“Mẹ”, dường như Nhạc Văn Văn đã cảm nhận được
chuyện gì đó, cô bé ngẩng đầu lên, nhìn mẹ mình với vẻ
mặt bất an.
Cố Phi Dương nhìn về căn nhà nhỏ phía xa kia, một lúc
lâu sau cô ấy mới thở dài rồi cầm tay con gái, nói: “Chúng
ta đi thôi”.
“Về nhà ạ?” Nhạc Văn Văn hỏi.
Cố Phi Dương im lặng một hồi, sau đó trả lời với một
chút buồn bã xen một chút kiên định: “Chúng ta đi tìm
nhà mới”.
Buổi chiều, sau khi đưa Đường Đường đi học, Hoắc
Khải và Ninh Thần lại nhắc đến hoạt động giảm cân toàn
dân lúc trước.
Vài ngày trước, Ninh Thần trong lúc rảnh rỗi đã ở nhà
hoàn thiện lại kế hoạch và làm nó chỉ tiết hơn. Sau khi
Hoắc Khải xem một lượt thì cũng khen ngợi cô tỉ mỉ, đã có
phong thái của một người làm kinh tế rồi.
Lời khen của anh làm Ninh Thần cảm thấy ngại ngùng,
nhưng cũng vui ở trong lòng.
Tài kinh doanh của chồng cô đã được mọi người kiểm
chứng. Tất cả những ai từng tiếp xúc với anh trong lĩnh
vực này đầu khen anh không dứt miệng.
Trong đó, hai người quen thuộc nhất chính là em trai
cô Ninh Ngọc Lâm và bạn học đại học Cơ Hương Ngưng.
Trước mặt Hoắc Khải, Ninh Thần không dám tỏ vẻ tự
hào vì cô biết dù bản thân có cố gắng đến mấy thì cũng
rất khó để theo kịp người có tài năng trời sinh như anh.
Cô chỉ muốn cố gắng hết sức để bản thân không bị tụt
lại ở phía sau quá nhiều, ít nhất thì vẫn phải hiểu những
kiến thức cần hiểu.
Phương án đã hoàn thiện không có nghĩa có thể lập
tức tổ chức hoạt động ngay. Theo suy nghĩ của Hoắc
Khải, ít nhất phải tuyên truyền khoảng hai tuần để cho
mọi người mong chờ.
Quá trình diễn ra hoạt động có lẽ phải kéo dài đến ba
tháng nên không phải gấp.
Đến năm giờ, Hoắc Khải đi đón Đường Đường tan học.
Nhưng cô bé vừa nhìn thấy anh thì đã không vui nói:
“Chiều nay Văn Văn không đi học đó bố”.
Buổi trưa Hoắc Khải nấu sườn xào chua ngọt, Đường
Đường đem một hộp cơm đến định tặng cho Nhạc Văn
Văn nhưng lại mất công đem về.
Hoắc Khải chỉ an ủi cô bé mấy câu, có lẽ vì Nhạc Văn
Văn có chuyện gấp nên không tới được thôi. Nếu hôm nay
chưa tặng được thì để mai tặng vậy.
Ngày hôm sau, Hoắc Khải đến công ty. Trong quỹ của
công ty đã có thêm một trăm triệu, các chuyện cần xử lý
cũng tăng lên gấp bội.
Cơ Hương Ngưng cực kỳ hy vọng có thể sử dụng số
tiền một trăm triệu này một cách hữu ích nhất, từ đó nâng
cao thị phần của công ty.
Đồng thời còn phải phát triển kinh doanh, đạt được
càng nhiều lợi ích hơn.
Tất cả mọi chuyện gộp lại cứ như một ngọn núi đè
nặng lên khiến cô không thở nổi, cũng may còn có Hoắc
Khải giúp đỡ.
Đối với cậu chủ cũ của nhà họ Hoắc, chuyện mà một
trăm triệu có thể làm được, dù có nhiều nữa thì cũng chỉ
như học sinh đại học làm phép tính các số dưới mười mà
thôi.
Anh thuần thục giúp Cơ Hương Ngưng sắp xếp tư duy,
chuyện nào cần làm hôm nay, chuyện nào cần làm ngày
mai, chuyện nào cần làm ngày kia, vừa nhìn vào là hiểu.
