Chệch Quỹ Đạo


Giang Hiểu Viện làm chỉ là kiểu trang điểm đơn giản hằng ngày, thoạt nhìn thì chẳng có hàm lượng kỹ thuật đặc biệt gì để khoe mẽ, trình tự làm việc và thủ pháp cũng không khác biệt gì với những thợ trang điểm trong trường dạy ra, trông rất là hào phóng.
Vấn đề kỹ thuật tầng sâu hơn thì, Trần Phương Châu phân nửa người ngoài ngành này cũng không nói rõ được, nhưng mà anh ta có loại cảm giác, kiểu trang điểm Giang Hiểu Viện làm cho Lily, thà là nói che đậy khuyết điểm ngũ quan, chi bằng nói cô đang bày tỏ____ hoặc là thuyết minh.
Hình như cô đã im lặng trao đổi một phen với bộ ngũ quan tử khí nặng nề nhạt nhẽo bình thường của người mẫu, đoạn thiết lập một chủ đề vừa chuẩn xác vừa mơ hồ trên gương mặt đó, sau đó thì thuyết minh một cách độc đáo mỗi bóng mờ, mỗi đường rãnh.
Mắt, mũi, miệng, Giang Hiểu Viện hình như đã xem chúng như là những tác phẩm nghệ thuật chịu số kiếp long đong lận đận, cô nhẹ nhàng nâng trên tay, từng chút một phủi đi bụi bặm, không ngại phiền phức mà tỉ mỉ nghiên cứu, tu tu bổ bổ, cuối cùng cây bút thần thắp sáng thứ hào quang căn nguyên, ẩn chứa bên trong.
Lớp trang điểm cảm giác không dày, Giang Hiểu Viện cũng không trét lên những lớp màu đậm, nhưng mỗi một chút trang trí đều vừa đúng chỗ.

Người chưa từng chú ý dáng vẻ của Lily thế nào như Trần Phương Châu bỗng cảm thấy cô trở nên thật tươi tắn, thậm chí nảy sinh ra thứ ảo giác rằng hóa ra người này vốn chính là một mỹ nhân.
Trần Phương Châu không thể không thừa nhận, Giang Hiểu Viện có hai cây chổi.
Hành hạ xong gương mặt, Giang Hiểu Viện dứt khoát xử lý cả kiểu tóc của cô nàng, khi đã làm xong tất cả, vị stylist nghiệp dư này trông vẫn còn chưa thỏa mãn, hình như đang tiếc hận không thể để Lily tiện thể thay luôn bộ đồ.
“Hôm nay trễ quá rồi,” Giang Hiểu Viện thẳng lưng lên, giả vờ tùy ý ném bông gòn đã dùng lên bàn, giống như cô chỉ làm qua loa mà thôi, “Không cách nào làm nguyên bộ, nếu không thì trang phục đồ trang sức cũng phải đổi hết _____ Ông chủ Trần, anh thấy thế nào?”
Trần Phương Châu trầm ngâm không lên tiếng.
Bản thân Lily thì đã sắp khóc đến nơi, từ khi sinh ra đã biết hai chữ “mỹ nữ” có gắn keo dán sắt thì cũng không dính được lên người mình, ngoại trừ mấy chủ sạp hàng vỉa hè muốn cô mua đồ cho họ, thì chẳng ai gọi cô như thế cả.

Trước nay Lily chưa từng xinh đẹp như thế này, lệ nóng đã trào dâng, nhưng lại sợ làm trôi phần trang điểm quanh mắt, cô cứ thế mà mở mắt trừng trừng thành hai cái bóng đèn, trợn cho nước mắt quay ngược vào trong.
Lily, “Ông chủ, mỗi tháng anh cứ khấu trừ tiền thưởng thành tích của em cho Giang Hiểu Viện, để mỗi ngày cô ấy dùng 20 phút để trang điểm cho em là được, sau này em thà làm quỷ nghèo cũng kiên quyết không làm đứa xấu xí đâu.”
Trần Phương Châu, “Lão nhân gia người một tháng vài đồng tiền còm, mà còn muốn mời stylist chuyên nghiệp ấy à_____ Mơ đi.”
Giang Hiểu Viện nghe được ý khẳng định trong câu nói bóng gió này, nhất thời hai mắt sáng lên, cô kiềm chế kiềm chế, để khiến mình trông không quá mức khẩn thiết như thế, cô nhìn về hướng Trần Phương Châu.
Nhưng mà Trần Phương Châu dừng một chút, nhàn nhạt lên tiếng nói, “Không được.”
Lời này vừa nói ra, không chỉ mỗi Giang Hiểu Viện, mà quần chúng vây xem đều cảm thấy không công bằng.


