Chệch Quỹ Đạo


Hoắc Bách Vũ là người thế nào nhỉ? Khoảng cách sinh ra
Trên danh nghĩa, hắn là bạn trai hiện tại của Giang Hiểu Viện, chỉ là cô không coi hắn ra gì cả. Chúng ta chỉ muốn
Hoắc Bách Vũ tự xưng mình là một người làm nghệ thuật, thực tế thì là nghệ thuật đang làm hắn. thầm mến
Hắn yêu tha thiết công việc chế tạo những hình nhân nhỏ trần truồng mặt tròn bụng bự, vì tác phẩm quá sức dị thường, ngay cả Giang Hiểu Viện xuất thân từ chuyên ngành nghệ thuật cũng không cách nào thưởng thức nổi, chứ đừng nói đến quần chúng thông thường, nói tóm lại, mặc dù hắn hết sức năng suất nhưng trước nay chưa ai đặt hàng.
Anh chàng này tướng mạo mi thanh mục tú, đượm vẻ phong lưu phóng khoáng của nam chính trong phim ảnh xưa, tạo hình cũng rất đa dạng, khi thì là anh trai sắc bén lúc nào cũng có thể đi thu đồng nát, khi thì là thanh niên văn nghệ ánh mắt u buồn, cạo râu có thể giả nai tơ, để râu cũng có thể trông chán chường.
Giang Hiểu Viện nghi ngờ, phía sau những bộ đồ đó, có thể trái tim ẻo lả bên trong lồ ng ngực hắn đang gây chuyện – Hắn đã coi bản thân mình như con búp bê barbie thay đổi quần áo. Đổi đến nghiện
Trải qua một khoảng thời gian lêu lổng, Giang Hiểu Viện thấm thía nhận ra rằng, anh chàng bình hoa này e rằng chính là một tên đần ngay thật, chẳng những lấy càn quấy làm nghệ thuật, còn không hề phát giác được sự càn quấy của mình, Hoắc Bách Vũ thành tâm thật ý nghĩ mình là một nhà nghệ thuật âu sầu bất đắc chí, đôi khi lại tự cho  mình là Van Gogh trong giới điêu khắc, Đỗ Phủ trong đám bùn đất. Bùn lầy tăm tối
Giang Hiểu Viện thuần túy cảm thấy hắn vui buồn thất thường tự mình say sưa rất có tính giải sầu, cộng thêm Hoắc Bách Vũ có vẻ ngoài bổ mắt, mới chịu tự hạ thấp địa vị tiêu tốn thời gian và tiền bạc theo đuổi hắn. Sâu sắc quá
Giả sử một người bản thân đã không thể nặn ra được cái bình hoa, từ vật chất đến tinh thần chẳng thể đem cho người khác điều gì tốt đẹp, vậy thì anh ta cũng thật sự không có tư cách yêu cầu người khác xem anh ta ra cái gì cả. Chả ra cái thá gì
Cho nên Giang Hiểu Viện đến tìm Phùng Thụy Tuyết, chứ không phải đi tìm Hoắc Bách Vũ, để phân bua – Trong mắt của cô, Hoắc Bách Vũ là một món đồ chơi, nhưng Phùng Thụy Tuyết là một con người. Những người đó thật tội.
Bạn thân léng phéng với bạn trai, loại chuyện cẩu huyết quan hệ tam giác này một khi phát sinh, nếu như tình yêu thắm thiết hơn tình bạn, thì đây là chuyện giữa nam và nữ, nếu như tình bạn vững bền hơn tình yêu, thì đó chính là giữa cô và Phùng Thụy Tuyết đã xảy ra vấn đề. Vấn đề nghiêm trọng.
Giang Hiểu Viện sắc mặt bình tĩnh, cô cho rằng mình là một tiểu thư khuê các, mặc dù đã mở lời chua ngoa trước, mất đi phong độ ở cấp độ sâu, nhưng vẫn giữ được sự tao nhã ngoài mặt. Ngoài mặt tao nhã trong lòng dậy sóng.
