Chạy Về Phía Ánh Sáng

*Ngày 15 tháng 11 năm 2015*

Ngày mai là ngày giỗ của ông nội Triệu Kha Nguyệt ở Thượng Hải

Mặc dù cô không muốn về cái nhà đó một xíu nào, nhưng dù sao ngày xưa ông nội cũng là người rất thương cô

Triệu Kha Nguyệt ngồi ở sofa, cô vừa đặt vé máy bay, sáng sớm mai sẽ lên đường

Tống Thịnh Nam vừa từ công ty trở về, thấy Triệu Kha Nguyệt thẫn thờ ngồi đó, anh bắt đầu đi đến

" Đang suy nghĩ gì vậy? "

Triệu Kha Nguyệt có chút ngạc nhiên ngước lên nhìn, cô mím môi

" Sáng mai em về Thượng Hải "

Tống Thịnh Nam có chút ngạc nhiên

" Để làm gì? "

Triệu Kha Nguyệt:

" Ngày giỗ ông nội em "

Tống Thịnh Nam:

" Em ở đó mấy ngày? "

Triệu Kha Nguyệt:

" 2 ngày "

Tống Thịnh Nam lấy tay xoa đầu Triệu Kha Nguyệt, ánh mắt ôn nhu nhìn cô

" Có chuyện gì phải nhớ gọi cho anh "

" Chỉ cần em gọi, anh sẽ đến ngay "

Triệu Kha Nguyệt mỉm cười

" Em có phải con nít đâu chứ "

Tống Thịnh Nam lấy tay véo má cô

" Anh thấy em là con nít đấy "

Triệu Kha Nguyệt hừ một cái

Tống Thịnh Nam mỉm cười, anh cúi người xuống hôn lên má của cô sau đó quay người đi lên lầu để tắm

Lúc này điện thoại của Triệu Kha Nguyệt thông báo tin nhắn wechat

Triệu Kha Nguyệt nhìn xuống điện thoại, cô bất giác cau mày

Triệu Lâm: [ Tiểu Nguyệt, ngày mai con về cùng ba luôn không? ]

Triệu Kha Nguyệt: [ Đặt vé máy bay rồi, tự về được ]

Triệu Lâm: [ Ừm ]

*******

*Sáng hôm sau

Tại sân bay Bắc Kinh*

Tống Thịnh Nam đưa hành lý cho Triệu Kha Nguyệt, anh bắt đầu dặn dò

" Nhớ ăn uống đầy đủ, không được ăn mì khuya, dạo này anh thấy em hay sốt nên trong hành lý anh có để sẵn thuốc và miếng dán hạ sốt cho em, nhớ lấy ra dùng "

Triệu Kha Nguyệt cười, cô nói trêu

" Anh đang chăm con gái rượu đấy à "

Tống Thịnh Nam đưa tay véo mũi cô

" Anh đang chăm mẹ của con gái rượu anh "

Triệu Kha Nguyệt cười, hai lúm đồng tiền lại hiện ra

Tống Thịnh Nam nhìn cô một chút, sau đó anh mới lên tiếng

" Được rồi, cô nương mau đi đi "

" Đến nơi nhớ nhắn tin cho anh "


Triệu Kha Nguyệt ôm Tống Thịnh Nam một cái, sau đó cô kéo hành lý rời đi

*******

*Buổi trưa

Tại sân bay Thượng Hải*

Triệu Kha Nguyệt vừa bước từ sân bay ra, cô nhanh chóng bắt taxi đến

Ở trên xe, cô cầm điện thoại gõ gõ vào màn hình

Triệu Kha Nguyệt: [ Em đến nơi rồi ]

Tống Thịnh Nam: [ Ừm, khi nào về tới nhà thì nghỉ ngơi đi ]

Triệu Kha Nguyệt: [ Dạ ]

*****

Taxi lái đến nhà họ Triệu

Triệu Kha Nguyệt bước xuống, cô cầm hành lý đi vào bên trong

" Kha Nguyệt "

Đột nhiên bên cạnh xuất hiện giọng nói quen thuộc, cô quay sang nhìn

Triệu Kha Nguyệt nhận ra đó là Triệu Văn Dực, là anh họ của cô, bên cạnh là Lương Minh Ngọc và là vợ của anh ấy

" Anh họ " Triệu Kha Nguyệt lên tiếng

Lương Minh Ngọc cười

" Đây là em họ xinh đẹp mà anh nói hả? "

" Đúng thật là vô cùng xinh đẹp "

Triệu Kha Nguyệt chỉ cười nhẹ, cô gật đầu sau đó đi vào trong nhà

Khi cả ba vào trong, anh chị họ của Triệu Kha Nguyệt đi đến chỗ bà nội ngồi ở sofa

Bà nội mỉm cười:

" Tiểu Dực và Minh Ngọc về rồi sao, dạo này nhìn hai đứa gầy đi quá "

Triệu Văn Dực:

