Liêu Gia Tường nghiến răng nghiến lợi, nét mặt thiếu
tự nhiên nói với Hoắc Khải: “Nói thế nào thì ông ta cũng
đã bị tông trúng rồi, mau tính chuyện bồi thường đi”.
“Nghe rõ chưa, mau bồi thường đi!”, lão già kia càng
đắc ý kêu la.
Hoắc Khải liếc lão già một cái, sau đó nhìn về phía
Liêu Gia Tường nói: “Bồi thường cho ông ta tiền cũng
không phải là không thể, vấn đề nằm ở chỗ, cầm số tiền
này các người không cảm thấy phỏng tay hay sao?”
Liêu Gia Tường hơi giật mình nói: “Tiền không phải
cho tôi. Là cho…”
“Tôi biết là tiền sẽ đưa cho ông ta, nhưng phải qua tay
anh thì ông ta mới có thể nhận được phần còn lại. Như tôi
đã nói trước đó, có ít nhất ba camera ở đây để xem lại mọi
thứ tại thời điểm xảy ra sự việc. Anh cảm thấy nếu như tôi
chấp nhận chịu phạt, sau đó sử dụng video giám sát làm
bằng chứng thì kết quả sẽ là gì? Hay anh nghĩ là tôi sẽ
không làm như vậy?”, Hoắc Khải hỏi.
Sắc mặt của Liêu Gia Tường ngay lập tức trở nên khó
coi, nếu như Hoắc Khải thật sự làm như vậy, kết quả nhẹ
nhất chờ anh ta cũng là quyết định cho thôi việc.
Nếu vì thời gian xử lý vi phạm dẫn đến thương tích cá
nhân hoặc tử vong thì cũng quá đủ anh ta bị kết án.
Một người khác bước tới nói nhỏ: “Người anh em này,
chú hai của ông ta là người gác cổng của giáo sư Triệu
Vĩnh An, có quan hệ đặc biệt tốt với ông ấy. Anh biết giáo
sư Triệu Vĩnh An chứ? Chính là…”
“Tôi biết giáo sư Triệu”, Hoắc Khải giơ tay ngắt lời
người kia rồi nói tiếp: “Tuy nhiên, tôi không nghĩ rằng giáo
sư Triệu hay những người làm việc cho ông ấy sẽ dung
túng điều này. Vì vậy, tôi sẽ cho các anh một cơ hội khác
để suy nghĩ. Các anh có thể bắt tôi bồi thường tiền cho
ông ta. Lần này tôi sẽ không từ chối, nhưng sẽ bảo lưu
quyền khởi kiện. Các anh cũng có thể từ chối yêu cầu vô
lý của ông ta. Nếu như người này đã cho rằng ông ta có
chỗ dựa, vậy hãy bảo chỗ dựa của ông ta đến gặp tôi đòi
tiền”.
Liêu Gia Tường và đồng đội không nói một lời nào,
bọn họ cũng đang rất do dự.
Xung quanh đang có nhiều người tụ tập đứng xem náo
nhiệt như vậy, không thể đảm bảo chuyện hôm nay sẽ
không bị quay lại tung lên mạng.
Mà cho dù người qua đường không tung chuyện này
lên mạng, vậy còn người đàn ông có khí chất phi thường
đang đứng trước mặt đây thì sao?
Cũng không ai biết người đàn ông này rốt cuộc lai lịch
ra sao, nói chuyện không một kẽ hở để bắt bẻ, cùng
người khác nói phải trái một hồi liền khiến cho người ta
nảy sinh cảm giác bị áp bức, cứ như thể chỉ cần trả lời sai
một chữ sẽ ngay lập tức rơi xuống vực thẳm vậy.
Hơn nữa, ngay cả đến cái tên của Triệu Vĩnh An cũng
không thể khống chế người này được, là do người này
tuổi trẻ nông nổi, hay là do lai lịch của người này quá lớn
nên không cần cho người dưới trướng của Triệu Vĩnh An
chút mặt mũi nào?
“Người anh em, đừng làm khó dễ chúng tôi, nếu quả
thật không được, chuyện này cứ thuận theo ý của anh,
coi như xong đi, có được không?”, người còn lại nói.
Hoắc Khải lắc đầu, không phải là anh muốn làm khó
người khác, nhưng những chuyện đã là nguyên tắc thì
không được phá vỡ.
“Cái người này, sao nói thế nào cũng không thông
vậy, tôi nói anh…”
Lúc này, Liêu Gia Tường mới lên tiếng ngăn cản lời nói
của đồng đội, anh ta nhìn về phía của Hoắc Khải mà nói:
“Nếu như anh đã quyết định như vậy thì tôi cũng không
có gì để nói, dù sao trong chuyện này thì anh là người có
lý. Tôi thật sự bởi vì nghe thấy danh tiếng của giáo sư
Triệu liền sợ thị phi, chẳng còn phân biệt được đúng sai
phải trái. Chuyện này mà bị truyền ra ngoài, nửa đời sau
cũng không còn mặt mũi làm người. Chẳng phải chỉ là
một công việc thôi sao, tôi vẫn còn trẻ, nếu thật sự bị cho
thôi việc, chẳng qua chỉ là chuyện đổi sang một công việc
khác!”
“Anh Liêu, anh…”, vẻ mặt của người đồng đội có chút
khó coi, định nói tiếp nhưng lại thôi.
Gia thế của Liêu Gia Tường rất ổn, bố mẹ của anh ta
đều làm kinh doanh nên anh ta cũng không phải lo lắng
về các vấn đề trong cuộc sống nếu như bị sa thải. Nhưng
người đồng đội của anh ta thì khác, một công việc tử tế
như vậy, ngày thường đem ra khoe cũng rất có thể diện,
thật sự không ai muốn vì chuyện nhỏ nhặt thế này mà
đánh mất tương lai của mình.
Đối với phản ứng này của Liêu Gia Tường, Hoắc Khải
tuy rằng không đánh giá quá cao, nhưng cũng có chút tán
thưởng anh ta.
Ít nhất, sau khi người này phạm sai lầm, anh ta sẽ
không phạm lại sai lầm đó thêm một lần nào nữa.
“Tôi nói rồi, không phải tôi muốn làm khó dễ các anh”,
Hoắc Khải vừa nói vừa đi qua hai người, tới trước mặt lão
già, từ trên cao nhìn xuống nói: “Nể mặt ông lão này, giờ
ông nói xin lỗi thì vẫn còn kịp đấy”.
“Ông đây nhổ vào! Tại sao ông đây phải xin lỗi cậu?
Các người tuổi mẹ gì? Mau bồi thường tiền đi!”, lão già
hét lên.
Biết người này đã hết thuốc chữa, Hoắc Khải lắc đầu
một cái rồi nói: “Tôi sẽ không bồi thường tiền cho ông,
nếu như ông nói bản thân quen biết thân thiết với người
rất có máu mặt, tôi cũng không ngại ông gọi người đó đến
đây gặp tôi. Tôi còn thật sự muốn biết, rốt cuộc là có hay
không cái loại người vô lý như vậy ngay giữa ban ngày
ban mặt”.
Lão già nghe vậy thì mặt mũi đầy tức giận, quay sang
hét lên mắng hai người Liêu Gia Tường: “Này, đã nghe
thấy cậu ta nói không muốn bồi thường tiền, tại sao còn
không nhanh chóng bắt lấy cậu ta?”
Liêu Gia Tường vốn đã rất khó chịu với lão già này, đã
buộc người khác không tuân theo nguyên tắc mà còn
dám lý luận?
Anh ta hừ một tiếng lạnh lùng rồi nói với lão già kia:
“Thật xin lỗi, quý ông này hiện đang tìm kiếm sự hòa giải
tại chỗ, chúng tôi nên làm theo nguyện vọng của công
dân. Còn nữa, tôi không phải là “Này’, tôi là Liêu Gia
Tường!”
“Liêu Gia Tường đúng không? Được rồi, cho cậu ở đây
ngạo mạn!”, lão già quay đầu trở lại, trừng mắt phẫn nộ
nhìn chằm chằm Hoắc Khải mà nói: “Thằng nhóc này có
bản lĩnh thì đứng yên đó, ông đây lập tức gọi điện thoại
cho chú hai. Còn có cái đứa họ Liêu kia nữa, ông đây bây
giờ sẽ gọi trung đội trưởng của các người tới, để xem các
người sẽ làm gì!”
Nói xong, lão ta lấy điện thoại di động ra và bắt đầu
gọi.
Đồng đội của Liêu Gia Lương đi ngang qua anh ta,
muốn nói vài câu tốt đẹp với lão già kia, nhưng đã bị lão ta
phớt lờ.
Cú điện thoại đầu tiên, lão ta gọi cho Mã Thiên Phi,
vừa mở miệng liền nói: “Đội trưởng Mã, người của cậu
đúng là giỏi lắm, giữa ban ngày ban mặt có người tông
phải tôi, lại sống chết không muốn bồi thường tiền, vậy
mà người của cậu còn nói cái mà gì tuân theo nguyện
vọng của công dân. Tôi muốn hỏi một chút, tôi đây không
tính là công dân hay sao? Thôi, tôi không rảnh đứng đây
nhiều lời với cậu, cậu mau tới đây, lát nữa tôi cũng gọi chú
hai tới. Tôi phải cho chú hai nhìn thử một chút, người của
cậu bây giờ làm việc như thế nào!”
Sau khi cúp điện thoại, lão già chỉ vào Liêu Gia Tường
chế nhạo: “Chờ đó, trung đội trưởng của các người sắp
tới đây rồi!”
Liêu Gia Tường đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên cũng
không hề bận tâm. Chỉ có người còn lại đang cảm thấy
đầy bất an và lo lắng.
Người đó bây giờ vô cùng hối hận, sao lại tự nhiên
muốn cùng ca trực cùng Liêu Gia Tường chứ.
Sau đó, lão già thực hiện cuộc gọi thứ hai.
