Ninh Ngọc Lâm đứng bên cạnh tâm trạng rất phức tạp, Hoắc Khải vậy mà lại không tranh công, khiến cậu ta có chút bất ngờ. Cậu ta tưởng rằng tên nãy sẽ phải nhân cơ hội này mà tranh hết công sức về mình chứ.
Nếu như Hoắc Khải thật sự làm như vậy, thì Ninh Ngọc Lâm cũng chưa từng nghĩ sẽ tranh giành lại, đúng là đóng góp của mình lần này không lớn, dù cho là việc mời khách hàng tới xưởng tham quan cũng là gợi ý của Hoắc Khải.
Nếu không phải vậy thì Liêu Thiên Bằng đã sớm vì mấy lời khen giả tạo của cậu ta mà huỷ đơn rồi.
Giờ đây, Hoàng Hữu Sơn dùng mức lương cao và chức vụ giám đốc Marketing để lôi kéo Hoắc Khải, càng khiến cho Ninh Ngọc Lâm cảm thấy đắng lòng.
Bản thân vất vả làm việc ở đây bao nhiêu năm tiền lương cũng chỉ hơn 7 ngàn, Hoắc Khải vừa tới đã nhận được lương cứng 20 ngàn, còn nhiều hơn cả số tiền lương và hoa hồng mà cậu ta nhận được.
Quan trọng là, nếu như tên này làm giám đốc Marketing, vậy cậu ta sẽ làm gì chứ?
Mặc dù trong lòng rất bất mãn với quyết định của Hoàng Hữu Sơn, nhưng Ninh Ngọc Lâm cũng không thể hiện ra, cậu ta chỉ nhìn chăm chăm vào Hoắc Khải, vì tên mọt sách từng bị bản thân coi thường, giờ rất có thể sẽ cướp mất công việc của cậu ta.
Điều làm Ninh Ngọc Lâm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng đó là Hoắc Khải đã trực tiếp từ chối lời mời của Hoàng Hữu Sơn.
Chí hướng của anh vốn không ở đây, hơn nữa, công việc với mức lương ít ỏi 20 ngàn kia, Hoắc Khải cũng chẳng thèm để mắt tới.
Chỉ cần anh muốn, dựa vào năng lực bản thân mà kiếm được nhiều hơn là một chuyện rất dễ dàng, hơn nữa còn thoải mái hơn việc đi làm công cho người khác.
Việc Hoắc Khải từ chối không làm Hoàng Hữu Sơn quá ngạc nhiên, dù có chút tiếc nuối những cũng có thể đoán trước được. Dù gì khi nãy Liêu Thiên Bằng đưa ra lời mời còn hấp dẫn hơn nhiều, vậy mà vẫn bị từ chối đó thôi.
Hoàng Nhất Sơn chỉ là muốn dựa vào mối quan hệ của Ninh Ngọc Lâm để thử, nếu như thành công thì là may mắn, còn nếu không được cũng chẳng mất mát gì.
Vì Hoắc Khải đã từ chối rồi, nên Hoàng Hữu Sơn cũng không nhắc nữa, chỉ đáp: "Dù có thế nào, lần này có thể thành công ký hợp đồng với giám đốc Liêu, công sức của cậu Lý đây rất lớn. Thế này đi, lát nữa tối sẽ báo kế toán tính hoa hồng gửi cậu Lý, đây là tiền thưởng của cậu, cũng xem như chút lòng thành của tôi".
"Không cần đâu, tôi cũng không phải người của công ty, tiền hoa hồng thưởng cho Ngọc Lâm là được rồi", Hoắc Khải đáp.
Hoàng Hữu Sơn nhìn Ninh Ngọc Lâm, rồi lại nhìn qua Hoắc Khải, cười nói: "Vậy cũng được, dù gì hai cậu cũng là người một nhà, đưa cho ai cũng vậy thôi".
Khoé miệng Ninh Ngọc Lâm khẽ nhếch lên, hình như cậu ta định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.
Sau đó, Hoàng Hữu Sơn liền bảo kế toán trích ra 5% tiền hoa hồng, tổng cộng 75 ngàn.
Đưa hoa hồng cho Ninh Ngọc Lâm xong liền kêu cậu ta đưa Hoắc Khải về nhà.
Ninh Ngọc Lâm cũng không từ chối, sau khi cầm túi tiền lên xe liền ném thẳng cho Hoắc Khải: "Đã nói từ trước rồi, tiền hoa hồng đều là của anh".
Đối với Ninh Ngọc Lâm mà nói 75 ngàn này cũng không phải số nhỏ, nhưng cậu ta vẫn quyết định làm theo lời hứa của mình.
Không phải vì giờ cậu ta đã nhìn Hoắc Khải bằng con mắt khác, mà là vì cơ bản cậu ta là người rất rõ ràng, nói một là một, hai là hai.
Tiền ai kiếm được là của người đó, dù có ghen tị thì cũng không tranh giành, không thì có khác nào thằng ăn mày xin tiền từ thiện từ người khác đâu.
Hoắc Khải định tiếp tục từ chối, nhưng nhìn biểu cảm nghiêm túc của Ninh Ngọc Lâm nên cũng không nói thêm nữa.
Dù gì cũng chỉ có vài chục ngàn, không nhất thiết phải đẩy qua đẩy lại như vậy.
Trên đường về, Ninh Ngọc Lâm hầu như giữ im lặng, thỉnh thoảng Hoắc Khải chủ động hỏi vài câu thì cậu ta mới chịu trả lời.
Hoắc Khải biết Ninh Ngọc Lâm vẫn chưa thích ứng được với sự thay đổi đột ngột này của anh, vì thế cũng không quá quan tâm, dù gì cũng sắp về tới nhà rồi, nhìn thấy khu chợ bên đường liền kêu dừng xe lại.
Hơn mười phút sau, Hoắc Bất Phầm ôm một đống thức ăn, vừa mở cửa vừa nói với Ninh Ngọc Lâm: "Nếu như đã tới rồi thì ở lại ăn tối luôn, cũng tiện thăm Đường Đường".
Nếu như chỉ là ở lại dùng bữa, Ninh Ngọc Lâm có lẽ sẽ vì khó xử mà từ chối, nhưng nếu nói thêm việc thăm Đường Đường, đây sẽ là cái cớ rất tốt để cậu ta ở lại.
Sau khi vào nhà, Ninh Ngọc Lâm nhìn đống đồ ăn trong tay Hoắc Khải, hỏi: "Anh biết nấu ăn?"
"Ừ, từng học qua, cậu ngồi chơi đi, tôi đi nhào bột", Hoắc Khải nói, tiện tay nén cái bịch tiền xuống sofa.
Nhìn thấy hành động tuỳ ý kia, Ninh Ngọc Lâm có một cảm giác kì lạ, kia là 75 ngàn đó, có thể tiện tay vứt bừa vậy sao?
Từ bao giờ Lý Phong trở nên bình thản đối với tiền như vậy chứ?
Nhớ lại lúc mới kết hôn, anh ta từng vì vài chục ngàn tiền ăn hỏi mà cãi nhau với bố mẹ cậu một trận đó.
Chắc chắn là đang giả vờ rồi! Ninh Ngọc Lâm thầm nghĩ trong lòng.
Nhào bột cũng không quá lâu, tầm 20 phút sau, Hoắc Khải rửa tay, từ trong bếp đi ra.
Thấy Ninh Ngọc Lâm ngồi đó ngây người không biết đang nghĩ gì, Hoắc Khải liền mở máy tính rồi hỏi: "Uống nước không?"
"Không", Ninh Ngọc Lâm đáp, có thể vì thấy bản thân trả lời quá nhanh, liền cong môi nói tiếp: "Anh cả ngày ở nhà nghịch máy tính, cũng không thấy đi lái xe nữa?"
"Lái xe thì từ từ để xem đi, giờ cũng không gấp", Hoắc Khải vừa nói vừa đăng nhập vào tài khoản Taobao.
Khi Ninh Ngọc Lâm vốn định giáo huấn anh thêm mấy câu để vớt lại chút mặt mũi bản thân, thì lại nghe thấy tiếng "ting ting" không ngớt từ máy tính.
Cậu ta cúi đầu nhìn, thấy Hoắc Khải đang trả lời cái gì đó.
Nhìn vào lời nhắc bên góc trái của sản phẩm có thể nhìn thấy một sản phẩm giảm cân.
"Đây là cửa hàng Taobao của chị tôi?", Ninh Ngọc Lâm hỏi
"Ừ".
Ninh Thần vì kiếm thêm thu nhập cho gia đình, vừa đi làm vừa mở cửa hàng online, cái này thì Ninh Ngọc Lâm biết. Mở cửa hàng trên Taobao cũng không phải dễ dàng, Ninh Thần bận rộn cả năm trời, nhưng doanh thu vẫn rất lẹt đẹt.