" Bà nội, con có mua ít quà cho bà "

Bà nội:

" Trời ạ về chơi được rồi mua quà làm gì chứ "

Bà nội lúc này nhìn sang Triệu Kha Nguyệt, vẻ mặt bà lập tức chuyển sang khó chịu

" Về nhà không biết thưa hỏi ai sao? "

" Sao mày không biến đi luôn đi mà còn về đây làm gì "

Triệu Kha Nguyệt mím môi

" Con về thăm giỗ ông nội, ngày mai con sẽ rời đi "

Triệu Lâm và Ngọc Ninh lúc này từ bếp đi ra

Triệu Lâm:

" Tiểu Nguyệt, con mới về sao "

Triệu Kha Nguyệt chỉ gật đầu

Bà nội khó chịu, bà mỉm cười quay sang nói chuyện với anh chị họ của cô

Lúc này Triệu Kha vừa đến, cậu đi vào

Bà nội hớn hở đi đến

" Tiểu Kha của bà "

Triệu Kha gật đầu mỉm cười với bà nội

" Bà nội "


Triệu Kha Nguyệt rũ mắt, cô nghĩ thầm

" Có lẽ ở đây chỉ có mình là dư thừa "

Trong lúc ăn cơm, Triệu Kha thường gắp thức ăn cho Triệu Kha Nguyệt

" Em đừng gắp nữa chị không ăn hết đâu "

Triệu Kha:

" Dạo này chị ốm đi nhiều lắm, chị ăn hết cái này đi "

Triệu Văn Dực lúc này lên tiếng:

" Kha Nguyệt, em ở Bắc Kinh có tốt không "

Triệu Kha Nguyệt:

" Cũng bình thường thôi anh "

Triệu Văn Dực:

" Em có bạn trai chưa? "

" Minh Ngọc có vài người em trai còn độc thân, nếu chưa thì cô ấy có thể giới thiệu cho em vài người "

Lương Minh Ngọc:

" Đúng rồi đó, mấy thằng nhóc đó cũng giỏi lắm "

Triệu Kha Nguyệt:

" Không cần đâu, em có bạn trai rồi "

Triệu Văn Dực có chút ngạc nhiên

" À? Vậy ngày giỗ năm sau em nhớ dắt bạn trai em về đây gặp mọi người nhé "

Triệu Kha Nguyệt:

" Em nghĩ không cần đâu, dù sao em chỉ về năm nay thôi "

Bà nội khó chịu

" Đủ lông đủ cánh rồi nên đâu có coi cái nhà này ra gì nữa đâu "

Triệu Kha Nguyệt rũ mắt tiếp tục ăn, không trả lời bà nội

Triệu Lâm lúc này lên tiếng:

" Mẹ, mẹ đừng nói con bé vậy chứ "

" Đang trong bữa cơm mà "

Triệu Văn Dực:

" Chú tư gặp bạn trai của Kha Nguyệt chưa ạ? "

Triệu Lâm gật đầu:

" Gặp rồi, là người tốt "

Ngọc Ninh lúc này lên tiếng:

" Tiểu Kha, con cũng lớn rồi "

" Mau kiếm bạn gái đi "

Triệu Kha:

" Con có bạn gái rồi "

Trừ Triệu Kha Nguyệt thì mọi người ai cũng ngạc nhiên

Triệu Lâm:

" Là ai vậy? "

Triệu Kha:

" Vũ Tuyết Hoa, em họ của bạn trai chị Kha Nguyệt "


Ngọc Ninh cau mày:

" Con hết người quen hay sao mà cứ va vào những người xung quanh con nhỏ này vậy? "

Triệu Kha:

" Con chỉ thông báo vậy thôi, còn việc con quen ai thì mẹ đừng quản con "

Ngọc Ninh:

" Triệu Kha, con ăn nói như vậy với mẹ đấy à? "

" Có phải Triệu Kha Nguyệt dạy con thành ra cái loại hỗn hào với ba mẹ rồi đúng không? "

Triệu Kha Nguyệt:

" Bà đừng có lôi tôi vào "

Bà nội tức giận đập bát xuống bàn

" Con mất dạy, mày không có mẹ nên không ai dạy mày ăn nói có phép tắc với người lớn à!? "

Triệu Văn Dực:

" Bà nội…"

Triệu Kha Nguyệt không nói gì, cô mím môi đứng dậy đi về phòng

Triệu Kha định đi theo thì Ngọc Ninh quát

" Đứng lại! Mẹ chưa nói chuyện với con xong "

******

Ở trong phòng, Triệu Kha Nguyệt úp mặt xuống đầu gối bắt đầu khóc

Đột nhiên điện thoại của cô reo lên, là Tống Thịnh Nam gọi đến

Triệu Kha Nguyệt bình tĩnh lại, cô điều chỉnh giọng sau đó mới nhấc máy

Triệu Kha Nguyệt: " Em nghe "

