Nói về chuyện Nam Cung Cẩu Thặng xuống cổ mộ Miêu tộc bị bắt, đây đã trở thành nỗi sỉ nhục lớn nhất ba mươi năm cuộc đời gã.
Hiển nhiên Nam Cung Cẩu Thặng không cam lòng từ bỏ ý định, không bao lâu sau gã lại chộn rộn quyết định đi tới Quý Châu lại đạo một cổ mộ tộc Miêu. Đề nghị này nhanh chóng được các đồ đệ ủng hộ, còn Kiều Du thì cật lực phản đối.
Kiều Du nói: “Anh đã hứa với em sẽ rửa tay gác kiếm không làm bất cứ chuyện phạm pháp gì rồi cơ mà!”
“Một lần cuối thôi! Nốt lần này thôi! Anh muốn rửa sạch nỗi nhục~~~~” Nam Cung Cẩu Thặng nhõng nhẽo, mất một tháng trời biểu hiện tốt đẹp cuối cùng Kiều Du cũng miễn cưỡng đồng ý.
Thế là sáu người lại bước lên hành trình trộm mộ.
Lần này hành động rất thuận lợi, sáu người một mèo nhanh chóng vượt qua tầng tầng lớp lớp cửa ải, xông vào mộ thất.
Sư phụ Cẩu Thặng cùng ba đồ đệ hợp lực đẩy một góc quan tài ra, bốn cái đầu ngó vào.
“Uây!” Sư phụ Cẩu Thặng như bị điện giật mà nhanh chóng thu tay về.
“Uầy!” Xa Nhị Thặng như bị điện giật mà vội thu tay về.
“Uấy!” Lý Tam Cẩu cũng như bị điện giật mà vội thu tay về.
“Ấy…” Dư Ngư cũng theo bản năng thu tay về, một lát sau mờ mịt hỏi: “Sao mấy người kêu ‘uây’ vậy? Bên trong có gì hả?”
Diều Hâu số 2 từ một lỗ thủng chui vào trong quan tài, lập tức kêu thảm một tiếng: “Méooooooo~~~~”
Mọi người hợp lực đẩy hẳn nắp quan tài ra, phát hiện bên trong quan tài không có thi cốt, cũng không có đồ bồi táng, chỉ có một —— “con sâu”!
Nam Cung Cẩu Thặng cẩn cẩn thận thận dùng tay áo lấy “con sâu” ra, lau bụi trên đó: “Thai…?”
Lý Yêu Yêu dán tới, phát hiện trên “con sâu” có một chữ tộc Miêu, hắn không đọc được ra.
Nam Cung Cẩu Thặng đưa con sâu ra trước mặt Kiều Du, Kiều Du không dám nhận lấy, mở to mắt phán đoán một hồi, nói: “Hình như là… người ‘tiến công’? Mang thai?”
Lý Yêu Yêu lấy làm kỳ quái hỏi: “Đây là cái gì? Cổ danh sao? Dùng để cầu tử?”
Nam Cung Cẩu Thặng không lý giải nổi, ném “con sâu” vào trong quan tài, lượm bảo vật rồi dẫn mọi người đi ra.
Vài ngày sau, bọn họ phát hiện có một hiện tượng kì quái.
Từ sau khi ra khỏi mộ thất, sức ăn của Nam Cung Cẩu Thặng, Lý Yêu Yêu và Xa Xà mạnh hơn nhiều, thậm chí Diều Hâu số 2 cũng ăn nhiều gấp đôi thức ăn cho mèo. Nhưng đó giờ họ vốn ăn không ít, cái này tạm thời gác lại không đề cập tới; ngoài ra, Lý Yêu Yêu thích ăn chua, Nam Cung Cẩu Thặng và Xa Xà thì thích ăn nhạt, Diều Hâu số 2 ăn vụng hơn nửa túi mận Tô Di mua về, bụng ba người càng ngày càng to, chỉ mới năm ngày đã to ra một vòng lớn. Diều Hâu số 2 mập đến nỗi không đi được.
“Chẹp chẹp, chua trai cay gái..” Dư Ngư sờ cái bụng tròn vo của Lý Yêu Yêu, chắp tay nói: “Chúc mừng tiểu sư đệ, chúc mừng tiểu sư đệ, hoàng thái tử sắp chào đời.”
