Phương Xương Thịnh gào toáng lên mới có nhân
viên bán hàng bước tới và hỏi: “Anh muốn mua căn hộ
kiểu gì?”
“Tôi không mua, hai người họ mua”, Phương
Xương Thịnh chỉ vào Hoắc Khải và Ninh Thần nói.
“Thấy ông gào to như thế còn tưởng ông định mua
chứ!”, cô gái bán hàng kia nói.
Tuy rằng biểu cảm của cô gái không có gì bất
thường, nhưng giọng điệu thoáng lộ vẻ châm chọc
khiến Phương Xương Thịnh tức xì khói.
Hoắc Khải cũng không muốn mình gọi gã ta tới
giúp đỡ rồi ôm một bụng tức về, anh chủ động tiếp lời
cô ta: “Tầng hai mươi hai hoặc hai mươi ba bên phía
Đông của tòa nhà số hai mươi ba có còn không?”
“Hết rồi!“ vừa nghe thấy vậy, hứng thú của cô gái
bán hàng đã bớt đi nhiều.
Hai tầng này được coi như vị trí bán chạy nhất của
khu nhà, bị mua hết sạch từ lâu rồi. Mà theo kinh
nghiệm của cô ta, một khi khách hàng ưng ý với tầng
nhà bị bán hết, 80% trở lên không tiếp tục lựa chọn
nữa.
Bởi vì nơi này là khu vực Tây Bắc thành phố, giá
nhà vốn đã rẻ, người tới mua cũng ít, các khu nhà
khác ở đẳng cấp tương tự rất nhiều, tha hồ mà chọn.
Nơi này không bán chạy như bên khu Đông Nam
hay khu Tây Nam, phải giành nhau sứt đầu mẻ trán
mới mua được vị trí tốt.
“Cùng tầng ấy bên phía Đông của dãy nhà số mười
bảy thì sao?”, Hoắc Khải hỏi.
“Để tôi xem lại!”
Nhân viên bán hàng lôi điện thoại ra, khi cô ta
đang tìm kiếm lịch sử bán hàng thì một nhân viên
khác ở bên cạnh đột nhiên nói: “Căn nhà ấy được một
khách hàng của tôi ưng ý, chuẩn bị tới đây đặt cọc
rồi”.
Nhân viên kia ồ lên một tiếng rồi nói với Hoắc Khải:
“Anh nghe thấy rồi đấy, căn ấy cũng hết rồi!”
Phương Xương Thịnh ở bên cạnh tỏ ra không vui:
“Còn chưa đặt cọc, thế nào gọi là hết rồi? Tưởng
chúng tôi ngu hả?”
Thông thường, việc cạnh tranh nhà đất lấy việc
đặt cọc làm tiêu chuẩn, ai đặt cọc trước thì căn nhà
thuộc về người đó. Bây giờ nhân viên bán hàng này
lấy lý do căn nhà đã được khách hàng ưng ý để làm lý
do, một ông tổng giám đốc công ty bất động sản như
Phương Xương Thịnh đương nhiên không đồng ý với
cách nói này.
Một nhân viên nữ khác cũng ngước mắt khỏi chiếc
điện thoại, bïu môi đáp: “Nói năng khó nghe như thế
làm gì, đơn giản là có khách hàng ưng ý rồi, sắp đến
rồi. Vả lại, khách hàng của tôi chuẩn bị trả tiền toàn
bộ, nếu hai người cũng trả hết trong một lần thì tôi sẽ
nhắn người ta đừng đến nữa”.
Vốn dĩ Ninh Thần cũng không vui vẻ, mình mua
nhà thì họ được hưởng hoa hồng, sao thái độ của họ
lạnh nhạt như thế nhỉ.
Nhưng nghe thấy khách hàng của người ta chuẩn
bị trả tiền hết trong một lần, cô cũng không tiện lên
tiếng nữa.
Cho dù là nhà cửa ở khu Tây Bắc thì một căn cũng
phải hơn một triệu tệ. Trong nhà chỉ còn khoảng hai
trăm ngàn tệ tiền tiết kiệm, cùng lắm đủ để trả trước
khoản tối thiểu. Muốn trang hoàng cũng phải đợi sau
này gom đủ tiền rồi tính sau.
“Thôi vậy, chúng ta tới chỗ khác xem sao!”. Ninh
Thần thì thầm nói.
Hoắc Khải khẽ nhíu mày, anh nghiên cứu khu nhà
này rất nhiều, chắc chắn đoạn đường này là tốt nhất.
Nhà cửa không phải quần áo, mua về thấy không
hợp thì đổi trả hoặc bán lại với giá rẻ hơn.