Đám các cô gái trẻ ríu ra ríu rít này, khi nội đấu đều là cao thủ, mà lúc nhất trí đối ngoại cũng tuyệt không hồ đồ, rào rạo khởi động quần công với Ông chủ Trần.
“Tại sao không được?”
“Thế này cũng không được, vậy thì còn cái gì được nữa chứ?”
“Chỉ đơn độc mở thêm một dịch vụ thì thế nào chứ? Lại chẳng chiếm dụng thiết bị dụng cụ của anh, tốn chút tiền mua một bộ đồ trang điểm thôi mà, cũng chẳng cần là hàng quá tốt.”
“Trần tổng anh sao vậy, có tiền mà cũng không chịu kiếm!”
Trần Phương Châu suýt chút bị mấy cô gái phun đầy mặt, chỉ đành bất đắc dĩ phất phất tay, “Mấy bà cô của tôi ơi, tém tém lại được không, có nhìn thấy đây là cái gì không?”
Anh ta gõ gõ tấm thẻ đeo ngực của mình, “Ba chữ này là ‘Cửa hàng trưởng’, tôi là cửa hàng trưởng, không phải là ông chủ, tôi cũng chỉ là người làm công cho người ta thôi, ông chủ biểu tôi đến đâu làm thì tôi đến đó, ông chủ biểu tôi làm cái gì thì tôi làm cái đó, phạm vi dịch vụ cũng tốt, định giá cũng vậy, tôi nói đâu có tác dụng, phải được bên trên thống nhất quyết sách.

Mua một bộ đồ hóa trang tất nhiên là không khó, vấn đề là các cô phải tuyên truyền chứ? Cô phải được gia nhập vào hệ thống định giá chứ? Cô phải có đánh giá thành tích tương ứng, tiêu chuẩn trình độ của nhân viên chứ? Mấy thứ này cái gì tôi có thể quyết định được chứ hả?”
Thái độ của anh ta chân thành, mấy cô gái đều im lặng.
Trần Phương Châu, “Tiệm của chúng ta gần trung tâm thành phố, lượng người qua lại lớn, ông chủ cho tôi phụ trách tiệm này đã khiến rất nhiều người bất mãn rồi, tôi mà vượt quá chức phận đi gây sự nữa thì làm sao ăn nói được hả?”
Nói xong, Ông chủ Trần từ trên bàn nhảy xuống, đưa tay vỗ vỗ vai Giang Hiểu Viện, “Em ấy, có chút tài lẻ, bây giờ anh Trần nói chuyện không có trọng lượng, đợi sau này anh gom đủ vốn, tự mình ra làm riêng, cái chức stylist sẽ đặc biệt dành riêng cho em, có được không?”
Nỗi thất vọng trong lòng Giang Hiểu Viện sắp sửa trào từ trong họng ra ngoài, nhất thời không lên tiếng.
Món tiền nhà trả góp 30 năm của Trần Phương Châu còn không biết phải trả đến năm nào tháng nào, đời này kiếp này e rằng chẳng có điều kiện mà ra làm riêng.
“Đi đi đi, về sớm chút mà ngủ, ngày mai còn phải đi làm đó.” Trần Phương Châu phất tay một cái, giải tán hết nhân viên tan làm tụ tập không chịu về nhà.
Cô nàng Lily còn sót lại dè dặt đưa tay ra kéo kéo góc áo Giang Hiểu Viện, “Này, không sao chứ?”
Giang Hiểu Viện lắc lắc đầu, im lặng thu dọn đồ trang điểm của người khác, chuẩn bị trở về cái ổ chó nhỏ của mình.
“Kỳ thực cũng chẳng có gì”, Cô nghĩ, “Không được thì không được thôi, đợi qua nửa năm một năm gì đó, mình học thạo hết tạo mẫu tóc rồi thì có thể tìm một nơi chuyên làm tạo hình để làm việc.”
Studio ảnh, tạp chí, công ty trang phục… đi đâu mà không được?

Dù sao cô cũng chẳng muốn ở miết trong cái tiệm làm đầu này, tóm lại sẽ có ngày rời khỏi đây.

