Dịch: Minh
Vết máu trên đường còn chưa khô, dân chúng tụ tập đã sớm giải tán.
Cửa hàng nhỏ đổ sụp, rau quả rơi đầy đất...bộ dáng rất tiêu điều, hoang tàn.
Cuối phố.
Bốn thân ảnh đội mũ rộng vành, mặc y phục màu đen, lưng đeo hộp kiếm chậm rãi bước tới.
Bọn chúng không mặc thanh y giống với đệ tử của Kiếm phái. Bọn chúng mặc hắc y, sau lưng đeo hộp kiếm chứa tới ba thanh kiếm.
Ở Kiếm phái, phải là Ngũ hưởng Tông sư mới có tư cách đeo ba thanh kiếm trên lưng.
Thực lực bốn người này mạnh không kém gì Đạo tông Hàn Liên Tiếu ngày đó.
Sau lưng bọn chúng là từng đội Thiết Huyết quân cầm trường đao ráo riết đuổi theo.
Có điều, tốc độ của bốn vị Tông sư Kiếm phái này rất nhanh, binh lính của Thiết Huyết quân không tài nảo đuổi kịp.
Mục đích của bốn người này rất đơn giản: muốn bắt giặc, trước hết phải bắt vua.
Bắc Lạc thành chính là mục tiêu của Kiếm phái, bọn hắn lúc trước trốn ở chỗ hẻo lánh ngoài thành.
Nhận được tin tức của Cảnh Việt, một trong Kiếm phái Thất hiệp. Bốn người ngay lập tức lên đường.
Thiếu chủ Bắc Lạc thành Lục Bình An đại khai sát giới, hoàn toàn phá hỏng âm mưu của bọn chúng.
Lúc này bọn hắn không còn cách nào khác đành bí quá hóa liều.
Thực tế, dù cho bọn hắn có là Tông sư, nhưng muốn đơn độc vào thành giết Lục Phiên là vô cùng nguy hiểm.
Dù sao, nếu bị ngàn vạn quân lính bao vây thì tu vi có cao hơn nữa cũng phải chết thảm.
Cho nên bọn hắn muốn tốc chiến tốc thắng bằng cách nhanh nhất, trực tiếp đưa thân vào hang cọp, giết chết Lục Phiên rồi chạy thoát.
Chỉ cần không bị cả đội quân bao vây, bằng vào thực lực của Kiếm phái thất hiệp chắn chắn có thể trốn thoát.
Kiếm phái vốn là trời sinh mang dòng máu thích khách.
Kiếm khách chú trọng nhất là khoái ý ân cừu.
Giết người không để lại dấu vết.
Trời chiều ngả về tây.
Sắc trời tối dần, bầu không khí u ám, tiêu điều bao phủ con đường.
Y Nguyệt đẩy xe, tiếng bánh xe lăn trên đường kêu lên ken két.
Lục Phiên mặc một bộ áo bào trắng, một tay chống cằm, tóc hai hai bên rủ xuống phất phơ.
Nghê Ngọc ôm bàn cờ, khuôn mặt đỏ ửng chăm chú nhìn Lục Phiên.
Nhiếp Trường Khanh ôm đao mổ heo, đi tới đi lui vô cùng sốt ruột.
Hắn biết...sắp tới sẽ có một trận ác đấu xảy ra.
La Thành nhanh chóng áp giải những thành viên quan trọng của ba đại gia tộc.
Đám người Lưu Dã, Chúc Nhất Sơn mặt mũi bẩn thỉu đầy đất bước đi một cách mệt mỏi trong đám người.
Đôi mắt Trần Bắc Tuấn lúc này như tro tàn, hắn cúi thấp đầu, bộ râu đẹp giờ đây dính bết lại, thân thể run run.
Trần gia mất...Lưu gia và Chúc gia cũng mất, tam đại thế gia của Bắc Lạc thành cứ thế bị diệt sạch.
Sự sát phạt quyết đoán của Lục Phiên đã làm cho hắn mất hết đấu chí.
Hắn từng nghĩ Lục Trường Không không còn, ắt Lục Phiên không dám làm gì...nước cờ này hắn đã tính sai.
Lục Trường Không rời thành trái lại càng làm cho Lục Phiên không kiêng nể bất cứ ai, tác oai tác quái...
Ba đại thế gia trong một ngày trực tiếp bị dò xét, ba mươi mấy thương hộ đều bị Lục Phiên phất tay giết sạch.
Đây là một trận thảm sát.
Cao thủ Kiếm phái cũng chết thảm.
Trần Bắc Tuấn chết lặng ngẩng đầu.
Ở phía cuối phố hắn trông thấy bốn vị Kiếm phái Tông sư chậm rãi đi tới.
Không xúc động, cũng không hi vọng.
Hắn đối với Kiếm phái Tông sư đã hoàn toàn mất hết hi vọng.
Trước đây mấy hôm, tại Bắc Lạc hồ, Kiếm phái Tông sư chưa đánh nổi một kiếm đã kéo nhau chạy trốn.
Sau đó, tại Trần gia phủ, Kiếm phái Tông sư lại một lần nữa hèn nhát bỏ chạy...
Hai lần chạy trốn này đã làm cho tâm hắn nguội lạnh.
Hắn không còn bất kì hi vọng nào ở Kiếm phái nữa.
Gió lớn gào thét.
Chút ánh nắng chiều còn sót lại chiếu vào dãy phố, như một lò than chỉ còn chút muội lửa.
Khong có mở màn, cũng không có nói nhảm dư thừa.
Hai bên đều đã biết mục đích của nhau.
“Cảnh Việt tại sao không xuất hiện?”
Kiếm khách cầm đầu nhíu mày nói.
Ba người khác cũng lộ vẻ nghi hoặc.
“Thôi, không đợi hắn...mục tiêu lần này của chúng ta là con trai Lục Trường Không, Lục Bình An."
“Ta sẽ ngăn cản phản đồ Nhiếp Trường Khanh...”
“Các ngươi một kiếm chém đứt đầu Lục Bình An sau đó tập hợp ngoài thành.”
Kiếm khách cầm đầu khàn khàn nói.
Lời vừa dứt.
Mũi kiếm trong tay bốn người đều va chạm vào nền đường.
Tiếng kim loại cọ xát vang lên chói tai, tia lửa bắn tung tóe.
Bốn vị kiếm khách khí huyết dâng trào, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Cuồng phong gào thét, cuốn bay từng lớp lá trên mặt đất.
Tất cả sạp hàng xung quanh đều bị thổi bay.
“Giết!”
Kiếm khách cầm đầu quát khẽ!
Keng keng.
Hộp kiếm sau lưng bốn người rung lên.
Kiếm bên trong lập tức bắn ra ngoài.
Bốn vị kiếm khách, thân thể xoay tròn, bàn chân dẫm lên từng chuôi kiếm bay lên.
Trừ bỏ bốn thanh kiếm trong tay bọn họ, còn thừa tám thanh kiếm đều hướng tới Lục Phiên mà đâm tới...
“Kiếm phái thất hiệp...Phi Kiếm thuật”
Thanh âm khàn khàn vang lên.
Lục Phiên đột nhiên phát hiện, lúc này bên cạnh hắn xuất hiện một thân ảnh lưng còng.
Lão Hoàng vẫn ẩn nấp trong bóng tối.
Đây là lần đầu lão hiện thân trước mặt Lục Phiên, được Lục Trường Không phái bảo vệ Lục Phiên. Bây giờ Lục Phiên gặp nguy hiểm đến mạng sống, lão không thể không xuất hiện.
Lục Phiên sắc mặt bình tĩnh, hắn đối với sự xuất hiện của lão Hoàng cũng không quá kinh ngạc.
Cường độ linh hồn của hắn tăng lên, hắn đã sớm phát hiện sự tồn tại của lão Hoàng.
“Nhất hưởng Tông sư mai danh ẩn tích bảo vệ mình...”
Lục Phiên thở dài.
Cha đối đãi với ta thật là tốt.
Một vị Tông sư cường giả, nếu như công khai bộc lộ thân phận, ba đại thế gia hẳn sẽ phải suy nghĩ thật kĩ trước khi làm phản.
Đáng tiếc, trận chiến này một vị Nhất hưởng Tông sư cũng không đủ.
Lão Hoàng phát hiện Lục Phiên khi thấy hắn xuất hiện không hề sợ hãi thì có chút kinh ngạc.
Y Nguyệt cùng Nghê Ngọc thì sợ ngây người, Y Nguyệt nắm chặt trường tiên ở bên hông.
Lão Hoàng cũng không nói câu nào, chỉ là thân thể hơi còng của lão đã căng cứng lên.
Đôi mắt chăm chú nhìn mấy thanh phi kiếm đang lao đến.
“Kiếm phái Phi Kiếm thuật...nếu ta liều mạng già này, hẳn là có thể giúp công tử...đỡ một kiếm!”
Lục Phiên ngồi trên xe lăn chậm rãi nhìn từng thanh trường kiếm đang bay tới, khóe miệng nhếch lên.
Thứ này...cũng xứng gọi là “Phi Kiếm thuật”.
Nhiếp Trường Khanh tiến lên một bước.
Tám thanh trường kiếm vù vù bay tới, thổi tung trường bào trên người Nhiếp Trường Khanh, hắn nắm chặt đao mổ heo, mắt sáng lên như đuốc.
Khí huyết hắn sôi trào.
Rồi gầm nhẹ một tiếng.
Vung đao mổ heo lên.
Từ trong khí đan cuồn cuộn linh khí tuôn ra cộng thêm tu vi Ngũ hưởng thì khí thế như lôi đình vạn quân đánh tới.
Linh khí quấn quanh đao mổ heo.
Lão Nhiếp vung tay, đao mổ heo lập tức bay vút đi, nhất đao địch bát kiếm!
Khuôn mặt bốn vị kiếm khách ẩn dưới mũ rộng vành không rõ mặt mũi.
Kiếm của bọn chúng lao đi càng ngày càng nhanh về phía Nhiếp Trường Khanh.
Tất cả diễn ra vô cùng nhanh chóng.
Nhưng...đối với Lục Phiên.
Thời gian lúc này trôi chậm đi vô số lần.
Trong khi đao mổ heo gấp rút đụng vào tám thanh kiếm, Lục Phiên lại chậm rãi nhận lấy “Linh Áp Kỳ Bàn” từ tay Nghê Ngọc.
Đao của Nhiếp Trường Khanh cùng kiếm của bốn vị kiếm khách va chạm liên tục, mà Lục Phiên thì khoan thai tự đắc xoa xoa bàn cờ đặt lên trên đùi.
Hai cây kiếm thoát khỏi sự khống chế của đao mổ heo, nhanh chóng lao về phía Lục Phiên. Lão Hoàng trừng trừng hai mắt, Lục Phiên thì chậm rãi dùng tay kẹp lấy một viên hắc cờ.
Trên trời, sợi nắng cuối cùng cũng biến mất.
Ngay khi Lục Phiên cầm quân cờ lên, xung quanh xe lăn đã xuất hiện từng vòng xoáy linh khí...
Cạch một tiếng.
Trong nháy mắt quân cờ đã rơi vào bàn cờ.
Xung quanh xe lăn từng đạo linh khí hình thành những đợt sóng mạnh mẽ.
Vô hình uy áp tràn ngập khắp nơi.
Không gian như dừng lại.
Thiên địa yên tĩnh, phi kiếm đứng yên trên không trung.
Trên đường dài.
Bốn vị kiếm khách đang giao đấu với Nhiếp Trường Khanh đột nhiên cảm thấy như có một luồng đại lực đánh mạnh lên ngực.
Không khí như được áp súc hóa thành khí thế bàng bạc đè chặt ngực bọn hắn.
Bốn người kêu lên một tiếng đau đớn.
Ngã gục xuống, tất cả mũi kiếm cũng đồng loạt rơi từ trên không xuống đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...