Giang Hiểu Viện, “Nếu cậu muốn chống chế thì không cần đâu, chẳng ai lấy chuyện này để khích bác tôi cả, hôm đó – chính là thứ năm tuần trước, tôi bỏ quên một đôi giày mới mua ở chỗ anh ta, buổi tối mới nhớ ra, lái xe về lấy, tận mắt thấy cậu ôm lấy tay anh ta đi lên lầu.” Lên lầu làm chuyện gì khỏi nói cũng hiểu.
Móng tay của Phùng Thụy Tuyết bấm vào da thịt mình đến trắng bệch. Ứa máu.
Giang Hiểu Viện thoáng nhìn, cười lạnh một tiếng, “Hoắc Bách Vũ là thứ gì chứ? Nói thẳng với cậu vậy, trong mắt của tôi, anh ta còn không đáng giá bằng cái túi này, anh ta chính là một miếng gân gà rác rưởi ăn thì không ngon mà bỏ thì thấy tiếc.


Rốt cuộc là cậu vừa ý anh ta cái gì chứ? Mặt? Tâm hồn gàn dở? Hay là…” Khó chịu.
Tiếng nói của cô bị tiếng chuông điện thoại vang lên lần nữa cắt ngang, vẫn là Hoắc Bách Vũ. Ta thích ngươi.
Giang Hiểu Viện nhíu mày, cúp điện thoại tắt máy, khóe mắt thoáng nhìn thấy cà phê trên bàn, trong lòng có ý muốn hất nửa ly cà phê còn lại lên mặt Phùng Thụy Tuyết, nhưng lại sợ đồ uống văng bẩn tay áo. Bách hợp trong truyền thuyết.
Thế là cô biến cà phê thành lời nói, tạt vào mặt Phùng Thụy Tuyết, “Hay là cái thân phận là bạn trai của tôi?” Không bẻ tự cong.
Khóe mắt của Phùng Thụy Tuyết co rụt mạnh trong một thoáng. Nhấp nháy.
Giang Hiểu Viện thầm nghĩ, “Ồ, hóa ra thật sự là như thế.” Hóa ra là thế.
Nỗi sảng khoái được trả thù và cơn phẫn nộ hừng hực dấy lên trong lòng cô đan xen thành một tấm lưới, cô mím môi thật chặt, để ngăn mình buột miệng chửi ầm lên ở nơi chốn công cộng, nhẫn nhịn một hồi, mới thấp giọng hỏi, “Phùng Thụy Tuyết, cậu có bệnh hả?” Điên khùng không chịu tỉnh.
Phùng Thụy Tuyết cúi thấp đầu, chớp mắt mấy cái thật nhanh, trắng bệch ấp úng nói, “Xin lỗi, tớ…” Tớ xin lỗi.
Giang Hiểu Viện ngắt lời cô ta, “Đừng, đừng dùng bài này, không cần vội sám hối.”
Phùng Thụy Tuyết có chút kinh hoàng. Tớ thích cậu.
Giang Hiểu Viện cười khẽ một tiếng, “Thụy Thụy, tôi chỉ muốn biết, những người các cậu suy nghĩ cái gì.” Chẳng gì cả.
Lúc cô nói “những người các cậu”, ánh mắt đầy mỉa mai cố ý dừng trên vòng tay của Phùng Thụy Tuyết một hồi, đó là vòng tay hoa hồng vàng của một nhãn hiệu nổi tiếng từng tung ra, sau này được nhái thành một món hàng bán chạy trên Taobao, giá trị từ 20 đến 200 đồng tùy loại – Cái mà Phùng Thụy Tuyết đeo trên tay, đoán chừng chính là hàng chất lượng trung bình, mặc cả một chút thì 100 đồng có thể mua được. Mật ngọt.
Phùng Thụy Tuyết con người này rất có lòng cầu tiến, cuộc sống phải tính toán chi li, trên người cô ta xuất hiện hàng hiệu chỉ có hai loại, hoặc là hàng qua mùa đem thanh lý giảm còn 20% trở xuống, hoặc là đến từ chợ hàng nhái thần kỳ Taobao.


