Hôm sau, Triệu Kha đang ở bệnh viện thì Dương Bội Sam lại tìm đến mời anh đi ăn.
Mỗi lần đi ăn bà lại nhắc đến chuyện kết hôn khiến Triệu Kha bắt đầu khó chịu trong đầu.
Ngày qua ngày đều bị bà mời đi uống rượu khiến anh không chịu nổi nữa.
**
“Hả? Anh chuyển công tác đến Thâm Quyến bây giờ luôn hả?” Vũ Tuyết Hoa có chút ngạc nhiên.
Triệu Kha ở đầu máy bên kia trả lời: “Phải, anh đi cùng Lý Sâm, một tuần anh về.”
Vũ Tuyết Hoa lên tiếng: “Sao nhanh thế, anh chưa ở đây được bao lâu mà.”
Triệu Kha: “Biết sao giờ, chủ nhiệm bảo anh đi sao anh có thể từ chối đây.”
Vũ Tuyết Hoa: “Em chưa kịp gặp anh nữa.”
Triệu Kha: “Bây giờ anh phải lên máy bay rồi, lần sau anh đền bù cho em nhé.”
Vũ Tuyết Hoa: “Em biết rồi, đến nơi nhớ gọi cho em nha.”
Triệu Kha: “Ừm, bai bai.”
Sau khi tắt máy, bất chợt trong lòng Vũ Tuyết Hoa như bị dao đâm, trái tim cô đau nhói.
Vũ Tuyết Hoa nhanh chóng chạy đi lấy thuốc, một lúc sau cô mới bắt đầu thở đều lại được.
***
Triệu Kha ở Thâm Quyến được hai ngày.
Anh đang ở phòng khám của bệnh viện, bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của Vũ Tuyết Hoa:
“Anh nghe.”
Vũ Tuyết Hoa lên tiếng: “Em đang ở bệnh viện Thâm Quyến, anh ra với em đi.”
Triệu Kha có chút ngạc nhiên, anh tắt máy sau đó rời khỏi phòng khám.
Đi ra đến hành lang, anh thấy Vũ Tuyết Hoa đang đứng đó. Vừa thấy Triệu Kha, cô liền chạy đến ôm lấy anh.
Triệu Kha mỉm cười, nói: “Sao em đến mà không nói anh biết?”
Vũ Tuyết Hoa cười: “Em muốn tạo bất ngờ cho anh mà.”
Bỗng nhiên có y tá đi đến nói: “Bác sĩ Triệu, anh có lịch khám ngay bây giờ ạ.”
Triệu Kha nhẹ gật đầu, anh quay sang nhìn Vũ Tuyết Hoa: “Bây giờ anh có bệnh nhân rồi, em ngồi ghế chờ anh được không?”
Vũ Tuyết Hoa vui vẻ gật đầu.
Một lúc sau, Triệu Kha vừa khám cho bệnh nhân xong, anh đứng dậy sau đó đi ra cửa phòng khám.
Nhìn thấy Vũ Tuyết Hoa đang ngồi ở ghế với trạng thái ngủ quên, anh ngồi xổm xuống giương mắt nhìn cô, khoé môi lại cong lên cười.
***
Hôm sau, Vũ Tuyết Hoa đi đến khách sạn mà Triệu Kha ở.
Đột nhiên cô gặp Lý Sâm, cả hai bắt đầu nói chuyện với nhau.
Vũ Tuyết Hoa hỏi: “A? Triệu Kha không ở đây sao?”
Lý Sâm cười: “Cậu ấy đến bệnh viện từ sớm rồi.”
Vũ Tuyết Hoa: “Chắc anh là Lý Sâm nhỉ?”
Lý Sâm: “Phải, còn cô có lẽ là Vũ Tuyết Hoa, bạn gái của Triệu Kha đúng không?”
“Cậu ấy hay nhắc về cô lắm.”
“Mà không hiểu sao cậu ấy cứ đòi chủ nhiệm cho cậu ấy đi chuyến công tác lần này nữa.”
Vũ Tuyết Hoa ngạc nhiên hỏi: Không phải chủ nhiệm bảo anh ấy đi sao?"
Lý Sâm: “Không phải, cậu ấy tự xin đi mà.”
Vũ Tuyết Hoa hỏi thêm: “Lần trước anh là người đi uống rượu với Triệu Kha phải không?”
Lý Sâm hơi ngây ra, cười nói: “Gì chứ, tôi không có uống rượu được.”
Vũ Tuyết Hoa sững người, cô im lặng không nói thêm gì.
***
Ở bệnh viện Thâm Quyến.
Vũ Tuyết Hoa đanh đanh đi vào phòng khám của Triệu Kha, cô quát to: “Triệu Kha!! tại sao anh lại nói dối em?”
Triệu Kha hơi ngây ra, anh đứng dậy nhìn cô: “Em nói gì vậy?”
Vũ Tuyết Hoa quát: “Anh bảo chủ nhiệm kêu anh đến đây nhưng thực chất là anh tự mình đòi đi, còn nữa, lần trước anh đi uống rượu với ai mà lại nói dối là đi với Lý Sâm!?”
Triệu Kha sững người, anh bối rối: “Tuyết Hoa…”
Vũ Tuyết Hoa bắt đầu khóc, cô nói: “Anh lừa dối em hả? Em bị đá rồi đúng không?”
Triệu Kha cau mày: “Em nói gì vậy thực sự không phải như vậy mà.”
Vũ Tuyết Hoa vừa khóc vừa quát: “Anh còn dám nói dối nữa!? Rốt cuộc hôm đó anh đi với ai?”
Triệu Kha lúc này tức giận: “Là mẹ của em đó được chưa!?”
Vũ Tuyết Hoa ngây ra, cô nói: “Sao có thể, mẹ em tìm anh làm gì chứ?”
Triệu Kha tức giận nói: “Em đi mà hỏi mẹ của em ấy”
“Em muốn anh phải làm sao đây?”
“Ngày nào cũng bị mẹ của bạn gái đến chuốc say, rồi cứ bắt kết hôn?”
“Em biết anh mệt lắm không!?”
Vũ Tuyết Hoa sững người, cô mở to mắt nhìn anh, hốc mắt của cô lúc này đỏ hoe.
Triệu Kha bình tĩnh lại, “Tuyết Hoa anh…” anh nhanh chóng định đi đến ôm Vũ Tuyết Hoa thì đột nhiên cô lùi lại.
“Được rồi.” Vũ Tuyết Hoa rũ mắt
“Từ nay em sẽ không để gia đình em, cả em cũng sẽ không làm phiền anh.”
Vũ Tuyết Hoa quay lưng định rời đi, đột nhiên cơn đau tim bất chợt lại tái phát khiến cô ngã xuống đất.
Triệu Kha sửng sốt ngồi xuống ôm cô lên: “Tuyết Hoa!! Tuyết Hoa!! Em sao vậy? Em tỉnh lại đi!!”
**
Một lúc sau, Khi Vũ Tuyết Hoa tỉnh lại, đã thấy Triệu Kha ngồi bên cạnh giường nắm tay cô.
Triệu Kha Nguyệt và Tống Thịnh Nam cũng đứng gần đó.
“Sao anh chị lại ở đây?” Vũ Tuyết Hoa yếu ớt hỏi.
Tống Thịnh Nam cau mày định quát: “Tại sao em…” Đột nhiên Triệu Kha Nguyệt ngăn anh lại, cô thở dài: “Chị nói hết với Triệu Kha rồi.”
Vũ Tuyết Hoa ngây ra, cô quay sang nhìn Triệu Kha, người đang rơi vào cơn sốc không thể nói gì được nữa.
Vũ Tuyết Hoa mím môi, thấy tay của Triệu kha run lên, cô đưa tay vuốt ve mặt anh: “Anh đừng lo mà…em không sao.”
Triệu Kha run môi, nói: “Cái gì mà không sao? Tại sao em lại giấu anh chứ…”
Vũ Tuyết Hoa nhanh chóng nói: “Tháng sau em sẽ đi phẫu thuật mà.”
Triệu Kha vẫn run lên, Vũ Tuyết Hoa nhanh chóng ôm lấy anh, cô bắt đầu trấn an anh.
***
Sau khi trở về Thượng Hải, Triệu Kha hằng ngày đi kè kè theo sát Vũ Tuyết Hoa khiến cô cảm thấy như đang bị giám sát 24/24.
Vũ Tuyết Hoa quay sang cau mày nhìn anh: “Ở nhà mà anh cũng kè sát em vậy sao?”
Triệu Kha cau mày: “Em im đi, anh còn giận em lắm đấy.”
Vũ Tuyết Hoa nhanh chóng nói: “Em không muốn anh lo lắng mà.”
Triệu Kha đưa tay véo mặt cô: “Em còn nói vậy nữa thì đừng có trách anh, anh ở đây để lo cho em mà, không muốn cái gì chứ? Anh không quan tâm em có muốn hay không, anh tự muốn lo cho em.”
Vũ Tuyết Hoa giương mắt nhìn anh, vẻ mặt cáu kỉnh nhanh chóng dịu lại.
**
Buổi chiều, Triệu Kha cùng Triệu Kha Nguyệt đi mua sắm, sắn tiện giúp cậu lựa đồ cho Vũ Tuyết Hoa.
Khi đi đến chỗ trưng bày trang sức, Triệu Kha và Triệu Kha Nguyệt đứng lại xem.
Triệu Kha Nguyệt định mua một cái vòng, Triệu Kha đùa nói: “Không bảo anh rể mua cho sao?”
Triệu Kha Nguyệt nhanh chóng trả lời: “Chị mua cho mẹ anh ấy.”
Triệu Kha cười lên: “Chị cũng biết làm dâu thảo sao?”
Triệu Kha Nguyệt cáu kỉnh: “Chị đó giờ là con dâu hiếu thảo mà!!”
Triệu Kha cười, cậu bước chân đi sang chỗ trưng bày nhẫn.
Triệu Kha Nguyệt đi đến, mỉm cười hỏi, “Sao đây? Định cầu hôn à?”
Triệu Kha chỉ ừm một tiếng, cậu nhìn người nhân viên, “Làm ơn lấy cho tôi xem chiếc này đi.”
Nhân viên trả lời, “Dạ được.” Sau đó vội mở tủ lấy nhẫn, Triệu Kha cầm chiếc nhẫn, cậu nhìn chăm chú vào nó,
“Chị nghĩ, cô ấy có thích không?”
Triệu Kha Nguyệt hơi bối rối, “Chuyện này chị cũng không rõ, hay là chúng ta xem thêm những mẫu khác đi.” Cô chợt quay sang hỏi cậu: “Mà sao đột nhiên lại muốn cầu hôn vậy?”
Triệu Kha chậm rãi trả lời, “Trước khi em đến với cô ấy, em chưa từng nghĩ đến việc này trong đầu, nhưng bây giờ em muốn em là người mang lại hạnh phúc cho cô ấy, muốn đem tất cả những điều tốt đẹp đến cho cô ấy, muốn cô ấy luôn giữ được nét hồn nhiên vui vẻ bấy lâu nay.”
Triệu Kha Nguyệt chăm chăm nhìn Triệu Kha, cô mỉm cười: “Chị tin con bé sẽ rất hạnh phúc.”
Triệu Kha nhìn chăm chú chiếc nhẫn, trên miệng vẫn giữ nguyên nụ cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...