Nhưng giờ lại thấy Hoắc Khải đang cùng lúc tư vấn cho 20, 30 người, xem ra việc kinh doanh cũng khá tốt đó chứ.
"Giờ anh ở nhà giúp chị tôi quản lý cửa hàng Taobao? Nhìn lượng khách tư vấn cũng không ít, một tháng kiếm được bao nhiêu?", Ninh Ngọc Lâm tò mò.
Hoắc Khải vừa trả lời khách hàng vừa đáp: "Tôi hôm qua mới bắt đầu giúp cô ấy, doanh số cũng không có gì nổi bật, hôm qua kiếm được 2 ngàn thôi".
"Ồ.... Nhiêu cơ?", ngữ khí đột nhiên thay đổi hoàn toàn, từ thản nhiên rồi đến kinh ngạc.
Hai ngàn?
Ninh Ngọc Lâm không hiểu bản thân có nghe nhầm hay không, Lý Phong chắc đang nói là bán được 2 ngàn nhỉ. Còn về lợi nhuận, chắc được khoảng 20, 30%, cỡ vài trăm tệ.
Tính như vậy, dù lãi cũng tương đối, nhưng so với việc lãi được 2 ngàn có vẻ dễ tin hơn.
Tuy nhiên, khi Ninh Ngọc Lâm vừa đưa ra câu trả lời nhằm an ủi bản thân, thì Hoắc Khải lại giải thích cặn kẽ: "Chủ yếu là vì sản phẩm cô ấy chọn không sinh lời nhiều được, có thể vì mình chỉ là đại lý cấp thấp nên tiền lời không tới 15%. Nhưng mà việc kinh doanh của cửa hàng có tiến triển tốt, ngày hôm qua bán được hơn 10 ngàn. Hôm nay có lẽ sẽ có tốt hơn, tính ra có thể bán được gấp đôi. Đợi tới lúc lượng tiêu thụ của cửa hàng cao thêm nữa, tôi sẽ tìm bên đại lý tổng để lấy mức giá sỉ thấp hơn nữa. Nếu như may mắn, có thể nhanh chóng đạt được doanh thu 100 ngàn mỗi ngày, như vậy có thể trực tiếp tìm xưởng sản xuất để lấy quyền đại lý”.
Hoắc Khải bận trả lời khách hàng nên cũng không chú ý tới Ninh Ngọc Lâm càng lúc càng há hốc miệng vì ngạc nhiên.
Hoắc Khải giải thích cũng không quá khó hiểu, nhưng Ninh Ngọc Lâm nghe thấy lại cực kì shock.
Một ngày bán được hơn 10 ngàn, lợi nhuận 15%, vậy là kiếm được khoảng 2 ngàn còn gì?
2 ngàn mà lúc nãy anh ta nói là chỉ tính riêng lợi nhuận, chứ không phải Ninh Ngọc Lâm nghe lộn?
Sau đó còn nói gì mà lợi nhuận hôm nay có thể tăng gấp đôi, hoặc là mục tiêu mỗi ngày doanh thu 100 ngàn, Ninh Ngọc Lâm không nghe tiếp nổi nữa rồi.
Này là chém gió phải không!
Tuần trước cậu ta mới hỏi Ninh Thần về cửa hàng Taobao xong, Ninh Thần còn buồn bã nói một tháng nay, có thể kiếm được 200 300 tệ là tốt lắm rồi.
Vậy mà hôm nay, Hoắc Khải lại nói với cậu ta một ngày có thể kiếm được mấy ngàn?
Nếu là trước đây, nhất định Ninh Ngọc Lâm sẽ cười nhạo câu này của Hoắc Khải.
Nếu có muốn chém gió thì cũng nên tìm đứa ngu mà nói, chỉ cần một người có chút hiểu biết chắc chắn sẽ không tin rôi.
Nhưng mà hôm nay, Hoắc Khải vừa làm một việc mà cậu ta cũng chẳng thể làm được, đơn hàng 1 triệu 500 ngàn giờ vẫn đang lởn vởn trong đầu, khiến Ninh Ngọc Lâm cũng không dám dễ dàng kết luận.
Sự thôi thúc muốn tìm hiểu thực hư khiến cậu ta đứng ngồi không yên.
Cuối cùng Ninh Ngọc Lâm nghiến răng một cái, đứng dậy.
Hoắc Khải vừa trả lời xong một khách hàng, chuẩn bị trả lời người tiếp theo thì bị Ninh Ngọc Lâm giật mất con chuột.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...