Lý Yêu Yêu giận tím mặt, đá bay mông anh, Dư Ngư cười to bỏ đi!
“Ôi…” Lý Yêu Yêu vận động quá mạnh, ôm thắt lưng rên hừ hừ, Tô Di vội vã lo âu chạy tới: “Anh nằm xuống an dưỡng cho tốt, nhỡ sinh non thì làm sao bây giờ?”
Lý Yêu Yêu trợn mắt nhìn.
Dư Ngư đã chạy xa cười đau cả bụng.
Dư Ngư như ngứa đòn mà lại chạy tới bên người Nam Cung Cẩu Thặng, vừa vươn tay sờ lên bụng gã, đã bị gã mỉm cười lấy tẩu ra đập, đành cười ngượng mà thu tay về.
Bên kia Xa Xà ưỡn bụng bự thử nhảy dây, leo trèo, làm một loạt vận động mạnh, nhưng cái bụng to cứ như dính trên người, làm thế nào cũng không bỏ được.
Cuối cùng, Xa Xà rút bảo kiếm triều Hán ra chuẩn bị mổ bụng lấy con, Dư Ngư lệ rơi đầy mặt từ phía sau ôm lấy hắn: “Chàng hỡi, đây là cốt nhục của hai ta, sao chàng có thể nhẫn tâm như vậy mà vứt bỏ nó chứ! Dù có là con gái ta cũng không ghét bỏ chàng đâu mà!!!”
Xa Xà nhăn mặt dữ tợn mà rống giận: “Tôi chém ông đầu tiên!!!!!!!!”
Mười ngày sau, ba người một mèo chuẩn bị sinh.
Trước khi sinh, đôi mắt Lý Yêu Yêu trống rỗng mà nắm lấy tay Tô Di: “Cục cưng, nhỡ có chuyện gì không hay xảy ra…”
Tô Di liều mạng lắc đầu: “Không đâu, Yêu Yêu, anh không sao đâu, cứ yên tâm đi!”
Lý Yêu Yêu ôm mặt gào khóc: “Vợ yêu~~~ nhỡ anh sinh ra một quái thai em có ghét bỏ anh không?”
Tô Di lắc đầu: “Không đâu.”
Lý Yêu Yêu tiếp tục gào khóc: “Vợ yêu~~~~ lỡ như anh mắc chứng trầm cảm sau sinh tâm lý trở nên biến thái em vẫn còn cần anh chứ?”
Tô Di tiếp tục lắc đầu, “Không sao đâu mà, em yêu anh Yêu Yêu.”
“Nếu như anh bị tâm thần thì sao?”
“Em cần anh, cần anh.”
“Nếu như ngoài tướng mạo ra tính tình anh thay đổi lớn thì làm sao?”
“Cần, cần.”
Lý Yêu Yêu thút thít chọc vào ngực anh: “Quả nhiên em chỉ thích vẻ bề ngoài của anh!”
Tô Di: “………”
Cuối cùng, giữa những tiếng kêu gào thảm thiết phế tâm phế liệt, ba người một mèo thuận lợi sinh hạ bốn quả trứng.
Lý Yêu Yêu cầm quả trứng trắng, tò mò lay qua lắc lại: “Bên trong có gì vậy? Có thể ăn được không?”
Xa Xà nói: “Luộc nước đi.”
Nam Cung Cẩu Thặng lắc đầu: “Trứng hấp trà ngon hơn.”
Diều Hâu số 2: “Meo meo…”
Cuối cùng, mọi người ra quyết định tàn nhẫn dùng lò vi sóng để ấp trứng.
“Rắc!” Kiều Du ôm chậu trứng đặt lên bàn, trước mặt bao người, vỏ chứng vỡ tan ra.
Mỗi quả trứng vỡ đều có một làn khói xanh bay ra, kết thành bốn chữ trên không trung:
Sớm sớm chiều chiều.
Hình minh họa ‘con sâu’ (Cổ)
Con sâu (Chữ hán là Cổ) ở đây là một vật độc hại người. Là một vu thuật thần bí thời cổ xưa chỉ có ở nữ tử tộc Miêu, truyền nữ không truyền nam, các tộc khác không có.