Đến nhà cũ, Kha Nguyệt hít sâu một hơi
Bác sĩ Ngôn: " Con sẵn sàng chưa? "
Kha Nguyệt gật đầu
Đi vào bên trong, Kha Nguyệt nhìn thấy hình ảnh mình đang ngồi xem TV lúc 11 tuổi
Cũng giống như năm đó, khi cô vào phòng nghe điện thoại
Bác sĩ Ngôn và Kha Nguyệt đi đến phòng ngủ
Kha Nguyệt run lên, mở tay nắm cửa bước vào
Hình ảnh ngày hôm đó hiện lên, cô phát hiện Triệu Lâm có nhân tình, Triệu Lâm và Triệu Tú Anh xô xát nhau trước mặt cô
Hình ảnh hôm đó Triệu Kha Nguyệt bất lực van xin ba mẹ dừng lại nhưng họ không thèm quan tâm đến việc cô sợ hãi co rút trong góc tường
Lúc này nước mắt của Kha Nguyệt rơi ra, cô hét lên chạy vào bên trong
Cô đập vỡ bình hoa, đập vào đồ đạc bên trong
Sau đó Kha Nguyệt chạy vào góc tường ngồi xuống, cô bịch hai tai lại
" Cứu.
.
cứu.
.
ba.
.
mẹ.
.
dừng lại đi mà " Kha Nguyệt lẩm bẩm
Kha Nguyệt thấy hình ảnh Triệu Tú Anh ôm cô vào lòng, hình ảnh Triệu Lâm bế cô trên tay
Lại nhìn thấy hình ảnh Triệu Tú Anh đánh đập cô hành hạ cô
Hình ảnh Triệu Lâm phản bội Triệu Tú Anh
Kha Nguyệt dần mất đi ý thức, la hét liên tục
Bác sĩ Ngôn chạy vào lôi Kha Nguyệt ra, cô vùng vẫy la hét
Một lúc sau khi Kha Nguyệt bình tĩnh lại, cô đau đầu nhìn bác sĩ Ngôn
" Đã nhiều năm trôi qua nhưng nó vẫn rất nặng " Bác sĩ Ngôn
"! " Kha Nguyệt
Bác sĩ Ngôn: " Kha Nguyệt, thật sự không thể điều trị được nữa "
" Căn bệnh tâm lý này của con sẽ tồn tại mãi mãi đến sau này "
Kha Nguyệt run rẩy nhìn xuống đất
- ---------
Trở về Bắc Kinh, cô nhận được cuộc gọi của Thịnh Nam
Kha Nguyệt nhấc máy trả lời
" Sao vậy? " Kha Nguyệt
Thịnh Nam: " Cậu về Bắc Kinh chưa? "
Kha Nguyệt: " Rồi "
Thịnh Nam: " Giọng cậu sao vậy "
Kha Nguyệt: " Không sao "
Nói xong Kha Nguyệt tắt máy, cô thở dài
- ------
Vào cuối năm lớp 10, Tống Thịnh Hàm là ba của Thịnh Nam trở về
" Sao? ba muốn con qua Anh Quốc học? " Thịnh Nam
Thịnh Hàm: " Ừ, qua Anh vẫn là tốt hơn.
Con nên nhớ con là người thừa kế của Tống Gia chúng ta "
Thịnh Nam: " Ba, con không muốn đi "
Thịnh Hàm: " Con phải nghĩ cho ba mẹ "
Thịnh Nam: "! "
" Con đi học, về chúng ta nói sau "
- ------
" Gì chứ? Chú Hàm bảo cậu sang Anh học? " Châu Nhiên
" Ừ, tôi không muốn " Thịnh Nam
Châu Nhiên: " Có phải vì Kha Nguyệt không "
Thịnh Nam mím môi: " Tôi không muốn xa cậu ấy "
Châu Nhiên: "! "
Thịnh Nam: " Tôi có nên thổ lổ với Kha Nguyệt không? "
Châu Nhiên: " Tôi nghĩ cậu nên nói với cậu ấy "
Thịnh Nam: "! "
- -------
Kha Nguyệt lúc này ở góc tường đã nghe thấy hết, cô mím môi cảm thấy lòng mình đau nhói
- ------
Kha Nguyệt chạy đến chỗ Thiên Hạo đang ở gốc cây
" anh Thiên Hạo " Kha Nguyệt
Thiên Hạo quay sang nhìn: " Em gọi anh ra đây có chuyện gì vậy? "
Kha Nguyệt: " Anh giúp em một chuyện "
Thiên Hạo: "! "
- -----
" Hả? Chuẩn bị sang Anh " Mỹ Mỹ
" Vẫn chưa đồng ý " Thịnh Nam
Kha Nguyệt vẫn ngồi đó không nói gì
" Không níu kéo tôi? " Thịnh Nam
Kha Nguyệt: " Không liên quan đến tôi "