Đổ chuông khoảng bốn năm lần thì điện thoại kết nối,
vẻ mặt kiêu ngạo vừa rồi của lão ta bây giờ đã biến thành
vẻ mặt nịnh nọt: “Chú hai, dạo này chú thế nào? Vâng,
cháu vẫn bình thường ạ. Chú ạ, chuyện là thế này, ngày
hôm nay cháu bị một người khác tông phải ở trên đường,
thằng nhóc đó nhất định không chịu bồi thường, lại còn
rất phách lối. Cháu đã gọi trung đội trưởng đội cảnh sát
tới, nhưng mà chú hai qua đây luôn có được không ạ? Dù
sao có chú ở đây thì chuyện gì cũng có thể giải quyết dễ
dàng hơn. Dạ dạ dạ, vậy cháu ở đây chờ chú, chú trên
đường đi chậm một chút, không nóng nảy, không cần nóng nảy, thằng nhóc kia chạy không thoát!”
Vừa cúp điện thoại, lão già nhìn về phía Hoắc Khải,
dáng vẻ nịnh hót lại biến thành dáng vẻ đắc ý, vô cùng
phách lối: “Chú hai của tôi đang uống trà với giáo sư
Triệu, sẽ lập tức tới đây ngay. Có bản lĩnh thì tên nhóc
con nhà cậu tiếp tục phách lối trước mặt của ông ấy.
Ngược lại, ông đây cũng muốn nhìn thử một chút, xem
thật sự có phải là không ai trị nổi cậu không!”
Lúc này ở trong nhà của ông Triệu, người gác cổng
già đặt chiếc cốc trong tay xuống và nói: “Cháu trai của
tôi bị ai đó tông trúng, nhưng người đó không muốn bồi
thường. Tôi sẽ đi qua đó xem thử”.
“Hãy để Tiểu Đường đi cùng với ông”, Triệu Vĩnh An
nói.
Đường Thế Minh lên tiếng đáp lại đi rồi đi về phía nhà
để xe, sau đó lái xe ra ngoài.
Ông gác cổng cũng không kiểu cách, liền mở cửa xe
ngồi vào trong. Năm nay ông ta cũng đã lớn tuổi, ra ngoài
đón taxi hay đi xe bus cũng không tiện bằng ô tô riêng.
Triệu Vĩnh An nhìn theo xe chạy ra ngoài, liền la lên:
“Về sớm nhé. Một lúc nữa thì trà nguội hết!”
Ông gác cổng cũng từ bên trong xe thò đầu ra la:
“Ông đừng có mà nhân cơ hội uống hết, đây là trà Lý
Phong mua cho tôi, chẳng qua là nhân tiện để cho ông
nếm thử một chút!”
“Đồ keo kiệt”, Triệu Vĩnh An cười mắng một câu, sau
đó cầm lấy công thức nấu ăn mà Hoắc Khải đã đưa cho
mình lên nhìn.
Xe đi hết một đoạn đường đến nơi xảy ra tai nạn, khi
khoảng cách còn chưa tới năm trăm mét, liền nhìn thấy
Mã Thiên Phi đã đến trước.
Sau khi dừng xe, anh ta bước nhanh đến hiện trường
vụ việc, nhìn thấy lão già kia vẫn đang ngồi dưới đất, anh
ta vội vàng chạy tới nói: “Ông Chương, vết thương của
ông thế nào rồi? Có nghiêm trọng lắm không?”
“Chân đau, đầu đau, không đứng dậy nổi”, lão già vừa
rồi còn lớn tiếng mắng chửi, lúc này lại lập tức lộ ra vẻ yếu
đuối bạc nhược, nhưng bàn tay đang giữ lấy bánh xe của
Ninh Thần thì không hề buông lỏng chút nào.
Mã Thiên Phi mặt mũi tối sầm, đứng lên nhìn hai người
Liêu Gia Tường khiển trách: “Hai người các cậu làm sao
vậy, đến bây giờ còn chưa xử lý xong, xem coi chuyện đã
thành ra như thế nào rồi!”
“Không phải chúng tôi không muốn giải quyết. Nhưng
sự thật là lão ta vượt đèn đỏ sau đó đâm vào người đi
ngược chiều, vậy mà còn kêu họ bồi thường tiền. Chúng
tôi nên giải quyết chuyện này như thế nào?”, Liêu Gia
Lương bất mãn nói.
“Cái gì mà xử lý như thế nào, cái này còn muốn tôi dạy
cho các cậu biết sao? Làm ăn kiểu gì thế không biết!”, Mã
Thiên Phi nổi giận đùng đùng dạy dỗ vài câu, sau đó nhìn
về phía Ninh Thần cùng Hoắc Khải nói: “Còn hai người,
chút chuyện nhỏ này, tùy tiện bồi thường chút tiền không
phải là xong chuyện sao. Hai người có biết chỉ vì vấn đề
cá nhân của hai người mà đã khiến cho đoạn đường này
bị tắc hay không? Đạo đức của mấy người để ở đâu rồi
hải!”
Ninh Thần tức giận đến mức sắc mặt đỏ bừng, cả
người phát run. Những người này tại sao không có ai biết
nói lý lẽ vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...