểu Viện phớt lờ sự phát tán không đâu vào đâu của anh ta, cố gắng kéo đề tài trở về chính đạo, “Em có một ý tưởng, thầy nghe thử có được hay không – Thầy nghĩ chúng ta kinh doanh online trước thì thế nào? Nếu đã không liên hệ được với tài nguyên khách hàng lớn, vậy chúng ta cứ bắt tay vào xây dựng thương hiệu, nếu tài chính eo hẹp, thì bỏ chuyện đi Mỹ đi, dù sao sau này cũng không phải là không có cơ hội… Em nghĩ thế này, ưu điểm của kinh doanh online là không gian vô cùng lớn, khuyết điểm là chúng ta có thể phải chạy khắp nơi như nhiếp ảnh gia tự do, như thế một là, lợi nhuận ban đầu chắc chắn rất thấp, thầy thử xem có nên cân nhắc đến việc cũng làm một số nghiệp vụ hôn lễ không? Mấy chuyện này không cần thầy phải đích thân ra tay, thầy có thể tuyển một vài sinh viên bên trường để làm thực tập sinh.
”
Tưởng Bác suy nghĩ một hồi, “Nếu như cô chỉ muốn vì danh tiếng, qua một thời gian còn có thể đi tham gia thi thố.
”
Giang Hiểu Viện sững người, “Thi gì cơ?”
Tưởng Bác thở dài, cảm giác cô trợ lý nhỏ của mình cũng thật là không có thường thức, “Cái nghề tạo hình thiết kế cũng có giải so tài cả nước, có chủ đề thiên về hôn lễ, cũng có thiên về điện ảnh truyền hình, hàng năm đều có thể mời một số người từ bên công ty điện ảnh truyền hình, nếu may mắn, đối với stylist chính là một cơ hội rất tốt – Chỉ cần cô có thể trổ hết tài năng.
”
Giang Hiểu Viện hình như căn bản chẳng nghe thấy câu cuối của anh ta, mắt “soạt” một cái rực lên cả vạn khoảnh ánh dương, vụt sáng đến toàn bộ tiệm ăn sáng tiện dân cũng vô cùng vinh hạnh, “Cái gì? Tham gia thế nào? Thế mà hồi trước em lại chưa từng nghe nói… Mà sao thầy cũng không nói sớm vậy!”
Tưởng Bác cúi đầu cắn một miếng bánh rán.
Bánh rán là một món tà vật, vẻ ngoài xấu xí, dính mấy hạt mè lấm tấm lên khắp cả thân, viền bánh đen thùi lùi, bình thường mà gặp trên phố, chẳng thể làm cho người ta nảy sinh h@m muốn thèm ăn, duy chỉ có thật sự nhét vào miệng nếm thử, thì mới có thể phân biệt được cao thấp trên dưới – Chẳng thể nghi ngờ, bánh rán của tiệm này vừa nóng vừa giòn, mang theo một mùi thơm cháy sém nói không nên lời.
Cũng giống như Giang Hiểu Viện, tuy rằng cô không có vẻ ngoài xấu xí, nhưng hình như trời sinh đã cho cái vẻ mỏng manh không chịu được gió mưa, cô còn vô cùng thiếu hụt thường thức, làm việc còn lâu mới có thể được xưng là chu toàn, tổng hợp lại, năng lực và vận may có thể nói là thiếu khuyết cả hai.
Tưởng Bác không ngờ được mình lại có thể cùng cô đi đến bước này.
“Tại sao nhỉ?” Anh ta khó hiểu mà nghĩ, “Chẳng lẽ vì cô bé ngốc to gan hơn người khác hay sao?”
Cho đến khi anh ta ngoan ngoãn moi ví ra thanh toán, Giang Hiểu Viện mới bất thình lình lên tiếng, “Dạo phố ăn uống, xem phim, yêu đương đúng là rất tốt, nhưng mà lại thiếu chút gì đó.
