Nửa giờ sau, Triệu Vĩnh An trở về dinh thự của
mình ở trung tâm thành phố.
Cái gọi là dinh thự, thực chất chính là một biệt thự
tư nhân.
Nơi này thuộc về một khu quy hoạch cũ, vốn đã
sớm nên phá bỏ và di dời đi nơi khác.
Nhưng danh tiếng của Triệu Vĩnh An quá lớn, biệt
thự này lại là nhà tổ của ông ấy, người khác không
đền bù cho ông ấy nổi, nhất thời cũng không có ai
dám hành động hấp tấp.
Thật ra đối với Triệu Vĩnh An mà nói, nơi đây dù có
là nhà tổ hay không, ông ấy cũng hoàn toàn không
quan tâm.
Bởi vì mặc dù học trò của ông ấy có mặt ở khắp
mọi nơi, nhưng vào năm ông ấy sáu mươi tuổi, cùng
với gia đình đi du lịch nước ngoài, lại gặp phải một
trận lở đất.
Một nhà già trẻ có năm người, ngoại trừ ông ấy ra,
tất cả đều bỏ mạng.
Triệu Vĩnh An từ đó đột ngột trở thành một người
cô độc, không có con cháu thừa kế, vì vậy ông ấy
cũng không hề coi trọng sản nghiệp của mình.
Nhưng có một tin đồn cho rằng Triệu Vĩnh An có ý
định thu nhận một người học trò trước khi chết, sau
đó đem tất cả gia sản cùng mạng lưới giao thiệp
truyền lại cho người đó.
Tin tức này không bao giờ được Triệu Vĩnh An
thừa nhận, nhưng nó đã lan rộng trên khắp đất nước
trong vòng hai năm qua.
Tuy chỉ là nhà văn, nhưng ông ấy lại giàu có ngoài
sức tưởng tượng.
Chỉ nói đến căn nhà cổ trăm năm của ông ấy đã là
vô giá, lại nói đến bộ sưu tập sách cổ quý giá của ông
ấy, đúng là không cách nào đếm hết.
Có thể ngay cả chính bản thân Triệu Vĩnh An cũng
không biết gia sản của ông ấy lớn đến nhường nào.
Tiền tài của ông ấy đã khiến cho người ta trọng
vọng, nhưng còn mạng lưới giao thiệp của ông ấy lại
càng khiến cho người ta phải thèm muốn.
Ông ấy đã dạy dỗ qua biết bao nhiêu thế hệ học
trò, đừng nói là ai cũng trung thành với thầy, dù chỉ là
mười lăm hai mươi phần trăm trong số những học trò
đó trung thành với thầy, thì cũng đã đạt đến một con
số khổng lồ.
Một khi thân phận truyền nhân của Triệu Vĩnh An
được xác nhận, dựa vào mạng lưới quan hệ rộng khắp
này của ông ấy, đủ để cho bất kỳ người nào cũng có
thể dễ dàng thăng quan tiến chức một cách nhanh
chóng.
Cho nên, trong hầu hết những người đến thăm
ông ấy dạo gần đây, hơn phân nửa là vì chuyện này
mới đến.
Ông Triệu trong lòng cũng hiểu rõ, cho nên ông ấy
đối với những người đó đều có thái độ rất chiếu lệ. Đối
với ông ấy, gặp gỡ những người chỉ tỏ vẻ tôn trọng
ông ấy ở bề ngoài như thế này còn không bằng việc
ông ấy ở hiệu sách gặp được một người trẻ tuổi có
duyên.
Ngôi nhà cổ này đã được xây dựng cách đây cả
trăm năm, cũng chưa trải qua được bao nhiêu lần tu
bổ, tốt nhất cũng nên gia cố lại thêm một chút, tránh
việc để cho nó trở thành một ngôi nhà nguy hiểm.
Triệu Vĩnh An cũng không thích kiểu nhà trông quá
sang trọng xa hoa, đối với nhà của ông ấy thì tốt nhất
nên trông cổ kính một chút.