Có lúc Giang Hiểu Viện trong lòng khó tránh khỏi khinh thường, chẳng qua là vì tình bạn sâu sắc, chút khinh thường này nhanh chóng được nén xuống, ngược lại cô cảm thấy Phùng Thụy Tuyết cũng không dễ dàng gì, nhiều năm như vậy vẫn luôn vờ như mình không biết hoặc không để ý, chưa hề đề cập đôi câu vài lời với Phùng Thụy Tuyết. Thiên lý khó dung.
Cho đến lúc này, mắt thấy tình bạn sắp đi đến cuối con đường. Thủ đoạn.
Phần thân trên của Phùng Thụy Tuyết hơi nghiêng về trước một chút, nhỏ tiếng nói, “Tớ xin lỗi cậu, nhưng cậu hãy bình tĩnh một …” Cơ hội.
Giang Hiểu Viện xen lời cắt ngang cô ta, “Tôi không hề mất bình tĩnh.” Điên thôi.
Giọng của cô không tự chủ mà đề cao lên, thậm chí kinh động đến anh chàng đẹp trai bàn trước luôn cúi đầu xuống, người đó liếc nhìn hai cô một cái hơi chút hiếu kỳ.
Khóe môi của Phùng Thụy Tuyết cứng lại thành một đường chỉ, cô ta á khẩu không nói được gì cả một lúc, đột nhiên buông xuôi mặc kệ thở dài một hơi, bờ vai căng cứng cũng theo đó mà thả lỏng, cô ta như vừa tháo gỡ một gánh nặng, cả người rũ xuống giống như khóe mắt vì bỏ mặc không chăm sóc của cô ta vậy, tỏ ra uể oải vô cùng.
“Tớ…” Phùng Thụy Tuyết lên tiếng, “Tớ luôn lo lắng cậu sẽ phát hiện, tối qua còn cảm thấy may mắn nếu như trước khi phát hiện ra chuyện này cậu đã chơi chán và chia tay với Hoắc Bách Vũ… thì tốt rồi, chuyện này có thể được bỏ qua, chẳng một ai biết.”
“Lừa mình dối người thôi.” Giang Hiểu Viện nói, “Cậu còn chưa nói với tôi đấy, cậu thích anh ta ở điểm nào hả? Hay là – cậu chướng mắt tôi ở điểm nào hả?”
Phùng Thụy Tuyết cúi thấp đầu, tóc mái ở hai bên má rũ xuống, uốn cong thành một độ cong có phần động lòng. Thế cơ à.
Phùng Thụy Tuyết, “Nếu như tớ nói… có lúc tớ rất ghen tị với cậu, thế này có thể hiểu rồi chứ, dù sao…” Gato đó.
“Cậu không có ghen tị với tôi.” Giang Hiểu Viện lần nữa cắt ngang, nhả từng chữ, “Ghen tị không phải thế này, thật ra là do cậu gai mắt tôi, dùng cách này để đùa bỡn tôi – Phùng Thụy Tuyết, chúng ta đã trở mặt với nhau rồi, cậu cần gì phí sức lấy lòng tôi chứ? Thế nào, sợ tôi thu hồi số tiền vốn đầu tư vào cái quán nát này của cậu hả?”
Phùng Thụy Tuyết giống như bị người ta táng một bạt tai. Cho chừa.
Những kẻ kiêu ngạo chưa chắc ai cũng miệng lưỡi sắc bén, chưa chắc ai cũng được mọi người yêu thích, nhưng họ thường có chung một bản năng – đạp vào chỗ đau của kẻ khác luôn có thể một đạp đúng chuẩn.


Không thể nghi ngờ, Giang Hiểu Viện chính là nhân tài kiệt xuất trong số bọn họ. Kẻ ngu ngốc.
Phùng Thụy Tuyết cảm thấy bản thân như đang trần truồng diễu phố, chẳng còn sót lại chút tôn nghiêm và dịu dàng, cánh môi trên khắc nghiệt của Giang Hiểu Viện chạm môi dưới, “Bạn bè”, “Đối tác”… Những thân phận danh giá này đều bỏ cô ta mà đi, cô nàng trở thành một con chó vẩy đuôi mừng chủ mặt mũi đáng ghét.
Thế nhưng Giang Hiểu Viện vẫn còn chưa xong, cô còn không chút lo lắng bồi thêm nhát dao cuối cùng, “Tôi còn chưa đến mức đuổi cùng giết tận đâu, dù sao cũng chẳng bao nhiêu tiền, cậu không cần lo lắng.” Nặng tay.