”
Hóa ra câu hỏi ban nãy cô có nghe thấy, Tưởng Bác nghiêm túc hỏi, “Thiếu chút gì?”
“Tự do.
” Giang Hiểu Viện nói.
Tưởng Bác kinh ngạc hỏi, “Là tôi không có tự do chứ? Cô thì làm sao lại không tự do? Ai quản lý cô?”
Giang Hiểu Viện đặt chiếc muỗng đã dùng rồi vào trong chiếc khay ở bên cạnh một cách ngay ngắn, “Không cần phải có ai quản lý, tỷ dụ như thầy có ở bên ngoài lăn lộn đến nghèo rớt mùng tơi, ba mẹ họ hàng ở nhà gọi điện đến nói “Đã thành đức hạnh thế kia rồi mà còn lăn lộn cái gì nữa? Rắp tâm muốn tức chết ba mẹ già của anh có phải không? Còn không về nhà kết hôn đi! Không biết cái gì gọi là ba mẹ còn thì không đi xa à”… Thầy nghe xong nếu như không vâng lời về nhà, thì không phải là vô cớ gây sự ư? Mà dĩ nhiên, em chỉ là so sánh thôi, ba mẹ em không còn nữa.
”
Nói xong, cô nhớ ra, cha mẹ của Tưởng Bác cũng không còn, thế là cô nhíu mày, đổi cách nói khác, “Thí dụ tiếp vậy, thầy với bạn thầy ra ngoài dạo phố ăn uống, nếu như thầy mời, vậy thích ăn gì thì gọi nấy, nếu người ta mời, ngoại trừ gọi món mình thích ăn, còn phải đắn đo một hồi liệu có đắt quá không – Đây không phải cũng là một kiểu hạn chế sao? Có hạn chế thì không tự do, còn nữa, nếu như người ta vì giúp thầy mà chịu thiệt to, vậy về sau ơn nghĩa này phải trả thế nào đây?”
Giang Hiểu Viện nói đến đây, thở dài một hơi, dường như tức cảnh sinh tình, “Nếu là một người chẳng dây mơ rễ má, có lẽ hôm nay thầy thích người ta, hôm sau lại không thích nữa, thì cứ nói rõ ràng rồi vứt qua một bên, mọi người đều có thể gặp được thì chia tay được, thích hay không cũng là thuần túy.
Nhưng nếu dính dán đến nhân tình, lúc thích thì sẽ xen lẫn cảm kích và nịnh nọt, không còn là yêu thích thuần túy nữa, còn không thích nữa thì cũng không được tự do không thích… Em cứ cảm thấy như thế rất là khó chịu, nhưng nhìn thử, thì hình như mọi người lại chẳng nghĩ như thế.
”
Cô có hơi cô đơn ngồi trên ghế dài trong tiệm ăn nhỏ, bất chợt ngộ ra một chút cô quạnh.
“Tại sao người khác không nhiều chuyện, không nhiều lo lắng như vậy chứ?” Giang Hiểu Viện nghĩ, “Có lẽ là do mình quá đề cao bản thân chăng? Cũng là do ngày trước ở bên kia bị chiều hư rồi.
”
Tưởng Bác nghe xong nhấm nháp cả nửa ngày, “Ừ, tôi hiểu được chút chút.
”
Giang Hiểu Viện chớp chớp mắt, hơi mong chờ anh ta an ủi.
Tưởng Bác, “Ý của cô là, cô thích ai thì không thể nhận ơn huệ của người đó, vậy không nên trách việc tôi bảo cô tìm người đầu tư… sh!”
Giang Hiểu Viện ở dưới gầm bàn cho anh ta một cước!
Hàng lông mày vừa mảnh vừa dài của Tưởng Bác suýt chút thì bay ra khỏi khuôn mặt, khó có thể tin mà rằng, “Cô dám đá ông chủ của mình à!”
Giang Hiểu Viện, “Thầy dùng một chút chéo cổ phần hư vô mờ mịt cột lấy tôi, để tôi một mình làm việc của tám người, còn khấu trừ tiền công của tôi, thế mà cũng có mặt mũi tự xưng ông chủ hả?”
