Hoắc Giai Minh chưa kịp nói gì, Vương Hạn Dật đã tỏ
ra không vui: “Chàng trai trẻ, anh đừng quá đà nhé. Thái
độ của ông Triệu với anh khá tốt là việc của hai người,
không có nghĩa là anh có thể nói năng với cậu chủ Hoắc như vậy!”
“Sao vậy, người nhà họ Hoắc chỉ cần biết đến thân
phận, không biết lý lẽ gì à?”, Hoắc Khải hỏi.
“Anh lấy đâu ra tư cách mà nói…”
Vương Hạn Dật nói được nửa chừng đã bị Hoắc Giai
Minh giơ tay ra ngăn cản.
Cậu chủ nhà hai của dòng chính họ Hoắc nhìn Hoắc
Khải rồi nói: “Thật lòng, ấn tượng cá nhân của tôi về anh
cũng rất ổn, bởi vì phong thái làm việc của anh khá giống
anh ba của tôi, nhưng nếu anh muốn giáo huấn tôi thì đợi
ngày mai phân rõ thắng thua trên bàn cờ rồi hãng tính
tiếp”.
Hoắc Khải ồ một tiếng rồi nói: “Được!”
Anh chỉ trả lời bằng một chữ đơn giản như thế rồi
bước ra cửa, nói vài câu với ông cụ gác cổng, sau đó rời
khỏi khuôn viên nhà họ Triệu trong tiếng chào nồng nhiệt
của ông cụ.
Vương Hạn Dật cực kỳ khó chịu, ông ta nói với Hoắc
Gia Minh: “Cậu chủ Hoắc, người này tự cao tự đại quá, cứ
tưởng rằng được ông cụ Triệu coi trọng là có thể coi mình
hơn người hay sao!”
“Tôi cảm thấy tính cách của người này rất được đấy
chứ, huống hồ anh ấy nói cũng không sai”, Hoắc Giai Minh
lắc lắc đầu: “Trước kia anh ba từng nói tính cách của tôi
không đủ trầm ổn, cần phải rèn luyện nhiều hơn, cho nên
anh ấy nói rất đúng”.
“Nhưng mà…”
Vương Hạn Dật đang định nói thêm điều gì đó, Hoắc
Giai Minh đã nói: “Không cần nói gì nữa, tóm lại ngày mai
vẫn phải đến, tới lúc ấy tự khắc sẽ biết thôi!”
Vương Hạn Dật không phục, nhưng cũng không dám
làm trái ý Hoắc Giai Minh.
Đúng lúc này, điện thoại của Hoắc Giai Minh đổ
chuông, cậu ta lấy ra xem thử mà lông mày thoáng nhíu
lại.
Tuy thoáng do dự, nhưng sau cùng vẫn nhận cuộc gọi.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói đàn ông khá
sắc bén: “Sao mà bắt máy chậm thế, bị ốm à?”
Vừa mở miệng ra đã chẳng nói được câu gì tốt đẹp,
thêm vào đó, Hoắc Giai Minh cũng chẳng ưa gì người này,
bèn đáp: “Nếu anh muốn khua môi múa mép thì tôi cúp
máy đây”.
“Coi cái tính tình cậu kìa, sao mà nóng vội thế, đến cả
một câu đùa cũng không nghe nổi nữa hả”, người đàn ông
ở đầu dây bên kia cười hềnh hệch: “Thực ra cũng không
có chuvên gì khác, chỉ muốn hỏi câu vẫn đang ở chỗ ông
cụ nhà họ Triệu phải không?”
“Có ở hay không liên quan gì đến anh?”
“Coi cậu nói năng kìa, sao lại không liên quan gì đến
anh. Kể ra thì chú cũng không chu đáo gì cả. Bảo cậu đi
lôi kéo quan hệ với ông Triệu mà không nói với anh cậu
nào. À thì, tối nay anh ngồi máy bay qua đó, ngày mai đi
dạo cùng ông cụ. Nếu cậu vẫn còn ở đó thì ăn với nhau
bữa cơm, anh giới thiệu cho cậu mấy em xinh tươi”.
“Không cần đâu. Tôi rất bận, không rảnh ăn cơm cùng
anh. Nếu không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây”.
Nói xong, Hoắc Giai Minh cúp điện thoại luôn, không
cho đối phương cơ hội nói câu nào nữa.
Thấy sắc mặt cậu ta không tốt, Vương Hạn Dật ở bên
cạnh hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
“Thằng cha Hoắc Đình Viễn kia cũng đòi tới thăm ông
Triệu, sáng mai sẽ tới.”
Vương Hạn Dật nghe xong sững người: “Hắn ta tới đây
làm gì?”
“Còn làm gì nữa, thằng cha đấy trước nay không vừa
mắt với tôi, tôi làm cái gì, hắn làm cái đấy, cứ phải đối đầu
với tôi mới được” Hoắc Giai Minh lắc đầu: “Thôi vậy, dù
sao cái tính cách của hắn cũng không được ông Triệu yêu
thích đâu, đến đây cũng vô dụng. Không cần quan tâm
nữa, mau cùng tôi tìm chỗ nào đó rèn luyện tay nghề,
đừng để ngày mai bị anh ta lật kèo thật!”
Vương Hạn Dật ừm một tiếng rồi cùng Hoắc Giai Minh
đi ra ngoài.
Ông gác cổng chủ động mở cửa ra, Hoắc Giai Minh
bước ra khỏi cửa rồi mới đột nhiên nhớ tới điều gì đó.
Cậu ta quay người lại, nói với ông cụ gác cổng: “Cảm
ơn ông, hôm nay đã quên mang quà, ngày mai sẽ bù lại
cho ông!”
Ông cụ gác cổng sững người, sau đó toét miệng mỉm
cười với cậu ta: “Không cần đâu!”
Hoắc Giai Minh làm như thế hiển nhiên là vì học theo
Hoắc Khải. Ông cụ gác cổng đâu có ngốc, biết ngay cậu
ta chỉ đang “học theo người khác”, chứ không phải thật
lòng tôn trọng một ông cụ bình thường.
Sau khi cửa đóng lại, Hoắc Giai Minh đứng ở cửa một
lúc, Vương Hạn Dật cảm thấy kỳ lạ mới hỏi: “Cậu chủ
Hoắc, sao thế?”
“Không có gì!” Hoắc Giai Minh thở dài rồi đáp: “Cứ
cảm thấy mình học theo anh ba bao nhiêu lâu rồi, nhưng
vẫn không giống anh ấy bằng một người xa lạ chưa từng
gặp mặt!”
“Anh ta đâu thể so bì với cậu hoặc cậu chủ lớn được,
cậu đừng nghĩ ngợi quá nhiều”, Vương Hạn Dật nói.
Trong nhà họ Hoắc, về cơ bản tất cả thanh niên trẻ
tuổi đều được gọi là cậu chủ Hoắc khi ở bên ngoài, chỉ
riêng một người được gọi là cậu chủ lớn, đó là Hoắc Khải.
Đối với cách gọi của Vương Hạn Dật, Hoắc Giai Minh
không phủ định. Hai người không nói gì thêm, đành lên xe
rồi rời khỏi nơi này.
Nhưng không biết rằng, trong nhà, Triệu Vĩnh An xuất
hiện ở cửa từ bao giờ.
Ông cụ gác cổng bước tới trước mặt ông ấy rồi hỏi:
“Giáo sư vẫn chưa ngủ trưa ạ?”
“Đang định ngủ đây”, Triệu Vĩnh An nhìn ông cụ gác
cổng, hỏi: “Hai chàng thanh niên đó, ông cảm thấy thế
nào?”
“Cậu trai tên Lý Phong kia rất tốt, tuy rằng toan tính
khá thâm sâu, nhưng nhìn ra được người này có bản lĩnh,
quang minh chính đại. Còn cậu nhóc nhà họ Hoắc kia,
kém xa Hoắc Khải trước kia từng tới đây”, ông cụ gác
cổng bình luận rất thẳng thắn.
Triệu Vĩnh An nghe xong mà bật cười: “Ông nói
chuyện không hề nể tình gì nhỉ!”
“Có sao nói thế, tốt xấu gì tôi cũng gác cổng cho giáo
sư mà, vẫn phải biết bắt chước dù vụng về đến mấy chứ”,
ông cụ gác cổng cười đến mức lộ hết hàm răng vàng khè.
“Thôi, sau này pha trà gừng thì cho tôi xin một cốc
nếm thử. Tôi đi chợp mắt một lát đây” Triệu Vĩnh An nói.
“Dạ vâng!”
Sau khi rời khỏi đại viện nhà họ Triệu, Hoắc Khải vẫn đi
chợ mua thức ăn theo thói quen.
Anh xách túi thức ăn về nhà, nấu xong cơm rồi mà
Ninh Thần vẫn chưa quay lại.
Đợi thêm một lát, Hoắc Khải không kiềm lòng được,
gọi một cuộc điện thoại cho Ninh Thần.
Sau khi cuộc gọi điện kết nối, bên trong vọng ra âm
thanh hỗn tạp, dường như có rất nhiều người đang nói.
Giọng nói của Ninh Thần cũng trở nên nôn nóng: “Xảy
ra chút chuyện, cũng không có gì, chỉ là có người vượt
đèn đỏ nhưng cứ nói là em đâm vào ông ta, sống chết
không chịu cho em đi”.
“Ai vượt đèn đỏ chứ! Cô đâm vào tôi, nhìn thấy rành
rành đây, cô còn định đổ vạ cho người khác à?” một âm
thanh khác gào toáng lên.
Hoắc Khải khẽ nhíu mày: “Em đừng sốt ruột, cũng
không cần phải dây dưa với người ta, đợi anh đến đó rồi
nói tiếp!”
Sau khi cúp máy, Hoắc Khải nhanh chóng ra khỏi nhà,
vẫy taxi đi về phía xảy ra tai nạn.
Nơi này cách nhà họ cũng không quá xa, ngồi taxi
chừng bảy tám phút đã đến nơi rồi.
Từ phía xa đã trông thấy khá nhiều người đang tập
trung trước giao lộ.
Sau khi xuống xe, Hoắc Khải rảo bước chạy tới, cố
gắng chen vào giữa đám đông, sau đó nhìn thấy một
người ngồi thụp trên nền đất, hai tay túm chặt bánh trước
chiếc xe điện của Ninh Thần, không ngừng gào ầm lên:
“Mọi người nhìn đấy nhé, chính cô gái này này, mặt mũi
sáng láng lắm, nhưng lòng dạ như rắn độc. Đâm vào
người ta không xin lỗi, cũng không chịu bồi thường, còn
nói là tôi đâm vào cô ấy!”
Người qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ, bu vào hóng chuyện,
nhưng không một ai bước ra bảo vệ lẽ phải.
Hoắc Khải lướt mắt nhìn xung quanh, đầu tiên quan
sát vị trí của máy quay giám sát ở khu vực lân cận, sau đó
mới bước tới.
Nhìn thấy anh đã đến, Ninh Thần mừng rỡ, Đường
Đường chạy từ bên cạnh chiếc xe điện tới, lớn tiếng tố
cáo: “Bố ơi, người xấu xa này bắt nạt mẹ con!”
“Con ranh kia, mày nói ai xấu xa hả, ông đập chết mẹ
mày đấy mày có tin không!”
Người ngồi trên nền đất là một ông già chừng năm
mươi tuổi, ăn mặc rất bình thường, nhưng tướng mạo nhìn
qua đã biết nham hiểm cay độc. Đôi môi mỏng của ông ta
mở ra là từ ngữ khó nghe lập tức tuôn ra như rắn rết.
Hoắc Khải nhíu mày bước tới, anh nói: “Ngần này tuổi
đầu rồi mà còn nói năng khó nghe như thế với con trẻ,
không thích hợp lắm đâu!”
“Cậu là bố con bé này phải không? Đây là con vợ cậu
phải không? Đến đúng lúc lắm. Đừng có lảm nhảm khó
nghe với không khó nghe gì hết, vợ cậu đâm phải tôi
không bồi thường, tôi không đánh họ là tốt lắm rồi, mắng
vài câu thì đã sao”, người kia tức giận quát.
Hoắc Khải mặc kệ lão ta, anh bước tới hỏi Ninh Thần:
“Bị thương ở đâu không?”
“Ông ấy chỉ bị ngã thôi, thực ra cũng không đến độ…
“Anh không hỏi ông ta, anh hỏi em có bị thương ở đâu
không?”, Hoắc Khải nắn chỉnh lời nói của cô.
Ninh Thần sững sờ, sau đó không nén được nụ cười:
“Không bị thương ở đâu cả, chỉ bị bánh xe của ông ấy
quệt vào chân, không có vấn đề gì”
Hoắc Khải ngồi thụp xuống, nhấc bắp chân của Ninh
Thần lên quan sát tỉ mỉ. Trên quần có dấu vết ma sát rất
rõ, anh xắn quần lên trên, nhìn thấy bắp chân cô bị xước
ra và chảy máu, không khỏi nhíu mày hơn.
Thấy biểu cảm của anh khá khó coi, Ninh Thần vội
vàng nói: “Thật sự không sao mà, cũng không đau”.
Đúng lúc này, người đàn ông đang ngồi trên nền đất
lại gào ầm lên: “Này, tôi bảo hai người bị làm sao thế,
không nhìn thấy có người vẫn đang nằm đây à. Chẳng
trách con nhỏ này thích giở trò, xem ra thằng chồng cũng
một giuộc. Hai người đừng hòng đi đâu hết, hôm nay mà
không đưa tôi đi bệnh viện, không đền tiền thuốc men,
tiền lở dỡ buổi làm, tổn thất tinh thần, ông kiện chết mẹ
mấy người!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...