Chạy Trốn Khỏi Tra Nam
Vào một ngày tháng sáu, lũ ve sầu đậu trên cây kêu không ngừng khiến lòng người phiền toái.
Diệp Tiểu Tiểu từ phòng giáo viên đi ra, trong tay nắm chặt giấy báo nợ học phí, bên tai cô vẫn còn vang vọng lời nói của chủ nhiệm Triệu khi nãy:
"Không thể trì hoãn việc đóng học phí thêm nữa.
Nhà trường đã thông báo, những sinh viên chưa nộp học phí sẽ không được thi tốt nghiệp.
Hôm nay em trở về nói chuyện với gia đình một chút, đầu tuần sau liền hoàn thành nốt học phí.
"
Diệp Tiểu Tiểu gật đầu cảm ơn giáo viên, bước ra khỏi hành lang, cô đăm chiêu nhìn cái cây ngoài cửa sổ đến ngơ ngác, trường cao trung số 1 mà cô theo học là trường cao trung tốt nhất ở thành phố Z, điểm số của cô luôn thuộc top đầu trong trường, nhưng nếu cô không thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, điều đó có nghĩa là sau này cô thậm chí còn không có bằng tốt nghiệp cao trung, cho dù có lấy được cũng sẽ bỏ lỡ rất nhiều trường đại học tốt.
Khi những người quen biết nhắc đến cô, họ luôn lắc đầu thở dài trách mệnh cô không tốt, cha mẹ cô đột ngột qua đời khi cô còn chưa thành niên, để lại cô và chị gái phải sống nương tựa vào nhau.
Chị gái?
Diệp Tiểu Tiểu cười tự giễu, cô họ Diệp, chị gái cô lại họ Trần, hai người họ căn bản không phải là chị em ruột.
Năm cô tám tuổi, mẹ cô là Diệp Vân tái hôn với cha của Trần Tử, chủ một cơ sở kinh doanh chế biến đồ nội thất nhỏ, hai vợ chồng thức khuya dậy sớm, làm việc quần quật không kể ngày đêm để kiếm ít tiền nhưng cả hai đều chẳng may qua đời sau khi gặp tai nạn giao thông khi lái xe đến thành phố lân cận để mua gỗ.
Khi tai nạn xảy ra cô mới mười bốn tuổi, còn ở độ tuổi ngây thơ mờ mịt.
Chị gái trên danh nghĩa của cô, Trần Tử lớn hơn cô năm tuổi đã lo liệu tang lễ cho mẹ và cha dượng, đương nhiên cũng thuận lý tiếp quản tài sản do cha mẹ để lại, hàng tháng chỉ đưa cho cô một ít tiền làm sinh hoạt phí.
Nhưng bắt đầu từ năm ngoái, Trần Tử không còn đưa tiền đúng hạn nữa, cô luôn phải lúng túng mở miệng rất nhiều lần chị ấy mới miễn cưỡng mở ví lấy ra mấy tờ tiền đưa cho cô.
Chú Trần khi còn sống đối với cô khá tốt, Diệp Tiểu Tiểu cũng không nhỏ nhen so đo điều đó, vả lại !
Khi đó mẹ cô phải cấp cứu trong bệnh viện ba ngày mới qua đời, chi phí thuốc men là do Trần Tử chi trả, không thể chỉ vì điều này mà gây gổ với chị ấy.
Tháng sáu năm nay cô mười sáu tuổi, nghỉ hè có thể ra ngoài làm việc kiếm tiền, có tay có chân sẽ không đến mức chết đói, chỉ là hiện tại giáo viên thúc giục cô rất nhiều, tối nay sau buổi tự học, cô phải quay lại Lệ Cảnh viên để tìm Trần Tử lấy tiền nộp học phí trước đã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...