Ngẫm nghĩ một lát, Hoắc Khải nói với Ninh Thần:
“Bên phía công ty có việc gấp, bây giờ phải qua đó
một chuyến, em với Đường Đường về nhà trước đi”.
“Được, anh đi đường cẩn thận nhé!“ Ninh Thần
dặn dò.
Từ khi quan hệ của hai người hòa hoãn hơn, sự
chu đáo của cô cũng càng lúc càng rõ rệt.
Trước kia Hoắc Khải cứ nghĩ phụ nữ mà quấn quýt
với người khác quá sẽ không tốt, phải độc lập tự chủ
mới được yêu mến hơn, nhưng bây giờ anh phát hiện
ra mình sai rồi.
Đàn ông kiên cường đến mức nào cũng phải có lúc
mệt mỏi, thời điểm cần có ai đó bầu bạn bên cạnh
nhất thì tính cách của Ninh Thần mới phù hợp nhất.
Hoắc Khải thoáng cảm khái như vậy rồi vẫy taxi tới
công ty.
Có điều, đang giờ trưa, muốn vẫy taxi cũng không
dễ dàng, nhất là khu vực đô thị cũ, đường hẹp và
đông người như thế này. Điều này cũng khiến Hoắc
Khải suy nghĩ, có lẽ đến lúc mua một chiếc xe rồi.
Sau khi đến công ty, giữa chừng gặp phải ai cũng
được người ta chủ động chào hỏi rất nhiệt tình.
Ai nấy đều gọi anh là “trợ lý Lý”, vô cùng thân
thiết.
Bây giờ cho dù Hoắc Khải không đi làm trong mấy
ngày liền cũng không ai dám nói gì, ai bảo công ty này
đã hoàn toàn bị Cơ Hương Ngưng kiểm soát chứ.
Cho dù họ muốn đàm tiếu chuyện gì cũng chỉ có
thể cằn nhẵn trong lòng, nếu không, lỡ bị ai đó “mách
lẻo” thì toi đời.
Vài phút sau, Hoắc Khải tới phòng làm việc của Cơ
Hương Ngưng.
Đẩy cửa tiến vào, anh thấy Cơ Hương Ngưng, Cơ
Xuyên Hải và Cơ Xương Minh đang ngồi trên sô pha.
Trước mặt mỗi người đều đặt một cốc cà phê,
nhưng cà phê trong cốc không hề hao hụt, cũng
không biết do cà phê không ngon hay họ không còn
tâm trí nào để uống.
Thấy Hoắc Khải đã tới, Cơ Xương Minh vô thức
muốn đứng dậy, nhưng liếc thấy Cơ Xuyên Hải ngồi
bên cạnh, cái mông vừa nhấc khỏi sô pha của hắn ta
lại ngồi phịch xuống.
Cơ Hương Ngưng vẫy vẫy tay rất tự nhiên: “Nào,
ngồi đi!”
Chỉ vài chữ đơn giản thôi cũng đủ cho thấy mối
quan hệ của hai người không tầm thường.
Cơ Xuyên Hải lặng lẽ liếc mắt nhìn Cơ Hương
Ngưng, không biết đang nghĩ gì.
Hoắc Khải bước tới, ngồi xuống rồi mới hỏi: “Sao
vậy, cà phê không ngon à? Có cần tôi pha cốc mới
cho không?”
“Không cần phiền phức vậy đâu, đi thẳng vào vấn
đề chính thôi”, dường như Cơ Hương Ngưng đang rất
nóng lòng: “Lần này chú ba đến là để bàn về chuyện
thăng cấp”.
“Tôi đâu nói là nhất định sẽ tiến cử giúp cô!” Cơ
Xuyên Hải lập tức nắn chỉnh ngay.
Chắc hẳn tâm trạng của Cơ Hương Ngưng cũng
khá vui vẻ, nụ cười rạng rỡ trên mặt: “Tôi cũng không
nói là nhất định sẽ thăng cấp.”
Cơ Xuyên Hải “hừ” một tiếng rồi về phía Hoắc
Khải: “Tuy rằng không biết cậu đã dùng cách gì để Cơ
Xương Minh bằng lòng nói đỡ cho đối thủ của mình,
nhưng tôi rất muốn biết suy nghĩ của cậu thế nào. Nói
cách khác, cậu cảm thấy bản thân cậu có tư cách gì
để bắt tôi tiến cử cô ấy? Chỉ dựa vào việc cậu túm
được nhược điểm của Cơ Xương Minh? Chuyện này
không liên quan gì tới tôi”.
Hiển nhiên, Cơ Xuyên Hải thừa biết Cơ Xương
Minh sẽ không thể nào chủ động giúp Cơ Hương
ngưng được, vả lại chắc chắn lúc Cơ Xương Minh tới
tìm ông ta đã nói rõ người đề xướng ra chuyện này là
Hoắc Khải.
Vả lại, hắn ta cũng kể rõ ràng đầu đuôi câu chuyện
mình bị Hoắc Khải “nắm dao đằng chuôi” cho ông ta
nghe rồi.
Cơ Xuyên Hải tức đến mức mắng hắn ta như hất
nước đổ đi, thậm chí còn đạp hắn ta mấy cái.
Đến cả một thẳng trợ lý tổng giám đốc bé như con
muỗi cũng không đối phó nổi, đúng là vô dụng!
Nhưng sự việc đã đến nước này, Cơ Xuyên Hải
đành phải tự mình tới đây một chuyến.
Đương nhiên, ông ta cũng không sợ Hoắc Khải uy
hiếp.
Đúng như những gì ông ta nói, người Hoắc Khải có
thể uy hiếp được chỉ có Cơ Xương Minh, không dính
dáng gì tới ông ta cả.
Lần này đến đây, ông ta chỉ muốn làm rõ mối quan
hệ giữa Hoắc Khải và Cơ Hương Ngưng, ngoài ra, nếu
có thể, “tiện tay” đòi cái video kia về giúp Cơ Xương
Minh.
Không cần biết thế nào, hắn ta vẫn là cháu ruột
của ông ta, cũng là người kế nhiệm mà ông ta bồi
dưỡng.
“Chuyện của phó tổng giám đốc, đương nhiên
không liên quan gì đến ông. Nhưng nếu ông bằng
lòng làm người tiến cử tổng giám đốc Cơ, lợi ích sẽ
cực kỳ lớn. Nếu ông nhiều thời gian, tôi có thể nói chỉ
tiết hơn” Hoắc Khải đáp.
“Cậu cứ nói đi! Cơ Xuyên Hải nói.
Hoắc Khải “ừm” một tiếng, đứng dậy lấy giấy và
bút, sau đó viết ra vài chữ.
Anh đưa tờ giấy đã viết chữ ra, Cơ Xuyên Hải cúi
xuống nhìn thử, trên giấy viết bốn chữ: “Uy bức lợi
dụ!” (Dùng sức mạnh để ép buộc, dùng lợi ích để dụ dỗ.
“Cậu đang uy hiếp tôi đấy à?” Cơ Xuyên Hải trầm
giọng hỏi.
“Đây chỉ là bốn chữ, không phải một câu thành
ngữ.” Hoắc Khải cười cười, giải thích: “Chữ “uy” đầu
tiên, nói một cách đơn giản, là để nâng cao uy thế của
ông tại nhà họ Cơ. Dòng chính của nhà họ Cơ trước
giờ cũng chỉ bồi dưỡng dòng chính, tính đến hiện giờ,
vẫn chưa một ai phá vỡ được truyền thống này. Mà địa
vị của ông ở nhà họ Cơ cũng không quá “chắc chân”.
Công ty con có đấu đá, vậy thì ở tổng bộ của tập đoàn
chắc chắn cũng sẽ có, đồng thời ắt hẳn phải nghiêm
trọng hơn ở đây nhiều. Tôi tin rằng, rất nhiều người sẽ
nói ông không xứng đáng với vị trí của mình, hô hào
đòi bãi miễn ông, đúng không?”
“Hỗn láo!” Cơ Xuyên Hải trừng mắt quát lên.
“Tôi vẫn chưa nói xong cơ mà” Hoắc Khải lắc lắc
đầu, không quá để tâm: “Nhưng ông có nghĩ đến điều
này không? Dòng chính nhiều người như thế, thiếu
ông cũng không hẳn là thiếu, thêm ông cũng không
hẳn là nhiều. Ông không có đồng minh, chỉ có thể dựa
vào huyết thống của mình thôi. Thế nhưng, nếu ông là
người đầu tiên tiến cử nhánh phụ, sẽ khiến người ta
tưởng rằng, ông và nhánh phụ đã tiến hành thỏa
thuận nào đó. Thử nghĩ, chắc ông cũng biết rõ dòng
chính kiêng dè nhánh phụ đến mức nào, cũng biết rõ
nhánh phụ muốn lôi kéo một dòng chính có thực
quyền đến mức nào. Chỉ cần họ nghi ngờ ông và
nhánh phụ có liên hệ với nhau, sẽ không dám làm gì
quá đáng với ông nữa, để tránh ép ông đến đường
cùng sẽ thành “vật cực tất phản”.
Cơ Xuyên Hải nghe xong mà sững người, hình như
câu này cũng có lý?
Ông ta biết rõ về mối kiêng dè mà dòng chính
hướng tới nhánh phụ. Nếu ông ta thực sự có được sự
giúp đỡ của nhánh phụ, dù cho là giả, cũng làm gì còn
ai dám hô to gọi nhỏ với ông ta nữa?
Phải biết rằng, ông ta là con cháu dòng chính nắm
giữ quyền lực về tài vụ, không phải nhân vật tầm phào
gì đâu!
Hậu quả khi thực quyền của dòng chính nghiêng
về nhánh phụ là thứ tai họa mà bất cứ thành viên
dòng chính nào cũng không thể gánh nổi!
Nghĩ đến đây, Cơ Xuyên Hải buột miệng hỏi: “Bức
thì sao?”
“Cái này còn đơn giản hơn, sau khi xây dựng được
uy thế bước đầu, ông có thể áp bức ngược lại họ, ép
họ giao lợi ích trong tay ra, hoặc phải thỏa hiệp với
ông trên nhiều phương diện hơn. Chuyện mượn gió bẻ
măng này, chắc hẳn ông cũng hiểu nhỉ” Hoắc Khải
cười cười: “Còn chữ lợi này, cũng rất đơn giản. Ông tự
mình có được uy thế, có thể mượn thế lực của nhánh
phụ để giành cho mình thêm nhiều lợi ích. Phần lợi ích
này, có qua có lại. Ông có thể lựa chọn lấy một phần
này để lôi kéo nhánh phụ, cũng có thể lôi kéo dòng
chính. Bất kể những lợi ích này được dùng như thế
nào, nó cũng chỉ mang lại thêm đồng minh và tài
nguyên cho ông. Còn dụ, là sau khi xác lập được địa
vị cá nhân, ông có thể dụ dỗ thêm nhiều người có
năng lực ngả về phía ông. Chỉ cần thao túng được
những nhân tài này, quyền lực của ông sẽ lớn hơn, địa
vị cũng củng cố hơn. Cho nên, tôi tặng ông bốn chữ
này, ông thấy hài lòng chứ?”
Cơ Xương Minh nghe xong mà suýt rơi cằm xuống
đất, câu thành ngữ “uy bức lợi dụ” còn có thể giải
thích như thế này à? Nhưng mà hình như nghe cũng
rất hấp dẫn đấy.
Trong đôi mắt Cơ Xuyên Hải thoáng hiện lên một
nét vui mừng. Không cần nghỉ ngờ gì, lời giải thích của
Hoắc Khải mang đến hi vọng và đường ra cho ông ta.
Nếu thực sự có thể làm đến mức này, ngày sau địa vị
của ông ta ở nhà họ Hoắc chỉ đứng sau gia chủ thôi.
Không, nếu có thể thực hiện bốn chữ này đến cực
hạn, cho dù là gia chủ, cũng có thể làm gì được ông
ta?
Thế nhưng, Cơ Xuyên Hải không biểu lộ nét mừng
vui này ra mặt. Ông ta “hừ”” thêm một tiếng: “Những
thứ này chỉ là lý thuyết suông, có thể làm được không,
không phải mình cậu nói mà được. Lỡ như không làm
được, chẳng phải tôi tổn thất nặng nề à?”
“Sao mà tổn thất được?” Hoắc Khải cố làm ra vẻ
không hiểu: “Nếu ông thất bại, vẫn cứ thu hoạch được
công ty con này. Vì ông là người tiến cử tổng giám
đốc Cơ, là ngọn đèn soi đường chỉ lối cho cô ấy. Tôi
tin rằng, tổng giám đốc sẽ cực kỳ tôn trọng người dẫn
đường của mình. Vả lại, có được quan hệ với tổng
giám đốc Cơ cũng tương đương với việc có ấn tượng
tốt với bên nhánh phụ. Đến lúc đó, cho dù dòng chính
làm khó ông, nhánh phụ cũng sẽ nể tình cô ấy mà
giúp ông một tay. Bất luận thế nào, cũng khá hơn việc
ông đơn thương độc mã rất nhiều”
Cơ Hương Ngưng nhấc tách cà phê lên, khẽ nhấp
một ngụm. Cà phê hơi đắng, để nguội rồi càng đắng
hơn, nhưng trong lòng cô, chỉ thấy vui không tả nổi.
Có được nhân tài như Hoắc Khải ngồi đây, căn bản
không cần cô phải nói thêm câu nào, cứ làm con rối
gỗ, im lặng lắng nghe là được.
Bây giờ cô rất tò mò, rốt cuộc anh chàng này học
ở đâu mà khéo ăn khéo nói đến vậy.
Đừng nói gì đến Cơ Xuyên Hải, bản thân cô ngồi
nghe cũng thấy lòng dạ sục sôi, chỉ muốn lập ra
nghiệp lớn ngay lập tức.
Gương mặt Cơ Xuyên Hải lộ ra biểu cảm ngẫm
nghĩ, không thể không thừa nhận, lời nói của Hoắc
Khải đã đánh động được ông ta.
Chút do dự trong lòng không thể nào thắng nổi
dao động và mong chờ, thậm chí có một khoảnh
khắc, ông ta rất muốn đồng ý ngay tức khắc.
Nhưng dòng chính chưa từng tiến cử nhánh phụ
bao giờ. Làm người đầu tiên ăn cua biển, rốt cuộc ông
ta sẽ được ăn gạch cua ngập miệng, hay cắn phải
lông cua ngập mồm, đây là chuyện mà Cơ Xuyên Hải
không thể nào xác định được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...