Tống Thịnh Nam: " Em đang làm gì vậy "

Triệu Kha Nguyệt: " Em vừa ăn cơm xong "

Tống Thịnh Nam: " Giọng em lạ vậy? "

Triệu Kha Nguyệt: " Em có đau họng một chút "

Tống Thịnh Nam: " Em nhớ mua thuốc uống "

Triệu Kha Nguyệt: " Ừm, em nghỉ ngơi một chút "

Tống Thịnh Nam: " Ừm "

Sau khi tắt máy, Triệu Kha Nguyệt nằm nghỉ một chút

Buổi tối, Triệu Kha Nguyệt cảm thấy tủi thân, cô đi dạo gần nhà

Đến trạm xe buýt, trời bắt đầu đổ mưa

Triệu Kha Nguyệt không đem ô, cô đứng ở trạm ôm lấy thân run rẩy

Cô ngồi xổm xuống đất, bắt đầu úp mặt xuống đầu gối

Đột nhiên có một cái ô che trên đầu của cô, khi cô ngước lên, đột nhiên mắt cô mở to nhìn

Tống Thịnh Nam đang cầm ô đứng trước mặt cô

Triệu Kha Nguyệt vội đứng dậy, cô mím môi hỏi

" Sao anh đến đây? "

Tống Thịnh Nam:

" Biết em đang tủi thân, nên đến dỗ dành em "

Mi mắt Triệu Kha Nguyệt rưng rưng, cô chạy đến ôm lấy Tống Thịnh Nam

Triệu Kha Nguyệt bắt đầu khóc nức nở, Tống Thịnh Nam một tay cầm ô, một tay vuốt tóc cô

Một lúc sau, cả hai đi bộ trên đường

Tống Thịnh Nam mặc kệ một bên vai đang ướt mưa, tay vẫn cầm ô nghiêng về phía Triệu Kha Nguyệt

Triệu Kha Nguyệt:

" Anh nghiêng về phía anh một chút đi "

Tống Thịnh Nam chỉ " ừm " một cái

Triệu Kha Nguyệt:

" Anh đến đây khi nào "

Tống Thịnh Nam:


" Vừa nói chuyện điện thoại với em xong, thì anh đã mua vé tàu cao tốc "

Triệu Kha Nguyệt:

" Có phải Triệu Kha nói gì với anh không? "

Tống Thịnh Nam:

" Không phải, nghe giọng em không vui "

" Anh thấy lo, nên mới đến đây "

Triệu Kha Nguyệt mím môi

" Giá như ông nội của em còn sống thì có lẽ trên đời này cũng có một người thật sự là người nhà của em "

Tống Thịnh Nam rũ mắt nhìn cô

Triệu Kha Nguyệt:

" Thịnh Nam "

Tống Thịnh Nam chỉ " huh " một tiếng

" Anh biết điều hụt hẫng nhất trong cuộc đời em là gì không? "

Tống Thịnh Nam:

" Em nói đi "

Triệu Kha Nguyệt rũ mắt

" Một người chỉ ở bên cạnh em khi em chưa đầy tháng tuổi, mặc dù thời gian không lâu nhưng người đó lại là người yêu thương em nhất trên thế gian này "

" Đau lòng nhất là… người yêu thương em nhất trên thế gian ——

Lại là người rời bỏ em đi đầu tiên "

Tống Thịnh Nam ôn nhu nhìn cô

Triệu Kha Nguyệt mím môi

" Không ai xem em là người nhà cả "

Tống Thịnh Nam:

" A Nguyệt "

Triệu Kha Nguyệt quay sang nhìn anh

Tống Thịnh Nam:

" Em chính là người nhà của anh, từ nay về sau——

anh sẽ là người nhà của em "

Mi mắt Triệu Kha Nguyệt rưng rưng, cô rũ mắt

Tống Thịnh Nam:

" A Nguyệt "

" Anh yêu em "

Triệu Kha Nguyệt mím môi

" Rồi anh sẽ bỏ em đi đúng không? "

Tống Thịnh Nam:

" Không "

Triệu Kha Nguyệt:

" Ai rồi cũng bỏ em mà đi "

Tống Thịnh Nam:

" Anh thì không "

Cả hai vẫn đang đi trên đường

Triệu Kha Nguyệt dừng bước, cô hỏi:

" Thịnh Nam, tại sao anh lại yêu em vậy? "

Lúc này trời cũng đã dịu mưa, Tống Thịnh Nam bây giờ mới buông lỏng ô

Tống Thịnh Nam quay người sang đối diện cô, anh lấy một tay vuốt ve má Triệu Kha Nguyệt, ánh mắt ôn nhu nhìn cô

Triệu Kha Nguyệt giương mắt nhìn người đàn ông trước mặt

Tống Thịnh Nam mỉm cười trả lời:

" Anh không biết được lý do anh yêu em, nhưng anh biết rõ rằng em chính là lý do để anh không thể yêu người khác "

******


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui