Ngày 28 tháng 3 năm 2016.
Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường ở Bắc Kinh.
Buổi chiều hai người cùng xuất phát đến trường trung học Bắc Kinh 2, đến cổng rồi tụ họp cùng Giang Mỹ Mỹ, Châu Nhiên và những người bạn học khác. Rất nhiều người Triệu Kha Nguyệt không còn nhớ rõ, chỉ cảm thấy quen mắt, nhưng tên thì gần như đã quên mất.
Nhìn thấy hai người bọn họ ở bên nhau, mọi người đều nghĩ họ đã yêu đương từ cao trung đến tận bây giờ.
Triệu Kha Nguyệt và Tống Thịnh Nam nghe xong cũng không phản bác gì.
Lễ kỷ niệm này trường trung học Bắc Kinh 2 tổ chức rất lớn, lúc này sân trường khá đông đúc. Đi một vòng quanh trường, nơi nơi đều trưng bày triển lãm, giới thiệu lịch sử của trường cùng các nhân vật nổi bật đã từng học ở đây.
Đi dạo một vòng.
Triệu Kha Nguyệt và Tống Thịnh Nam vô tình tách rời khỏi những người khác.
Mặc dù là tháng 3 nhưng thời tiết bây giờ rất nóng, ánh mặt trời nóng bỏng, cả sân trường như một cái lồng hấp khổng lồ. Hơn nữa lúc này số lượng người đổ về càng nhiều hơn, làm cho cái nóng càng tăng gấp bội, đứng ở ngoài trời lâu một chút sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Như nhận ra được trạng thái của cô, Tống Thịnh Nam liếc mắt về khu phòng học cách đó không xa: “Về phòng học xem một chút đi.”
Triệu Kha Nguyệt nhìn anh, cô nhẹ gật đầu.
Hai người vào khu phòng học, theo cầu thang đi lên trên.
Đã thật lâu không trở lại, nhưng tựa như cũng không có nhiều thay đổi so với trước kia. Triệu Kha Nguyệt im lặng, cô chỉ quan sát bốn phía, mọi thứ vẫn giống hệt trong ký ức.
Càng đi lên trên càng vắng vẻ, quang cảnh giống như sau giờ học.
Triệu Kha Nguyệt và Tống Thịnh Nam đều không chủ động lên tiếng, nhưng lại đều hiểu ý mà dừng lại ở tầng thứ tư. Lại đi về phía trước, xuyên qua hành lang, quẹo phải, hướng vào dãy phòng học.
Cô nhìn thấy dãy cầu thang đằng kia, là nơi đầu tiên cô nhìn thấy Tống Thịnh Nam, là lúc anh va phải cô. Sau đó lại nhìn thấy hành lang quen thuộc đằng kia, là nơi cô đã gặp Tống Thịnh Nam vào ngày đầu tiên đi học.
Triệu Kha Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy rất thần kỳ, cô quay đầu về phía anh: “Học trưởng.”
Tống Thịnh Nam nghiêng đầu, đuôi lông mày khẽ nhếch.
Triệu Kha Nguyệt cười: “Có thể cho tôi hỏi lớp 10-1 ở đâu không?”
“Theo tôi.” Tống Thịnh Nam rất phối hợp.
Nhưng lúc này hai người không phải là một trước một sau đi đến phòng học.
Triệu Kha Nguyệt tiếp tục nắm tay anh, hai người cùng sóng vai đi tới. Cô theo ký ức, quẹo trái, đi đến phòng học đầu tiên. Thật kỳ lạ là, đã lâu như vậy, trên cửa vẫn treo bảng tên lớp là 10-1.
Mở cửa phòng học ra, bên trong bàn ghế chỉnh tề, trên mặt bàn không có bất cứ thứ gì.
Trông như phòng học vừa mới được dọn dẹp sạch sẽ.
Triệu Kha Nguyệt đi vào, đến chỗ ngày xưa hai người một trước một sau ngồi, cô ngồi vào chỗ của mình. Tống Thịnh Nam cũng thuận thế ngồi vào phía sau cô. Thời gian như đang quay trở lại mùa xuân của mười một năm trước.
Mới vừa ngồi vào vị trí, khóe mắt Triệu Kha Nguyệt đã nhận thấy gì đó, đôi mắt cô lập tức rũ xuống.
Nhìn thấy bên trong ngăn bàn đều là hoa hồng xen lẫn với hoa hướng dương.
Ánh mắt cô dừng lại.
Triệu Kha Nguyệt nín thở, duỗi tay rút một bông hồng từ bên trong ngăn kéo ra.
Đột nhiên điện thoại run lên, cô ấn vào xem thì bất chợt sững người.
Tống Thịnh Nam:【Hú hú ~~】
Bỗng nhiên cô lại thấy có cảm giác quen thuộc.
Cô quay đầu lại.
Nhìn thấy Tống Thịnh Nam đang đứng ngồi ở ghế, vẻ mặt hăng hái, giống như năm ấy. Môi anh hơi cong, anh bỗng nói, “Triệu Kha Nguyệt, anh hứa với em một điều.”
Triệu Kha Nguyệt lúng túng nói, “A?”
Đôi mắt Tống Thịnh Nam đen nhánh, hầu kết nhẹ chuyển động, “Từ nay về sau, anh sẽ không để ai khiến em phải chịu bất kì ấm ức nào nữa, kể cả anh.”
“Trong cuộc đời này, mỗi một giây mỗi một phút của anh ——”
“Đều thuộc về em.”
“…”
Tầm mắt Triệu Kha Nguyệt nhìn xuống, lúc này mới chú ý đến hộp nhẫn đang đặt trên bàn. Cô ngơ ngẩn nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn màu bạc nằm bên trong.
Khoảnh khắc khi việc này thực sự xảy ra làm Triệu Kha Nguyệt cảm thấy kinh ngạc và chấn động.
Một tay cô cầm hoa, tay kia đưa đến định chạm vào chiếc nhẫn.
Trong chớp mắt, Tống Thịnh Nam bắt lấy tay cô, giữ chặt.
Tống Thịnh Nam đứng dậy, anh đi đến đối diện cô, bắt đầu quỳ một chân xuống, ánh mắt đầy ý cười ngước lên nhìn cô.
"Triệu Kha Nguyệt, đời này Tống Thịnh Nam chưa từng quỳ trước bất kì ai hết, em là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng—— "
“Triệu Kha Nguyệt, kết hôn cùng anh chứ?”
Triệu Kha Nguyệt nhìn vào mắt anh, hốc mắt không hiểu sao bỗng bắt đầu đỏ lên.
Cô nhìn chăm chú dáng vẻ khẩn trương hiếm thấy của anh, rồi dần dần lại thấy cậu thiếu niên năm nào, cô không nhịn được mỉm cười, bên khóe môi ẩn hiện một lúm đồng tiền nhàn nhạt.
“Em đồng ý.”
Tống Thịnh Nam cười theo, anh thong thả đeo nhẫn vào ngót áp út của cô.
Tựa như muốn đem cả cuộc đời trao cho cô vậy.
Nhìn vào chiếc nhẫn ở ngón áp út của cô, sau đó lại nhìn sang chiếc nhẫn đôi ở ngón giữa của cô, ánh mắt anh hiện lên hàng ngàn niềm vui đang xen lẫn với nhau.
Tống Thịnh Nam đứng dậy sau đó ôm lấy cô, anh nhấc bổng cô lên sau đó xoay vòng liên tục, cả hai bây giờ tươi cười hớn hở.
Sau khi ngừng lại, anh mỉm cười, giương mắt nhìn cô: “Triệu Kha Nguyệt, em biết điều gì không?”
Triệu Kha Nguyệt cúi nhìn anh: “Ừ?”
"Em chính là cả quá khứ ", ánh mắt anh ôn nhu nhìn cô, hầu kết anh chuyển động, chậm rãi nói “——và cả tương lai của anh.”
“Em chính là ước mơ lớn nhất của anh.”
Ánh mắt Triệu Kha Nguyệt sáng lên, như có những ngôi sao đang bay bổng khắp nơi, trên miệng bắt đầu nở nụ cười, hai bên má càng hiện rõ mồn một lúm đồng tiền của cô: “Thịnh Nam, đối với em mà nói——”
Cô ôn nhu nhìn anh, chậm rãi nói: “Anh chính là cả thế giới của em.”
Tống Thịnh Nam vui vẻ hôn lên mí mắt của Triệu Kha Nguyệt, sau đó ánh mắt lại chỉ chăm chăm nhìn vào cô.
Triệu Kha Nguyệt nhìn xuống bó hoa, cô chợt lên tiếng: “Tại sao lại có cả hoa hướng dương?”
Tống Thịnh Nam ôn nhu nhìn cô, anh cười lên: “Hoa hồng là tượng trưng cho tình yêu, đam mê và lãng mạn, nó gắn liền với tình yêu và sự trân trọng.”
“Có nghĩa là anh sẽ mãi mãi yêu em và sẽ luôn trân trọng em.”
Triệu Kha Nguyệt nhìn anh, khoé môi cong lên cười.
Tống Thịnh Nam lúc này chậm rãi nói thêm: “Còn hoa hướng dương mang thông điệp tình yêu và hạnh phúc.” Anh im lặng một lúc, sau đó nói tiếp: “——có nghĩa là cả đời này anh sẽ mang thật nhiều hạnh phúc trên thế gian này đến để trao cho em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...