Chỉ là ra quân bất lợi, giây phút bị Ông chủ Trần từ chối, trong lòng Giang Hiểu Viện vẫn là khó chịu không nói nên lời.
Cô đã gắng sức khuấy động bản thân mình nửa ngày, cuối cùng cũng từ trên người mình tìm được vài điểm sáng, cái tay nghề không chính quy này gần như chính là tài hoa duy nhất của cô, thế mà vẫn không được thừa nhận.
Nhiều năm như thế, vẫn là lần đầu tiên cô biết được mùi vị của “có tài nhưng không gặp thời”.
Lily đứng tại chỗ do dự một hồi, ba bước thành hai đuổi theo, “Hiểu Viện!”
Giang Hiểu Viện miễn cưỡng nặn ra một vẻ mặt khá là bình tĩnh, dừng lại đợi cô nàng.
Cô gái Lily này chẳng mấy tinh ý, theo cùng khoảng thời gian này quan hệ với Giang Hiểu Viện trở nên tốt hơn, cô nàng vẫn là có chút sùng bái một Giang Hiểu Viện “kiến thức rộng” thế này, cô nàng đứng tại chỗ nát óc suy nghĩ một hồi, cố gắng nghĩ ra một câu an ủi, “Chỗ chúng ta dù sao cũng là một tiệm làm tóc, cậu có tài năng này, sau này có thể đến một nơi chuyên nghiệp để làm thợ trang điểm, tớ nghe nói, làm đến thợ trang điểm cao cấp sẽ cực nhiều tiền đó.”
Giang Hiểu Viện vực dậy tinh thần, dự định rửa tai lắng nghe cái “cực nhiều tiền” là khái niệm gì.
Lily huơ tay múa chân nói, “Một tháng có thể kiếm hơn mười ngàn đồng đó!”
Giang Hiểu Viện, “…”
Ánh mắt của cô rơi trên gương mặt ngây thơ trong sáng, “tác phẩm” của mình, nhất thời không lời để đáp trả.

Lời an ủi của Lily chân thành đến thế, lại nói cho Giang Hiểu Viện càng thêm khó chịu ____ Lời từ chối của Ông chủ Trần nói cho cô biết rằng, tài hoa duy nhất của cô không đủ để làm người khác rung động, mà nhát đao bồi thêm của Lily nói cho cô biết rằng, món “tài hoa” này dù cho có được phát huy rực rỡ, thì có khả năng vẫn chẳng tương lai gì.
Đối với những ngành nghề khác mà nói, có thể chỉ là mức thu nhập khởi điểm của một sinh viên mới tốt nghiệp, thế nhưng đó đã là mức cao nhất của cái nghề này rồi.
Đối diện với tương lai mịt mù này, Giang Hiểu Viện còn chưa vào cửa thì đã cảm thấy có chút tuyệt vọng rồi.
Cô từng ảo tưởng rằng mình chỉ vừa ra tay thôi thì đã lập tức khiến mọi người kinh ngạc, sau đó sẽ bước lên con đường người người quỳ lạy, có thể hô phong hoán vũ, đến khi thực hiện thì mới phát hiện đừng nói là hô phong hoán vũ, vẻn vẹn năm chữ “sống ra chút hình người” mà đã khó khăn đến thế rồi.
Suy nghĩ này vừa mới nhú lên, chiếc điện thoại trong túi Giang Hiểu Viện đã rung lên, cô lấy ra nhìn thoáng, quả nhiên lại là tin nhắn “Có lên đường không” đến từ dãy số không kia, con Virus này cũng thật biết nắm bắt kẽ hở.
Giang Hiểu Viện kềm không được mà từ bỏ văn hóa của cô, mắng, “Mẹ nó.”

Sau đó cô tức tối gỡ pin điện thoại ra.
Từ sau khi Giang Hiểu Viện nói “Để về suy nghĩ”, thì không có bất kỳ liên lạc gì với Kỳ Liên nữa.
Kỳ Liên không muốn biến mình thành giống như con Virus Minh Quang đó, quấy rầy từng giờ từng phút, cũng chẳng hề liên lạc từ bấy đến nay, ai biết vừa chớp mắt đã qua hơn mười ngày, Giang Hiểu Viện vẫn chẳng hé tiếng nào, ngược lại, vào ngày thứ hai sau khi tiệm salon phát lương, cô chuyển một ngàn đồng vào trong tài khoản của hắn _____ Đó là kỳ trả nợ thứ hai của khoản nợ năm ngàn đồng.
Cô trả nợ theo tháng, ý tứ biểu đạt trong này rất rõ ràng ____ Giang Hiểu Viện từ chối hắn chu cấp cho mọi thứ.
Kỳ Liên có hơi bất ngờ, bởi vì khi hồi tưởng lại, mỗi lần hắn gặp Giang Hiểu Viện, cô đều có bản lĩnh khiến cho mình trông rất chật vật, giống như một con mèo nhà mới bắt đầu đi lang thang, còn chưa phát triển năng lực sinh tồn của mình, vẫn cứ duy trì cái tính kiêu ngạo không hợp thời thế.
Kỳ Liên hiểu cái sự kiêu ngạo ra đời chưa được bao lâu này, nó giống như một lưỡi đao chưa được tôi rèn, trông thì có thể rất sắc bén, thực tế thì đại khái chỉ bẻ một cái là gãy.