Tưởng Bác, “…”
Giờ khắc này, Tưởng Bác đã nhận thức được “không tự do” mà ban nãy Giang Hiểu Viện nói – Đứng trước những lời của cô mà không thể bẻ lại, anh ta chỉ đành ngượng ngùng ngậm miệng.
Tối ngày hôm đó, Giang Hiểu Viện liền trưng dụng máy tính của Tưởng Bác, đăng ký một nick V xanh phòng làm việc “Niết Bàn” trên weibo, sau đó thì tốn hơn bốn tiếng đồng hồ để trang điểm cho mình theo một kiểu make up được gợi ý cho hẹn hò, rồi viết một tràng giáo trình trang điểm thuyết minh cho hình ảnh vừa dài vừa thối, sau đó còn kỹ xảo phối hợp trang phục và cấm kỵ, cuối cùng còn vô cùng kích động viết mấy câu tổng kết phân trần.
(Nick V xanh trên weibo là cho tổ chức, cơ quan, ngược với nick vàng là cho cá nhân.
)
Xong việc, cơ bản đã quá nửa đêm, Giang Hiểu Viện với gương mặt trang điểm lộng lẫy, không kịp tẩy rửa, mặt dày mày dạn tag hết một đống tài khoản V bự liên quan đến làm đẹp.
Đợi hơn nửa tiếng, không ai share, cũng chẳng ai trả lời cô, mí mắt và lông mi của Giang Hiểu Viện suýt chút thì dính vào nhau, cô chỉ đành y chang chó chết, bò dậy đi rửa mặt sạch sẽ, cắm đầu ngã vật xuống giường.
Cô phát hiện ra rằng, đối với một đứa tay ngang như cô mà nói, “kinh doanh online” cũng chẳng dễ dàng đến vậy.
Trước lúc gần ngủ, theo thói quen cô nhìn điện thoại một cái, trông thấy tin nhắn hỏi thăm đúng giờ như phụng dưỡng cha mẹ của Kỳ Liên, “Phòng làm việc của em thu xếp thế nào rồi?”
Giang Hiểu Viện nói khoác mà không biết ngượng, trả lời, “Công tác tiền kỳ tiến hành thuận lợi, nhà đầu tư tương lai cứ yên tâm đi.
”
Trả lời xong tin nhắn này, cô giống như đã hoàn thành nghi lễ cuối cùng của một ngày, chạm gối là ngủ ngay.
Giấc ngủ này Giang Hiểu Viện chưa ngủ được bốn tiếng thì đã bị một cú điện thoại đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng bò dậy, thoáng nhìn, là điện thoại gọi đến từ quê – Thói quen ngủ sớm dậy sớm của các cụ già dưới quê quá sức phát rồ, mỗi lần bà nội liên lạc với cô, Giang Hiểu Viện đều đau khổ cảm giác như mình chỉ mới vừa nằm xuống.
Cô bò dậy như một u hồn, lấy ly nước ở trong phòng, vâng vâng dạ dạ nói xong cuộc điện thoại này, năm phút sau, cô đã hoàn toàn tỉnh táo.
Bà nội cố ý gọi điện thoại tới, ngoại trừ hỏi một chút về tình hình gần đây của cô, còn báo cô biết một tin – Ông dượng sáu của cô vừa mất, bà nội sẽ đại diện người của thế hệ trước đi chủ trì tang lễ.
“Ông dượng sáu” là họ hàng thế nào thì Giang Hiểu Viện hoàn toàn không có khái niệm, nhưng cô nghe hiểu ý của bà nội.
Một bà cụ cô độc, trơ mắt nhìn những người cùng lứa với mình ra đi từng người một, bà lần lượt đến nhà khóc tang cho người ta, thì trong lòng có cảm giác gì chứ?
Chết chóc như bóng với hình, người thân chẳng còn một ai.
Bà đang lo sợ.
.