Một thứ đáng giá cả triệu tệ, cho dù Hoắc Khải
không quá đặt nặng chuyện tiền nong, cũng hi vọng
có thể mua được nhà ở khu vực tốt.
Còn về việc trả hết một lần hay trả góp, có lẽ một
ngày trước anh còn cần suy nghĩ, nhưng bây giờ có
được một triệu tệ tiền thưởng từ Cơ Hương Ngưng,
hoàn toàn không cần nghĩ ngợi nhiều.
“Chúng tôi cũng có thể trả hết trong một lần, cô
có thể bảo khách hàng không cần đến nữa” Hoắc
Khải nói.
Anh vừa nói xong, hai cô nhân viên bán hàng sững
người, còn Ninh Thần kéo tay anh với vẻ hoảng loạn,
khẽ nói: “Anh làm gì thế, chúng ta đâu có nhiều tiền
như vậy mà trả hết một lần!”
Phần thưởng một triệu tệ mới được Cơ Hương
Ngưng gửi vào tài khoản ngày hôm nay, Hoắc Khải
không nói với Ninh Thần, chủ yếu vì muốn tặng cô
một bất ngờ.
Thế nên Ninh Thần không biết trong tay chồng
còn có một khoản tiền lớn, bây giờ cô hoảng loạn vô
cùng.
Tuy cô đã khống chế âm lượng giọng nói, nhưng
vẫn bị hai cô gái bán hàng nghe thấy.
Cô nhân viên nói rằng đã cho khách hàng đặt
trước bĩu môi, gương mặt lộ rõ vẻ cười nhạo: “Được
thôi, vậy hai người móc tiền thanh toán đi, trả tiền
xong, tôi lập tức gọi điện cho khách hàng ngay”.
“Được thôi!” Hoắc Khải gật đầu: “Làm thủ tục đi!”
“Anh điên rồi à!” Ninh Thần vội vàng kéo anh ra
một khoảng cách: “Chúng ta chỉ có hơn hai trăm ngàn
tệ, làm sao trả tiền được, làm như thế chẳng phải cố ý
biến mình thành trò hề sao!”
“Không sao đâu, yên tâm đi!“ Hoắc Khải trông rất
thả lỏng.
Ninh Thần không biết anh có ý định gì, lời nói dối
có thể vạch trần rất dễ dàng này, có thể kiếm được
thể diện ư?
Hiển nhiên không thể rồi.
Hai nhân viên nữ kia nhìn thấy vẻ hoảng hốt trên
mặt Ninh Thần thì đưa mắt nhìn nhau, sau đó bật ra
tiếng cười nhạo.
Một người trong đó nói: “Được rồi, vậy hai người
đợi ở đây một lát, tôi lấy hợp đồng mua nhà với máy
POS“.
So với thái độ nóng ruột như kiến bò trên chảo
nóng của Ninh Thần, Hoắc Khải tỏ ra bình thản hơn
nhiều, còn Phương Xương Thịnh thì không hài lòng
lắm: “Với cái thái độ của hai người này, hà tất phải
mua ở đây làm gì”.
“Khu vực này khá được”, Hoắc Khải giải thích đơn
giản.
Anh đã nói vậy rồi thì Phương Xương Thịnh còn nói
gì được nữa.
Không mất bao lâu sau, nhân viên bán hàng đã
mang hợp đồng mua nhà và máy POS tới. Hoắc Khải
đang định cầm bút lên điển vào các giấy tờ liên quan
thì cô nhân viên đã thu lại hợp đồng về phía sau, sau
đó đưa máy POS tới: “Quẹt thẻ trước.”
Hoắc Khải nhíu mày nhìn cô ta: “Hợp đồng đã ký
đâu…”
“Tôi biết chưa ký hợp đồng, nhưng ai biết được hai
người có tiền để thanh toán hết một lần hay không.
Thế nên quẹt thẻ trước rồi ký hợp đồng sau” nhân
viên bán hàng nói.
Quy trình như thế này hiển nhiên đã vi phạm chế
độ làm việc, không ký hợp đồng đã bắt người ta moi
tiền ra, chẳng phải là lừa đảo sao.
Thế nhưng, cô nhân viên kia thấy biểu hiện của
Ninh Thần thì chắc chắn rằng Hoắc Khải không có
khoản tiền này, nên mới cố ý làm khó họ.
Không phải muốn làm màu à, được, để anh làm
màu cho sướng thì thôi!
Một nhân viên bán hàng khác cũng bước tới, cười
ha hả: “Vừa nhìn đã biết hai người có tiền rồi, cần gì
phải để tâm tới một triệu tệ này? Tóm lại sớm muộn gì
cũng quẹt thẻ, trả tiền trước cho chúng tôi mở rộng
tầm mắt đi, cũng để cô ấy gọi điện thoại báo cho
khách hàng đừng đến nữa!”
Cái thái độ coi thường người này làm cho một
người không dễ gì nổi giận như Hoắc Khải cũng phải
thấy khó chịu.
Mà biểu hiện của Phương Xương Thịnh thì cực kỳ
dễ thấy, bàn tay gã ta đập thẳng xuống bàn, tức giận
quát: “Các người bắt nạt người ta quá đáng!”
“Đập bàn làm gì thế, không phải mấy người đòi trả
hết trong một lần à. Phách lối gớm thế, không biết ví
tiền có gớm được như vậy không?” một nhân viên nữ
vẫn luôn coi thường cách ăn mặc như nhân viên mát-
xa của Phương Xương Thịnh, vẻ khinh thường trên
gương mặt cực kỳ rõ rệt.
Tuy rằng phòng ốc ở nơi này không dễ bán, cũng
không phải một người mặc áo ba lỗ với quần đùi có
thể tới đây làm bộ làm tịch được.
Muốn giả vờ trước mặt họ, vậy thì phải chuẩn bị
sẵn tỉnh thần sẽ bị họ vạch trần.
Có phải bố mẹ anh đâu mà phải chiều theo ý anh?
Tốt xấu gì thì Phương Xương Thịnh cũng là ông
chủ của một công ty bạc tỷ, ngày thường tỏ ra khiêm
tốn ở trường học là do cố ý làm vậy, chứ ngoài xã hội,
làm gì có ai dám coi thường gã ta?
Bây giờ một nhân viên quèn ở khu bán hàng cũng
dám dùng giọng điệu này nói chuyện với gã ta, không
thể nào nhẫn nhịn được!
“Gọi quản lý của các cô ra đây! Đúng là quá đáng
mà!” Phương Xương Thịnh phẫn nộ quát lên.
“Ôi chao, phách lối gớm cơ đấy, nhưng mà xin lỗi
nha, quản lý của chúng tôi bận lắm, có lẽ không có
thời gian qua đây đâu. Mấy người tranh thủ thời gian
thanh toán đi, tôi nóng lòng muốn được mở rộng tầm
mắt lắm rồi”.
Nhân viên bán hàng hoàn toàn không hề thấy sợ
hãi, thậm chí đến cả vẻ ôn hòa trên gương mặt cũng
không muốn giả bộ thêm nữa.
Không có tiền thì đừng ra vẻ, cứ tưởng chúng tôi
theo ngành dịch vụ là phải làm con làm cháu của
khách hàng à?
Cho dù phải làm con làm cháu, cũng phải xem
dạng khách hàng nào.
Phương Xương Thịnh tức đến mức thịt mỡ trên
người run lên bần bật, gã ta chỉ vào hai nhân viên bán
hàng: “Được, được, được lắm! Hai cô cứ đợi đấy!”
Nói xong, gã ta lấy chiếc điện thoại đời cũ ra khỏi
túi quần.
Mẫu mã này cũng từ bốn năm năm trước rồi, khiến
hai cô nhân viên nhìn xong mà trợn mắt khinh thường.
Vừa nhìn đã thấy nghèo rớt mùng tơi, còn hô hào
hù dọa ai được chứ?
Gọi điện thoại chứ gì?
Đã không còn bản lĩnh còn giả làm anh hùng hảo
hán, họ muốn xem xem gã ta hô hào lớn tiếng như vậy
rồi có thể gọi được nhân vật ghê gớm cỡ nào.
Hoắc Khải chẳng buồn nổi nóng với hai cô nhân
viên, đành khuyên gã ta một câu: “Anh Phương, hay là
thôi vậy, không mua thì thôi!”
“Không được, cậu nhẫn nhịn được chứ anh không
nuốt nổi cơn tức này, hôm nay phải trị chúng nó một
trận!“ Phương Xương Thịnh tức đến mức thở phì phì.
“Đừng dỗi không mua mà, tôi cầm máy POS đến
mỏi cả tay rồi, còn muốn xem người có tiền hào phóng
đến mức nào mà” cô nhân viên cầm máy POS kia cười
khanh khách.
Cô ta hoàn toàn không hề tức giận, mà giống như
đang xem kịch hay. Phương Xương Thịnh quát nạt
càng to thì cô ta càng thấy tức cười.
Hoắc Khải quay đầu nhìn dáng vẻ không coi ai ra
gì của cô ta mà thoáng lắc đầu, bản thân mình cũng
lăn lộn ở tầng lớp thấp hèn lâu quá rồi, thậm chí còn
thấy tức giận vì nhân vật tép riu như thế này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...