Thịnh Nam: " Triệu Kha Nguyệt, tôi thích cậu "
Kha Nguyệt sững người
" Tôi không thích cậu " Kha Nguyệt thẳng thắn nói
Thịnh Nam: " Tôi không tin "
Kha Nguyệt: " Tống Thịnh Nam, tôi thật sự không thích cậu "
Thịnh Nam thất vọng, không nói thêm mà quay về bàn học
- -----------
*Reng Reng Reng* Tiếng chuông ra chơi vang lên
Thiên Hạo đứng ở trước cửa, Kha Nguyệt đi đến sau đó cùng Thiên Hạo bước đi
Châu Nhiên: " Thiên Hạo và Kha Nguyệt đi đâu vậy? "
Thịnh Nam: "! "
Thịnh Nam vội đi theo cả hai người họ
- ------
Thấy Kha Nguyệt và Thiên Hạo đang đứng đối diện ở gốc cây, Thịnh Nam đừng sau bức tường nghe được hai người nói chuyện
" Kha Nguyệt, anh thích em " Thiên Hạo
" Em làm bạn gái anh có được không? "
Kha Nguyệt ngập ngừng
Thịnh Nam lo lắng thầm nghĩ: " Nguyệt Nguyệt.
.
xin cậu.
.
xin đừng đồng ý.
.
"
Kha Nguyệt: " Em đồng ý "
Thiên Hạo vui vẻ ôm lấy Kha Nguyệt
Trái tim của Thịnh Nam lúc này bỗng chốc tan vỡ
Anh sững người đứng đó, Châu Nhiên lúc này chạy đến
Thấy cảnh tượng trước mắt, Châu Nhiên hoàn toàn hiểu, cậu nổi nóng chạy đến chỗ hai người kia
Châu Nhiên: " Kha Nguyệt, Thịnh Nam có gì không bằng Thiên Hạo? "
Kha Nguyệt: " Anh ấy tốt hơn Thịnh Nam gấp trăm lần "
Kha Nguyệt: " Tôi nói luôn, Triệu Kha Nguyệt tôi cả đời này cũng không bao giờ để mắt đến Tống Thịnh Nam! "
Châu Nhiên sững người: " Cậu có thật là Kha Nguyệt mà chúng tôi biết không? "
Kha Nguyệt: " Người tôi thích là Thiên Hạo, không ai khác ngoài anh ấy.
Tống Thịnh Nam nhà cậu cả đời này đừng mơ có được tôi "
Thịnh Nam nghe thấy những điều này, tim anh đau như đang bị xé tan thành trăm mảnh
Thịnh Nam chạy đi khỏi chỗ đó, Châu Nhiên cũng đuổi theo
"! "
Thiên Hạo: " Tại sao phải làm như vậy? "
Kha Nguyệt: " Như vậy sẽ tốt cho cậu ấy, em muốn Thịnh Nam hận em "
" Mong cậu ấy quên em đi "
Đúng vậy, chỉ cần cậu hận cô, cô mới có thể yên lòng
Kha Nguyệt biết rằng một người mắc bệnh tâm lý như cô không bao giờ có thể xứng với một người tốt như anh
"Người như tôi, ở bên cậu chỉ khiến cậu đau khổ "
" Xin lỗi cậu.
.
Tống Thịnh Nam "
- ----
Hôm sau, Thịnh Nam đến trường rút học bạ
Khi anh đang đi với Châu Nhiên ra tới cổng
Bên cạnh xuất hiện Mỹ Mỹ và Kha Nguyệt đang đi cùng nhau
" Qua bên đó nhớ sống tốt, chúc cậu sớm tìm được một mối tình đầu cho cậu " Châu Nhiên
Thịnh Nam quay sang nhìn Kha Nguyệt đang đứng gần đó, cậu nói với Châu Nhiên
" Tôi có tình đầu rồi " Ánh mắt của Thịnh Nam vẫn nhìn về phía Kha Nguyệt
Kha Nguyệt cau mày: " Tình đầu xuất phát từ hai phía, cậu đừng tự mình đa tình "
Nói xong Kha Nguyệt bỏ đi
Thịnh Nam ánh mắt chứa chan nổi buồn, anh thẫn thờ đứng đó nhìn hình bóng Kha Nguyệt rời đi.
Kha Nguyệt đi được một lúc, tiếc nuối nhìn lại
" Có lẽ tôi sẽ không hao giờ được nhìn thấy cậu nữa "
" Tạm biệt cậu, thiếu niên thân yêu của tôi "
- ----.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...