Giống như cô gái trẻ bệnh công chúa là Giang Hiểu Viện kia, vừa mới bắt đầu luôn cảm thấy lòng tự ái của mình lớn bằng trời, nhưng hơn phân nửa không phải vì cô ngay thẳng kiên trinh cực kỳ, mà là cô vẫn chưa biết muốn bảo vệ phần tự tôn này thì phải chịu bao nhiêu cực khổ, người không biết thì không sợ mà thôi.
Bộ quần áo hắn mua cho cô mặc dù phong cách có hơi dọa người, nhưng từ mặt bên đã biểu đạt ra cách nhìn của hắn đối với Giang Hiểu Viện.
Sự thực cũng đã chứng minh hơn phân nửa là Kỳ Liên đúng ____ Chiều ngày hôm đó nếu như không phải do hắn nhất thời không yên tâm, vừa khéo chạy tới ngó một cái, nói không chừng cô đã không kiên định mà trả lời tin nhắn, khiến con Virus kia được toại nguyện.
Vậy con mèo nhà này rốt cục muốn thế nào đây? Kỳ Liên chợt có chút hiếu kỳ.
Sau khi tan ca, Kỳ Liên lái xe thẳng đến salon tóc của Ông chủ Trần, vừa vào cửa, hắn vừa khéo nhìn thấy Giang Hiểu Viện đang cuốn tóc cho một người khách______ Có thể cô vẫn chưa quen với mùi của thuốc uốn tóc, có hơi dị ứng, vành mắt bị hun đỏ lên, giống một con thỏ, nhưng vẫn làm hết sức kỹ lưỡng.
Kỳ Liên không tùy tiện bước đến làm phiền, ngược lại là cô nhân viên tiếp tân phát hiện ra hắn.
Nhân viên tiếp tân trực ban hỏi, “Chào anh, anh có hẹn trước không?”
Kỳ Liên, “Tôi đến tìm Phương Châu, tiện thể bảo cậu ta sửa lại tóc cho tôi.”
Trần Phương Châu vừa nghe Kỳ Liên đến, trực tiếp bỏ những người khách khác, đích thân gội đầu cho hắn, rồi đưa hắn vào một góc tương đối yên tĩnh, gỡ kính của hắn xuống đặt qua một bên.

Dưới mái tóc của Kỳ Liên lộ ra ngũ quan sắc sảo của hắn.
Trần Phương Châu ngắm nghía gương mặt của hắn, “Làm kiểu uốn dợn Hàn Quốc thấy thế nào?”
Kỳ Liên, “Cút.”
Trần Phương Châu, “Vậy kiểu tóc của Trần Dịch Tấn? À! Đúng rồi, năm nay lại bắt đầu thịnh hành kiểu hất ngược cổ điển có cải tiến, vẻ ngoài tiêu chuẩn của nam thần, đường tóc của mày khá đẹp, vuốt lên chắc chắn sẽ trông vô cùng tươi mới, thế nào, thử không?”
“Tươi mới” tràn đầy sát khí liếc anh ta một cái, “Cắt ngắn theo kiểu cũ, dám lộn xộn với tóc của tao là tao chặt móng của mày.”
Trần Phương Châu, “…”