Vẻ ngoài cũ kỹ rêu phong chính là những gì nó
thật sự nên có.
Xe dừng trước cửa nhà cổ, người đàn ông mặc âu
phục.
Xe chạy vào trong, Triệu Vĩnh An lại nhìn thấy
trong sân có thêm một chiếc xe hơi hạng sang.
Trong tòa đình gỗ cách chiếc xe không xa, có hai
người đang ngồi.
Đó là một người trung niên và một người trẻ tuổi.
Phụ trách việc mở cửa là một ông lão, từng là
người gác cổng của trường học, sau này khi Triệu
Vĩnh An về hưu đã thuê ông trông coi cửa nhà.
Theo lời của ông Triệu, thì họ đã gặp nhau mấy
chục năm trời, mỗi một ngày đều như vậy, đã trở
thành thói quen. Ngày nào không thấy được ông gác
cổng, trong lòng ông ấy lại cảm thấy rất hoang mang.
Một ông lão trạc tuổi Triệu Vĩnh An nhưng thân thể
trông vẫn có vẻ cứng cáp, bước tới đợi Triệu Vĩnh An
xuống xe rồi nói: “Có một chàng trai là người của nhà
họ Hoắc đến, cậu ta nói là đến để tặng quà cho ông,
nên tôi cho cậu ta vào”.
“À, tôi biết rồi” Triệu Vĩnh An xua tay, tỏ ý không
Sao.
Lúc này, hai người ngồi trong tòa đình gỗ đã bước
tới.
Người đàn ông trung niên bước tới và tự giới thiệu:
“Xin chào ông Triệu, tôi là trợ lý của cậu Hoắc Giai
Minh, tôi tên là Vương Hạn Dật”.
Sau đó, chàng trai trẻ kia cũng đưa tay về phía của
Triệu Vĩnh An, cười nói: “Chào ông Triệu, tôi là Hoắc
Giai Minh. Trong sinh nhật của ông lần trước, bố tôi
không thể đến tham gia vì một sự cố ngoài ý muốn,
nên bố tôi luôn cảm thấy rất tiếc nuối. Vậy nên hôm
nay tôi cố ý thay mặt bố tôi, mang quà đến đây để tạ
tội với ông”.
“Bố của cậu là?”
“Hoắc Ngọc Giang”.
“Ồ, thì ra là người nhà họ Hoắc”. Triệu Vĩnh An
chợt nhận ra, mỉm cười bắt tay với cậu ta: “Tạ tội thì
không cần, sau sáu mươi tuổi, tôi không bao giờ còn
tổ chức tiệc sinh nhật nữa, nên cũng không có gì phải
tiếc. Nếu đã đến đây rồi thì cứ ở lại ăn một bữa cơm,
còn quà thì mang về đi”.
Giọng điệu của Triệu Vĩnh An không được nhiệt
tình cho lắm, ông ấy nói muốn mời hai người kia ở lại
ăn tối, nhưng lại nói thêm câu mang quà về đi, chẳng
khác nào như đang đuổi người đi vậy.
Hoắc Giai Minh có vẻ không hiểu, vẫn cười híp mắt
nói: “Quà này sợ rằng đã mang đến thì không mang về
được, chính là cây hoa Tố Quan Hà Đỉnh rất quý hiếm,
hoa này chúng tôi cũng không biết cách dưỡng,
mang về chỉ sợ hai ba ngày sau liền chết”.
Triệu Vĩnh An khit mũi, xua tay nói: “Là hoa thì để
lại. Tiểu Đường, làm vài món phương Bắc đãi mấy vị
đây”.
“Dùng bữa thì thôi ạ, không thể quấy rầy sự thanh
tịnh của ông thêm nữa. Hay là thế này, ngày mai tôi sẽ
mang rượu ngon đến, cùng ông uống vài ly”, Hoắc
Giai Minh nói.
Triệu Vĩnh An cũng không ép buộc cậu ta thêm,
nên sau vài câu xã giao, Hoắc Giai Minh đã rời đi cùng
với Vương Hạn Dật.
Đường Thế Minh, tài xế kiêm vệ sĩ ở bên cạnh
bước tới thầm thì vào tai của Triệu Vĩnh An: “Ông
chủ…”
Triệu Vĩnh An biết anh ta muốn nói gì, từ trước đến
giờ ông ấy không bao giờ nhận quà của người khác,
tại sao hôm nay lại phá lệ?
“Dù sao cũng là người của nhà họ Hoắc, lại nhằm
vào đúng khẩu vị của tôi, cho nên tôi mới nhận” Triệu
Vĩnh An trên mặt lộ ra vẻ cảm khái, nói: “Hơn nữa
chàng trai trẻ tuổi của nhà họ Hoắc kia, sau này sẽ
phát triển không thể lường được. Tôi tuy sống một
mình, nhưng cũng có mối quan hệ gắn bó chặt chẽ
với nhiều người, đắc tội bọn họ thì cũng không nên”.
Đường Thế Minh biết chàng trai trẻ tuổi mà ông ấy
đang nói đến là ai, bèn nói: “Nhưng nếu như nhà họ
Hoắc muốn tặng quà thì cũng nên để cho Hoắc Khải
đích thân đến, để cho một người không biết là thứ
bậc bao nhiêu trong nhà đến tặng quà, thật là thiếu
tôn trọng ông chủ”.
Đường Thế Minh xuất thân từ một gia đình có
truyền thống võ thuật. Anh ta tập võ từ nhỏ, mười sáu
tuổi đã đạt được mấy giải vô địch quốc gia. Vào năm
anh ta đạt được giải vô địch quốc gia thứ tư chỉ trong
một năm, anh ta đã bị một võ sĩ Tán Đả đánh đến
nhập viện.
Kể từ đó, Đường Thế Minh từ bỏ võ thuật truyền
thống, chuyển sang các loại hình cận chiến hiện đại.
Với nền tảng của anh ta, tự nhiên sẽ rất dễ tiếp
thu.
Bây giờ anh ta đã bước vào độ tuổi ba mươi, chính
là thời kỳ mà khí huyết của con người thịnh vượng
nhất, cho nên công phu cũng vô cùng lợi hại, khiến
người khác phải kinh hãi.
Tuy nhiên, một người chỉ quen với việc chiến đấu
như vậy mà lại cũng rất ngưỡng mộ văn chương.
Theo như những gì mà anh ta nói thì chính là do
sự dạy dỗ của bố anh ta quá cứng nhắc.
Chính vì võ thuật của anh ta đã quá lợi hại, cho
nên mới cần được tôi luyện thêm trong môi trường
văn chương, cương nhu hòa hợp, như vậy bản thân
anh ta mới có thể đạt đến trình độ cao hơn.
Vì vậy, năm năm trước Đường Thế Minh đã đến
đây xin làm tài xế kiêm vệ sĩ cho Triệu Vĩnh An, đồng
thời nhiều lần tuyên bố rằng anh ta không phải đến
đây làm việc để kiếm tiền.
Mặc dù nói như vậy, nhưng mỗi tháng Triệu Vĩnh
An vẫn trả cho anh ta năm ngàn tệ.
Có phù hợp với giá cả thị trường hay đủ cho anh ta
dùng hay không, Đường Thế Minh cũng không bận
tâm.
Mà trong năm năm qua, Đường Thế Minh đi theo
Triệu Vĩnh An đã gặp được rất nhiều người, tiếp thu
được rất nhiều chuyện.
Chuyện về ngôi sao sáng nhất của nhà họ Hoắc
cũng chính là một trong số đó.
Trong số tất cả những người mà bọn họ đã gặp
trong suốt năm năm qua, chắc chắn Hoắc Khải là
người đã khiến cho Triệu Vĩnh An ấn tượng nhất.
Ngay cả bây giờ, Triệu Vĩnh An cũng thường xuyên
nhắc đến người này với thái độ vô cùng ngưỡng mộ,
nhưng đồng thời cũng có chút tiếc nuối.
Bởi vì trong mắt của ông ấy, Hoắc Khải thật sự
thông minh tuyệt đỉnh, nếu như có thể đi theo con
đường văn học thì nhất định sau này sẽ trở thành bậc
thầy của giới văn học hậu hiện đại.
Tiếc rằng Hoắc Khải lại sinh ra trong một gia tộc
thương nghiệp, sinh ra đã sặc mùi tiền bạc, dù cho có
thông minh đến mấy thì cũng không phải là người
cùng đường với ông ấy.
Đường Thế Minh bày tỏ sự không hài lòng với việc
Hoắc Khải không đích thân đến tặng quà cho Triệu
Vĩnh An, nhưng Triệu Vĩnh An chỉ lắc đầu mỉm cười, lại
nói: “Mỗi người đều có chí hướng riêng, tôi chỉ là một
lão già, không nhất định đáng để cậu ta quan tâm.
Thôi bỏ đi, đừng nói chuyện này nữa, cậu đi hái một ít
hành hương vào làm mì cho bữa tối đi”.
Đường Thế Minh nhận lệnh, xắn tay áo lên, đi ra
vườn rau làm việc.
Ngược lại, Triệu Vĩnh An đứng đó nhìn cây hoa lan
quý hiếm có giá hơn mười triệu tệ đặt trong tòa đình
gỗ, sau đó khẽ lắc đầu, không nhìn thêm nữa.
Ngày hôm sau, vì đã xin phép Cơ Hương Ngưng
nên Hoắc Khải đã thay Ninh Thần đưa Đường Đường
đến trường.
Khi bọn họ đến trường thì nhìn thấy cô bé Nhạc
Văn Văn đang đi vào trường một mình.
Hoắc Khải hơi ngạc nhiên liền hỏi: “Văn Văn, cháu
đến trường một mình à?”
“Chú Lý!” nhìn thấy Hoắc Khải, Nhạc Văn Văn vui
vẻ chạy tới, ôm lấy chân anh, sau đó ngẩng mặt lên
nói: “Cháu nhớ chú quá, khi nào chú lại đến nấu cho
cháu đồ ăn ngon vậy?”
Thấy cô bé có vẻ gầy đi một chút, Hoắc Khải biết
hai mẹ con dạo này sống không được tốt.
Ngồi xuống xoa đầu Văn Văn, Hoắc Khải cười nói:
“Việc này còn phải cần mẹ của cháu đồng ý nữa”.
“Thật không ạ? Như vậy thì tốt rồi, cháu sẽ nói với
mẹ sau khi tan học!”, Nhạc Văn Văn vui vẻ nói.
Hoắc Khải mỉm cười nhìn hai cô gái nhỏ tay trong
tay bước vào trường trước khi quay người rời đỉ.
Nhưng anh không biết rằng, Cố Phi Dương đang
đứng dưới gốc cây cách trường khoảng ba mươi mét,
nhìn nghiêng về phía này.
Nhìn thấy sự thân thiết giữa con gái mình và Hoắc
Khải, cô ấy cảm thấy rất vui.
Sở dĩ cô ấy không đưa con gái đến cổng trường là
vì cô ấy đã nhìn thấy Hoắc Khải, cho nên cô ấy mới để
cho Nhạc Văn Văn tự mình đi vào trường.
Bởi vì cô ấy cho rằng bản thân hiện tại vẫn chưa
đủ tư cách để nói chuyện trực diện với một người đàn
ông ưu tú như vậy.
Nhìn thấy Hoắc Khải rời đi, Cố Phi Dương mới từ
sau cây bước ra.
Trong mắt của cô ấy hiện lên sự kiên định, niềm tin
trong lòng không hề giảm bớt. Cô tin rằng nhất định
sẽ có một ngày, cô có thể đứng trước mặt người đàn
ông này với tư thế thẳng người ngẩng cao đầu, mỉm
cười nói với anh: “Chào anh Lý, đã lâu không gặp”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...