Vì bị Cơ Hương Ngưng thúc giục cấp bách nên Hoắc
Khải ở công ty cả ngày liền, mãi đến sáu rưỡi tối Cơ
Hương Ngưng mới tha cho anh.
Sau khi về nhà, Hoắc Khải nhìn thấy con gái đang ủ rũ
ngồi trước bàn học.
Anh còn chưa kịp nói gì thì Đường Đường đã ngẩng
đầu mếu máo, nước mắt như sắp rơi xuống: “Bố, Văn Văn
đi đâu rồi ấy, cô giáo nói cậu ấy sẽ không đi học nữa!”
Hoắc Khải nghe vậy thì sửng sốt, Ninh Thần cũng
bước qua, thở dài: “Hôm nay thấy Nhạc Văn Văn không đi
học, con bé này liền làm ầm lên. Em đi hỏi cô giáo thì mới
biết là cô Cố đã làm thủ tục thôi học cho Văn Văn rồi”.
“Thôi học? Tại sao?”, Hoắc Khải không hiểu.
“Em cũng không biết, đến cô giáo còn thấy khó hiểu
cơ mà”. Ninh Thần đáp: “Em lại dẫn Đường Đường đến
phòng tập nhảy của cô ấy thì đã chẳng thấy người đâu
nưa rồi. Chủ nhà nói cô Cố đã trả phòng từ chiều qua và
dọn hết đồ đạc đi cả rồi”
Đường Đường càng nghe càng buồn, sau đó thì khóc
nức nở.
Trẻ nhỏ không chịu được chia xa, nhất là khi nó đột
ngột như vậy.
Đừng nói là cô bé, đến Hoắc Khải còn thấy chuyện này
quá bất ngờ.
Đang yên đang lành tự nhiên lại thôi học rồi chuyển đi,
mà lúc rời đi, Cố Phi Dương cũng chẳng nói với ai là đi
đâu.
Điện thoại của cô ấy cũng khóa. Từ điểm này thì có lẽ
là cô ấy đã rời khỏi thành phố này rồi, nếu không thì cũng
không nhất thiết phải xóa hết mọi phương thức liên lạc
của bản thân.
Trong lúc tiếp xúc với cô ấy, Hoắc Khải có thể cảm
nhận được tâm lý của Cố Phi Dương có vấn đề. Có lẽ là vì
cuộc sống lúc trước quá khó khăn, nếm trải đủ mùi vị tình
người, khiến cô ấy trở nên tự tỉ như thế.
Nhưng anh không ngờ Cố Phi Dương lại vì tự tỉ mà đã
rời xa nơi này.
Thấy con gái khóc không ngừng, Hoắc Khải chỉ có thể
đi tới ôm cô bé vào lòng rồi an ủi: “Không sao đâu, cô Cố
đưa Văn Văn đến nơi khác thôi mà, rồi bọn họ sẽ về thôi”.
“Nhưng ông ấy nói bọn họ sẽ không về nữa”, Đường
Đường nức nở.
Ninh Thần giải thích: “Chủ nhà nói, lúc trả phòng, ông
ấy đã hỏi cô Cố định đi đâu, cô Cố trả lời đi đâu cũng
được, dù sao cũng sẽ không quay lại đây nữa”.
Đường Đường nghe vậy thì khóc càng to hơn, Hoắc
Khải rất bất lực, chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi.
Cũng may là khả năng an ủi của anh khá tốt, mất
khoảng năm phút thì cô bé mới bình tĩnh lại được.
Nhưng Ninh Thần lại thấy không dễ chịu. Cố Phi
Dương là mẹ đơn thân, cũng không có tiền để dành, đưa
con đi đến nơi khác thì làm sao mà sống?
Cô càng hy vọng người phụ nữ mạnh mẽ này ở lại
thành phố hơn, dù có không gặp mặt thì ít nhất vẫn hơn là
ở một nơi cô đơn hiu quạnh.