Nếu như Giang Hiểu Viện nổi điên, hắt cà phê, khóc lóc om sòm, tuyên bố rút vốn, ép Phùng Thụy Tuyết trả tiền – Thế thì Phùng Thụy Tuyết có thể chịu đựng được, dù sao những điều đó đều lờ mờ trong dự đoán của cô ta, cô ta thậm chí có thể từ trong sự cuồng loạn của Giang Hiểu Viện tìm lại chút cân bằng tâm lý cho mình.
Đang tiếc là Giang Hiểu Viện không như thế, cô quả nhiên là cậy mạnh đã quen, ngồi trên cao chỉ dùng một câu như thế, chẳng những vạch rõ quan hệ của hai người, còn dâng lên cảm giác ưu việt sâu sắc, không gì không đủ bày ra cho Phùng Thụy Tuyết xem.
Cô càng “khoan hồng độ lượng” trên mặt ngôn ngữ, Phùng Thụy Tuyết lại càng đau khổ không cam lòng – Đạo lý này không cần người khác dạy, phụ nữ trong chiến đấu trời sinh đã hiểu. Không tin sao thuyết phục người ta được.
“Tiền cậu cho tôi…” Phùng Thụy Tuyết gian nan vật lộn, “Nhưng đó cũng không phải do cậu tự mình kiếm được, mọi thứ của cậu đều không phải do tự mình cậu kiếm được, Giang Hiểu Viện, có lúc tôi nghĩ, hai chúng ta rốt cuộc có gì khác nhau, dựa vào cái gì cậu ngồi xe BMW gào rít phóng qua, còn tôi thì phải đi xe đạp điện trong mùa đông khắc nghiệt, còn phải bị người khác ngồi trong xe ấn còi inh ỏi suốt dọc đường?”
Giang Hiểu Viện sâu xa mỉm cười, không đáp lại.

Nói ra những lời này, không nghi ngờ gì Phùng Thụy Tuyết đã thua rồi. Bề mặt nhớp nhúa.
Phùng Thụy Tuyết nhìn thấy vẻ mặt của cô, đột nhiên phát hiện Giang Hiểu Viện giống như một vị công chúa ăn trên ngồi trốc, căn bản không cần bạn bè, cũng chẳng cần Hoắc Bách Vũ, cô ta cần là hầu gái, là con rối, gánh trách nhiệm làm vui lòng cô ta, tiếp nhận ân huệ của cô ta, còn phải vừa tạ ơn ngàn lời vừa hai tay nâng cái cảm giác ưu việt của của cô ta lên, hô vang ba lần vạn tuế. Bệnh hoạn vãi.
Trên thế gian, chẳng còn cái áo choàng nào lộng lẫy hơn cái áo choàng “cảm giác ưu việt” ư? Phùng Thụy Tuyết cô chính là một cái nơ con bướm điểm xuyết trên áo choàng của Giang Hiểu Viện. Con bướm xấu xí.
Phùng Thụy Tuyết chợt nói, “Đúng, cậu có tiền hơn tôi, cậu có tiền hơn đại đa số người trên thế giới này, người khác bận bịu mỏi mệt từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, cậu thì tha hồ ăn không ngồi rồi mặc sức quẹt cháy vài tấm thẻ cũng có người trả giúp cậu, cậu sống thoải mái hơn người khác, cậu sẽ đầu thai, nhưng như thế có nghĩa là cậu rất giỏi hay sao?” Ừ tất nhiên rồi.
Giang Hiểu Viện không ngờ cô ta lại cùng đường cắn trả, thoáng sửng sốt trong một chốc.
Giọng điệu nâng cao của Phùng Thụy Tuyết gần như lấn áp tiếng nhạc trong quán, đám nhân viên đều dè dặt nhìn sang bên này. Gây sự chú ý.
Cô ta hít sâu một hơi, “Tôi biết ơn cậu, tôi xin lỗi cậu, tôi là vì đố kị cậu nên đã làm sai, tôi đồng ý đền bù, nhưng hôm nay chúng ta hãy nói cho rõ ràng – Giang Hiểu Viện, ban nãy cậu nói tôi không phải ghen tị, thật ra là bởi vì cậu cảm thấy tôi căn bản không xứng để ghen tị với cậu, có đúng không?” Showbiz vãi.