Anh ta nhét ngay tay vào túi quần, “Cắt ngắn à? Tám mươi đồng, tao gọi cho mày một kỹ thuật viên thực tập đến, hai mươi phút là xong_____ Cô bé họ hàng kia của mày vừa mới bắt đầu hớt tóc lên tay, thích hợp để dùng cái kiểu mức độ dễ của mày để luyện kéo đấy.”
Kỳ Liên ngồi không nhúc nhích, “Mày nói nhảm thêm một chữ_____”
Trần Phương Châu kinh hãi còn nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng, “… Được, tao cắt ngắn cho mày theo kiểu cũ.”
Anh ta giống như một cô vợ trẻ bị ức hiếp, tủi thân oan ức tiến lên trước, túm lấy tóc của Kỳ Liên mấy lượt, thờ ơ vê đuôi tóc quan sát một lát, lộ ra cái vẻ mặt như đang xúc phân, gắng gượng bắt đầu động thủ.
Kỳ Liên, “Cô ấy thế nào rồi?”
“Ai?” Trần Phương Châu trước là sững người, sau đó thì phản ứng lại, nhún vai một cái như thể không có chuyện gì xảy ra, “Có thể có hơi buồn rầu chăng?”
Kỳ Liên hơi nhíu mày, “Buồn rầu cái gì?”
Trần Phương Châu không lập tức trả lời, mười ngón tay tung bay trên dưới, tựa như bàn tay vô hình nhanh gọn cắt đi nửa bên đuôi tóc của Kỳ Liên, nước chảy mây trôi, thậm chí còn mang theo nhịp điệu thần bí gì đó, thật sự có thể quy về phạm vi nghệ thuật.
Một hơi cắt hết nửa bên, anh ta mới dịch sang bên, nói có phần thờ ơ, “Mới bắt đầu đến đây không thích ứng được, vừa học thứ mới lại vừa là người quen, chẳng thời gian để suy nghĩ nhiều, bây giờ ít nhiều cũng ổn định rồi, trong lòng có phần ngổn ngang trăm mối đi______ Mày nghĩ thử đi Kỳ thiếu gia, con bé một cô gái trẻ măng, còn chưa biết nửa đời sau của mình dài bao nhiêu, mà nhìn một cái đã thấy được điểm cuối của tiền đồ mình, trong lòng con bé sẽ có cảm giác thế nào chứ?”
Kỳ Liên nhíu mày.
Trần Phương Châu, “Kỳ thực mọi người đều thế cả, cứ cố gắng được bữa nào hay bữa nấy mà nhìn không thấy được đường ra của mình ở đâu thì cũng rầu, như bọn mình tạm thời có việc làm, so ra thì khá là ổn định đấy mà cũng thấy rầu, chúng ta mỗi ngày nhìn người chung quanh, cảm giác một đời của mình chính là như thế thôi, vừa nóng ruột lại vừa không cam lòng, đương nhiên là sẽ khó chịu rồi, qua đoạn thời gian đó là ổn thôi _____ Cô em gái này của mày hình như thuộc loại u sầu xong còn suy nghĩ vớ vẩn nữa, hai ngày trước con bé còn xúi tao đặc biệt khai thác dịch vụ tạo hình trang điểm nữa, chậc!”
Kỳ Liên, “Sao con bé nghĩ đến làm cái này vậy?”
Trần Phương Châu, “Con bé quả thực có chút bản lĩnh, nhưng có bản lĩnh mà thể hiện trước mặt tao thì cũng vô dụng, chuyện mở thêm dịch vụ ở trong tiệm này tao nói đâu có tính.”
Kỳ Liên trầm mặc một hồi, lát sau, hắn đột ngột mở miệng nói, “Mày mở cho con bé đi, không sao đâu.”
Trần Phương Châu đờ đẫn, “… Hả?”
“Tao nói mày nghĩ cách mở thêm cái d1ch vụ này cho con bé đi,” Kỳ Liên bình tĩnh nói, “Trở về tao nghĩ cách nói chuyện với ông chủ mày sau.”
Trần Phương Châu, “Mày… mày nói thế nào?”
“Thì nói mẹ tao đến tiệm của mày, vừa khéo có việc, tiện thể để mấy cô bé chỗ mày trang điểm cho bà, quay về cảm thấy không tệ, lần sau còn tới, còn nhân tiện muốn giới thiệu thêm mấy người khách.” Kỳ Liên mặt không đổi sắc ngẫu ứng bịa một đoạn, “Ông chủ của chúng mày là gian thương, hôm nay nghe xong, ngày mai ổng sẽ ngứa ngáy trong lòng nghĩ đến việc mở dịch vụ mới để kiếm tiền… Ờ, đúng rồi, nếu thật sự như thế thì mày đừng có nói với người khác là tao nói đấy nhé.”
Trần Phương Châu gõ kéo đến vang “lách cách”, hồi lâu sau, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói, “Tao ghét nhất là người có tiền.”
Ba ngày sau, chính vào lúc Giang Hiểu Viện tưởng rằng đường này không thông, đang đau khổ suy tính lại con đường ra tương lai của mình thì cửa hàng chính ban hành một thông báo, bảo các chi nhánh lấy lễ Giáng Sinh sắp tới làm thời cơ, dốc sức làm xong công tác tuyên truyền tiền kỳ, phái chuyên gia về cửa hàng chính tập huấn, triển khai dịch vụ xử lý tạo hình trang điểm tiếp sau, trước tết phải mở thí điểm.
Khi nhận được thông báo tập huấn, Giang Hiểu Viện thật sự không dám tin, nhịp điệu của cô như thế này là thời cơ đến, vận mệnh chuyển hay sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui