Sáng hôm sau.
Triệu Kha đang ở bệnh viện, anh mở điện thoại sau đó ấn gọi Vũ Tuyết Hoa.
Vũ Tuyết Hoa bên này thấy là Triệu Kha gọi, cô nhanh chóng nhấc máy: “Em nghe.”
Triệu Kha: “Em đang làm gì đó?”
Vũ Tuyết Hoa: “Em đang đi mua sắm cùng chị Kha Nguyệt.”
Triệu Kha: “Ồ, anh Thịnh Nam thì sao?”
Vũ Tuyết Hoa: “Dạo này công ty anh ấy có nhiều việc lắm nên rất bận, anh ấy bảo em dắt chị Kha Nguyệt đi chơi cho chị ấy vui vẻ.”
Triệu Kha: “Ừ, vậy hai người đi đường nhớ cẩn thận.”
“Còn nữa, bệnh của em sao rồi?”
Vũ Tuyết Hoa chợt im lặng, sau đó cô chậm rãi nói: “À, chị Kha Nguyệt khám cho em, em cũng ổn hơn nhiều rồi.”
Triệu Kha: “Ừ, vậy em chơi đi, bây giờ anh có ca phẫu thuật.”
Vũ Tuyết Hoa “Dạ” một tiếng, sau đó cô tắt máy. Triệu Kha Nguyệt đứng bên cạnh đang lựa đồ, cô lên tiếng: “Em định giấu nó đến bao giờ đây?”
Vũ Tuyết Hoa hơi ngây ra, sau đó cô trả lời: “Em định đến lúc sang Anh Quốc phẫu thuật mới nói với anh ấy…”
Triệu Kha Nguyệt chậm rãi nói: “Chị không muốn xen vào chuyện của hai đứa, nhưng tốt nhất em nên nói sớm với nó đi.”
Vũ Tuyết Hoa rũ mắt, cô suy nghĩ một lúc.
Lúc sau, Vũ Tuyết Hoa quay sang hỏi: “Sinh nhật của Triệu Kha là 10 tháng 5 đúng không chị?”
Triệu Kha Nguyệt đang xem quần áo, cô ngẩng đầu nhìn Vũ Tuyết Hoa: “Ừm, sao vậy?”. Đột nhiên cô chợt nhớ ra gì đó, cô hỏi: “Chẳng phải em định tháng 5 sẽ đi phẫu thuật sao?”
Vũ Tuyết Hoa mím môi, cô trả lời: “Em sẽ đón sinh nhật với anh ấy …sau đó sẽ sang Anh Quốc.”
Ánh mắt Triệu Kha Nguyệt có chút buồn, cô hỏi: “Thật sự giấu nó đến lúc đó?”
Vũ Tuyết Hoa rũ mắt, cô chậm rãi gật đầu.
Triệu Kha Nguyệt thở dài, cô duỗi tay xoa nhẹ đầu của Vũ Tuyết Hoa, giọng cô dịu êm nói: “Hai đứa có lẽ phải chịu khổ rồi.”
Vũ Tuyết Hoa không phản ứng kịp, cô ngẩng đầu lên thì thấy Triệu Kha Nguyệt đang mỉm cười với cô.
Cô có chút đỏ mặt.
Vốn dĩ từ trước đến nay trong mắt Vũ Tuyết Hoa thì Triệu Kha Nguyệt luôn là hình tượng hoàn hảo nhất để cô có thể học hỏi.
Vũ Tuyết Hoa từng nghĩ, có lẽ là do Tống Thịnh Nam rất yêu Triệu Kha Nguyệt nên anh mới bảo nụ cười của cô ấy đẹp hơn cả ánh nắng mùa xuân rực rỡ.
Nhưng bây giờ khi nhìn thấy nụ cười lúm đồng tiền của Triệu Kha Nguyệt, cô lại cảm thấy không muốn rời mắt khỏi nó một xíu nào.
Nhìn vào nụ cười của cô ấy, Vũ Tuyết Hoa lại cảm thấy được an ủi rất nhiều.
Triệu Kha Nguyệt thấy Vũ Tuyết Hoa hơi ngây ra, cô đưa tay véo vào bàn tay của Vũ Tuyết Hoa.
Vũ Tuyết Hoa lúc này ngưng suy nghĩ, cô chợt nhớ ra gì đó, vội lên tiếng: “Chị Kha Nguyệt”
Triệu Kha Nguyệt chăm chú nhìn cô: “Ừ?”
Vũ Tuyết Hoa nắm lấy bàn tay Triệu Kha Nguyệt, cô chậm rãi nói: “Cho dù có chuyện gì, xin chị hãy giúp em giữ bí mật…em xin chị.”
Triệu Kha Nguyệt nheo mắt nhìn Vũ Tuyết Hoa, cô có chút ngập ngừng, nhưng sau đó cũng gật đầu nhẹ: “Được.”
Vũ Tuyết Hoa mỉm cười ôm lấy cánh tay Triệu Kha Nguyệt, sau đó cả hai lại tiếp tục đi vòng quanh trung tâm mua sắm.
****
Một lúc sau, cũng đã mười một giờ trưa.
Triệu Kha Nguyệt và Vũ Tuyết Hoa vừa mua sắm xong, đang đứng trước cổng trung tâm thì đột nhiên điện thoại Triệu Kha Nguyệt reo lên. Màn hình hiện lên tên của Tống Thịnh Nam, cô thấy vậy thì vội nhấc máy.
Tống Thịnh Nam ở đầu máy bên kia lên tiếng: “Về nhà chưa?”
Triệu Kha Nguyệt: “Đang ở trước trung tâm.”
Tống Thịnh Nam: “Anh vừa xong việc, sẵn tiện đến đón em.”
Triệu Kha Nguyệt “Ừm” một tiếng, sau đó cô cúp máy. Vũ Tuyết Hoa bên cạnh cười nói: “Chị Kha Nguyệt, là anh Thịnh Nam gọi sao?”
Triệu Kha Nguyệt gật đầu: “Ừm, anh ấy bảo sẽ đến đón chúng ta.”
Vũ Tuyết Hoa hớn hở, cô cười nói: “Từ trước đến nay em chưa từng thấy anh Thịnh Nam yêu đương. Nhớ lại Lần đầu tiên chứng kiến những gì anh ấy làm cho chị, em thật sự rất ngưỡng mộ anh trai của em luôn đó!!.”
“Em còn tưởng anh ấy là kiểu người tẻ nhạt này kia, hoá ra là kiểu người sủng bái bạn gái nhất luôn.”
“Mà cũng phải thôi, em mà là con trai, nếu mà có được cô bạn gái như chị Kha Nguyệt chắc là em cưng chiều đến tận 10 tầng mây luôn á.”
Triệu Kha Nguyệt phì cười, cô nửa đùa nói: “Em có biết em và anh trai của em giống nhau chỗ nào không?”
Vũ Tuyết Hoa nhìn cô: “Dạ?”
Triệu Kha Nguyệt chậm rãi nói: “Hai người rất dẻo miệng.”
Vũ Tuyết Hoa tỏ vẻ giận dỗi, cô nhanh chóng nói: “Em nói thật mà!!.”
Sau một lúc thì xe của Tống Thịnh Nam cũng lái đến, anh bước xuống sau đó đi đến chỗ hai người.
Triệu Kha Nguyệt chưa kịp nói gì, đột nhiên túi đồ hai bên tay đều bị anh lấy đi.
Tống Thịnh Nam hai tay đều xách túi đồ của cô, anh bắt đầu đi về phía xe. Triệu Kha Nguyệt hơi ngây ra, nhưng sau đó cũng nhanh chân đi theo.
Vũ Tuyết Hoa cáu kỉnh, đùa nói: “Còn em thì sao? Anh không xách giúp em sao”
Tống Thịnh Nam cất túi đồ của Triệu Kha Nguyệt vào sau xe, sau đó thong thả nói: “Đi mà bảo bạn trai của em xách cho em đi, anh đây không phải là người hầu.”
Vũ Tuyết Hoa như phát hoả với người anh trai này, cô đi đến cất túi đồ vào sau xe.
Khi cả ba đều lên xe, Triệu Kha Nguyệt ngồi ở ghế lái phụ bên cạnh Tống Thịnh Nam, Vũ Tuyết Hoa ngồi phía sau xem điện thoại, cô bắt đầu gõ gõ vào màn hình.
Vũ Tuyết Hoa:【Anh biết không, em muốn phát hoả rồi nè.】
Triệu Kha:【Sao vậy?】
Vũ Tuyết Hoa:【Khi nãy anh Thịnh Nam xách túi giúp chị Kha Nguyệt, sau đó em hỏi anh ấy không xách giúp em sao thì anh ấy bảo】
Triệu Kha:【Bảo gì?】
Vũ Tuyết Hoa:【Đi mà bảo bạn trai của em xách cho】
Triệu Kha:【Ồ, đừng giận, tháng sau anh trở về, lúc đó anh giúp em trả thù.】
Vũ Tuyết Hoa:【Hả? Tháng sau anh về sao?】
Triệu Kha:【Ừm, xin nghỉ phép vài ngày】
Vũ Tuyết Hoa:【Xin làm gì?】
Triệu Kha:【Nhớ bạn gái, không được về gặp sao?】
Vũ Tuyết Hoa nhìn tin nhắn, hai má cô chợt đỏ bừng, cô bắt đầu gõ tiếp.
Vũ Tuyết Hoa:【Anh đừng nói chuyện kiểu đó!!】
Triệu Kha:【Chúng ta cũng đâu phải mới hẹn hò? Em ngại gì chứ?】
Vũ Tuyết Hoa:【Anh là đồ ngốc!】
Triệu Kha:【Em đang yêu một tên ngốc sao?】
Vũ Tuyết Hoa cáu kỉnh nhìn tin nhắn, đột nhiên giọng Tống Thịnh Nam vang lên: “Tiểu quỷ, đến nhà em rồi kìa.”
Vũ Tuyết Hoa ngẩng đầu nhìn, cô nhanh chóng đi xuống xe sau đó lấy túi đồ.
Vũ Tuyết Hoa vẫy tay: “Bye bye chị Kha Nguyệt.”
Tống Thịnh Nam nhướng mày: “Anh mày thì sao?”
Vũ Tuyết Hoa khó chịu nhìn anh, cô lè lưỡi trêu chọc sau đó chạy nhanh vào nhà. Tống Thịnh Nam cau mày, anh lúc này như muốn phát hoả với em họ của mình.
Triệu Kha Nguyệt nhịn cười, anh quay sang nhìn cô, anh hỏi: “Em cười cái gì?”
Triệu Kha Nguyệt ngước mắt nhìn anh, cô mím môi: “Em không được cười sao?”
Tống Thịnh Nam nhìn về phía trước, thong thả trả lời: “Em cười đi, miễn em cười nhiều hơn khóc nhè là được.”
Triệu Kha Nguyệt cau mày: “Em không có khóc nhè.”
Tống Thịnh Nam nhếch miệng cười: “Có đấy, em là quỷ khóc nhè.”
Triệu Kha Nguyệt liếc nhìn anh, cô cáu kỉnh: “Không có!”
Tống Thịnh Nam phì cười, anh định khởi động xe thì đột nhiên nghe cô nói.
“Em mà nói chuyện với anh nữa, em làm heo.” Cô “hứ” một tiếng, sau đó liền quay mặt sang hướng khác.
Tống Thịnh Nam nhướng mày nhìn cô: “Em chắc chưa?”
Triệu Kha Nguyệt bĩu môi:“Chắc.”
Tống Thịnh Nam cười, vẻ mặt anh đắc ý nói thẳng một chữ: “Heo”
Triệu Kha Nguyệt hơi ngây ra, cô liếc sang nhìn: “Anh…”
Cô tức đến nổi không thể nói được gì, cãi nhau với người này, cô thà đi ngủ còn hơn.!
——
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...