“Mỗi người đều có một số mệnh của mình, khi lựa
chọn một điều gì đó thì cũng vì có những lý do chỉ mình
người ta biết. Cô Cố còn trẻ, cô ấy biết phải chịu trách
nhiệm cho hành động của mình, nên anh tin rằng trước
khi rời khỏi đây, cô ấy đã chuẩn bị tâm lý rồi” Hoắc Khải
ôm hai mẹ con vào lòng, an ủi: “Có lẽ mấy năm nữa chúng
ta sẽ thấy cô ấy sống rất tốt, rất sung túc. Nói không
chừng cô ấy còn trở thành phú bà đấy”.
“Cũng mong là vậy…“ Ninh Thần ngẩng đầu nhìn anh,
nói: “Cô Cố chắc sẽ ngưỡng mộ em lắm, vì có một người
chồng tốt như anh mà”.
“Có lẽ sẽ có rất nhiều người ngưỡng mộ anh vì có
người vợ tốt như em đấy”, Hoắc Khải cười đáp.
Lời khen của anh, ánh mắt của anh đều làm cho Ninh
Thần đỏ mặt. Cô không kìm được mà kiếng chân lên hôn
vào môi anh một cái.
Đường Đường ở phía dưới nhìn chằm chằm hai người
khiến cho Ninh Thần rất ngại.
Hoắc Khải vô thức liếm môi như thể còn nếm được
một vị ngọt khác. Động tác này khiến Ninh Thần đỏ bừng
mặt, trực tiếp rời khỏi vòng tay của anh mà chạy đến
trước máy tính, giả vờ bận rộn.
Đến tối, Hoắc Khải liền phải trả giá vì hành động khiêu
khích của bản thân lúc sáng.
Hai người ôm nhau nằm trong chăn, mùi thơm và sự
ấm áp của phụ nữ khiến anh nhức nhối hết cả người.
Anh nhận ra trái tim mình đã bắt đầu mềm đi, hoặc là
nói, nó đã dần thích ứng với thân phận hiện tại. Giống như
bây giờ, sự gần gũi của Ninh Thần khiến tim anh đập
nhanh không tưởng. Nếu không vì Đường Đường đang
đạp chăn ở bên kia thì có lẽ anh sẽ thật sự nhịn không nổi
mà quay ra làm chuyện gì đó rồi.
Sự thay đổi trong tâm lý không phải là điều anh có thể
tự khống chế được, bởi thân phận này của anh ngay từ
đầu đã là chồng của Ninh Thần, có nhiều chuyện nếu làm
ra thì đều là lẽ đương nhiên, không một ai có thể phản
đối.
Bị tiềm thức dẫn dắt sẽ rất dễ làm ra những động tác
giống với ý nghĩ.
Hoắc Khải cố gắng khống chế, ép bản thân mình lại rồi
khó khăn nói: “Đừng rộn, hôm nay chúng ta mệt rồi, nghỉ
ngơi sớm thôi em”.
Xin ủng hộ team truyen one bằng cách truy cập trực tiếp vào truyen.one
Ninh Thần thì vẫn cho rằng anh đang ngại ngùng vì
thân thể của mình, bèn nằm đè lên anh, mềm mại quan
tâm: “Không sao đâu. Dù anh có “được’ hay không thì đều
là người em yêu. Tư Mễ đã gợi ý với em là đưa anh đến
một số nơi mà chúng ta chưa từng tới, như là nhà nghỉ…“
Hoắc Khải nghe vậy thì nóng hết cả người, dường như
Lý Phong thật sự chưa từng vào nhà nghỉ cùng Ninh
Thần. Hai người vô cùng truyền thống, trước khi kết hôn
thì không sống thử, kết hôn rồi thì luôn ở trong căn phòng
này.
Giọng của Ninh Thần rất nhỏ, mang theo chút ngại
ngùng, nhưng thân thể của cô ấy lại vô cùng thành thục.
Khi hai người kết hợp với nhau thì cảm giác sẽ sung
sướng đến cỡ nào đây?
Có lẽ chính cô còn không biết, hiện giờ Hoắc Khải đã
sắp bùng cháy đến nơi rồi.
Nhà nghỉ…
Hai chữ này giống như thuốc nổ vậy.
Từ góc độ cá nhân của anh, anh chưa từng làm
chuyện vợ chồng với Ninh Thần. Việc này lại càng khiến
anh có thêm cảm giác mong chờ.
Tóm lại thì bây giờ Hoắc Khải khó chịu lắm rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...