“Giang Hiểu Viện,” Phùng Thụy Tuyết gọi cả tên lẫn họ của cô, sau đó hít sâu một hơi, nói khe khẽ, “Tôi không hiểu, rõ ràng cái gì cậu cũng có, tại sao còn cần phải ôm lấy chút xíu thứ cảm giác ưu việt đó mới có thể tiếp tục sống chứ?”

Lúc này, cửa quán cà phê vang lên một tiếng “đinh”, một nam thanh niên vẻ ngoài đường hoàng vội vã chạy vào, mắt nhìn quanh một vòng rồi nhìn đến Giang Hiểu Viện và Phùng Thụy Tuyết đang ngồi dưới ánh mặt trời, hắn ta chợt dừng bước, tựa như có chút suốt ruột, lại giống như không dám bước qua. Ồ thế à.
Chính là Hoắc Bách Vũ. Nam bình bông xuất hiện.
Hoắc Bách Vũ là một tên yếu bóng vía chân dài eo thon, hắn ta đứng đó một hồi, cuối cùng ngập ngừng do dự chọn phía bên Giang Hiểu Viện, hắn trước tiên là nhìn Giang Hiểu Viện một cái, trong ánh mắt hàm chứa ý chờ xin chỉ thị, đợi cô mời cái tên gián điệp hai mang lập trường kiên định là hắn ngồi xuống. Ngày ấy còn xa.
Giang Hiểu Viện vừa thấy hắn, bỗng dấy lên cảm giác buồn tẻ vô vị, cảm thấy lần dấy binh hỏi tội này của mình thật nhàm chán. Thế giới màu hường.
“Mình đang làm gì ở đây thế này?” Cô để tay lên ngực tự hỏi, “Có cần thiết không?”
Giang Hiểu Viện không nói gì, đứng dậy, đẩy cái túi xách đã hứa đến trước mặt Phùng Thụy Tuyết, tựa như đẩy tặng một món quà chia tay đẹp đẽ sang trọng, chẳng liếc nhìn gã bình hoa kia lấy một cái, sải bước đi ra ngoài, một mạch chui vào xe của mình.
Cô liếc thấy Hoắc Bách Vũ đỏ mặt tía tai đuổi theo ra ngoài, dứt khoát ngay cả dây đai an toàn cũng không thắt, cửa xe cũng không đóng cẩn thận, cô đạp chân ga trong tiếng cảnh báo “bíp bíp”, phóng đi nhanh như tia chớp. Chết chửa?!
Qua khóe mắt, Giang Hiểu Viện nhìn thấy anh chàng anh tuấn trong quán cà phê đang đưa mắt nhìn mình, ánh mắt của anh ta trong veo đến nỗi tựa như nhãn cầu đó là thứ vô cơ, trông khá là đáng ghét. Những người đáng ghét.
Chiếc xe “bíp bíp” dai dẳng không ngừng cũng rất đáng ghét. Ghét.
Đoạn đường lâu năm không tu sửa lại càng đáng ghét.

Ghét.
Giang Hiểu Viện cố tình lái chiếc xe đáng ghét này lên cây, chạy thẳng vào tiệm 4S mua một chiếc khác – Đang lúc buồn bực không cách nào giải sầu, cũng chỉ có “mua mua mua” là có thể giảm bớt đôi chút. Tam quan vặn vẹo.
Mà chính vào lúc cô đang nghĩ như thế, khi rẽ ngoặt, một chiếc MPV cỡ trung như đang vội đi đầu thai lao đến từ phía đối diện rồi lướt qua.
Chân của Giang Hiểu Viện vẫn còn đặt trên chân ga, bị giày cao gót làm vẹo qua một bên không để ngay lại được, cô chỉ kịp điên cuồng đánh vô lăng sang bên cạnh, lao thẳng lên hàng rào bảo vệ bên đường. Nhân sinh thất bại.
Thật sự là tông vào cây rồi. Kẻ sống tiêu chuẩn kép..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui